"Này này này, hai người có cần phải ăn ý như vậy không." Giản Nặc phát điên nói.
"Chẳng phải chỉ có hai người họ, tôi cùng Tử Minh cũng không đồng ý nếu phải rời đi nơi này bây giờ, chúng ta trải qua nhiều ngày màn trời chiếu đất như vật, bây giờ cũng nên chầm chậm lại một chút." Lý Hiểu Đông nói.
"Thôi được rồi, bốn người các người chính là cùng một giuộc, tôi thật là cô đơn." Giản Nặc làm bộ làm tịch lau lau khóe mắt không có một tí nước mắt nào của mình.
Mọi người khinh bỉ, muốn khóc thì đi mà khóc thật, giả vờ khóc thì còn gì gọi là anh hùng hảo hán!
Giản Nặc tỏ vẻ mình chỉ là một cô gái, thật sự không nghĩ làm anh hùng hảo hán!
Anh hùng hảo hán gì đó, vẫn là để lại cho người khác đi làm đi. O(∩_∩)O. Cô đối với chuyện này không có hứng thú!
"Ai, chúng ta chỉ có thể lưu lại đây nhiều nhất là hai ngày, sau hai ngày, chúng ta phải rời đi ngay, không thể ở lại lâu hơn."
Giản Nặc cuối cùng đưa ra quyết định.
Chu Linh Linh bị việc lúc nãy dọa đến ngẩn người, không biết phải làm sao bây giờ.
Chu Thục Bình thấy Chu Linh Linh thờ ở, trái tim bà ta có chút co rút, bà ta không có con cái, chỉ có Chu Linh Linh ở cùng bà ta, bà xem Chu Linh Linh như con ruột của mình mà cô ta vư nhiên đối với cái chết của bà ta lại thờ ơ như không.
Hai ngày qua rất nhanh, Giản Nặc tính toán thời gian, ước chừng 3 giờ sáng sẽ thu sọn xong đồ vật, chuẩn bị xuất phát.
"Tôi có thể đi cùng các người không?" Chu Linh Linh xách ba lô của mình, hơi do dự mà nói.
"Chúng ta cũng cùng các người cùng nhau đi."
Chu Thục Bình trên lưng cõng một ít đồ vật đứng ở sau mọi người. Phía sau Chu Thục Bình là những người công nhân.
"Mọi người muốn đi cùng chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi muốn đi cùng."
"Tôi nói trước, nêu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ cố gắng trợ giúp các người, nhưng tôi cũng không thể bảo đảm sẽ giữ an toàn được cho sinh mệnh của các người, nếu quá nguy hiểm, bọn tôi sẽ chỉ bảo vệ mạng sống của mình là chính."
Giản Nặc cũng không để ý việc lại thêm vài người, chỉ là nếu bởi vì một vài người râu ria mà uy hiếp đến bản thân thì mất nhiều hơn được. Cho nên có một số lời vẫn là nói trước thì tốt hơn.
Sắc mặt Chu Thục Bình có chút khó coi, bà ta không ngờ là Giản Nặc sẽ trắng ra như vậy.
Chu Thục Bình nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đồng ý với Giản Nặc, bà ta biết nơi này sẽ càng ngày càng nguy hiểm, không thể ở lại đây lâu được.
Huống chi bên ngoài còn có tang thi. Năng lực của chúng càng ngày càng mạnh, cái cửa sắt này cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. So ra mà nói, bọn họ cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Biết là ngoài kia tràn ngập nguy hiểm, nhưng vẫn là đánh bạc 1 lần, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
"Các người yên tâm, bọn tôi sẽ không phiền toái các người" Chu Thục Bình mấy ngày nay cũng đã nghĩ thông suốt. Bà ta có hối hận cũng không làm được gì nữa, bấy giờ phải tự cứu lấy mình mời là tốt nhất!
Còn Chu Linh Linh, bà tin nhất định sẽ có cách để cứu vãn lại.
So với Chu Linh Linh, Giản Nặc vẫn là thích Chu Thục Bình hơn một chút, ít nhất bà ta sẽ không nói gì không nên nói, không giống Chu Linh Linh, chỉ biết phá rối mọi thứ lên.