Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 103




Giả thiết Tiến sĩ Tả đã từng nói với y bắt đầu hiện lên trong đầu, tuy rất nhiều thiết tưởng của ông cũng đã thực hiện, nhưng đối với chuyện bay lượn, trong lòng Phó Sử Ngọ vẫn tồn tại nghi ngờ nhất định.

Bởi vì quá mức không thể tưởng tượng!

Nhưng tình cảnh hiện tại lại không cho phép y nghi ngờ nữa, chỉ có thể liều mạng cố gắng theo phương hướng kia.

Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, nói với Đường Húc Hải: “Tôi nghĩ cách đi lên đối phó nó! Anh giúp tôi tranh thủ một chút thời gian!”

Mấy đội viên trùng hợp đứng bên cạnh y đều kinh hãi liếc y một cái, đội trưởng muốn “đi lên” thế nào?

Đường Húc Hải cũng hiểu được, hắn nhịn không được lo lắng: “Tiến sĩ Tả chỉ đề cập qua một lần, cụ thể thế nào ai cũng không biết, cậu không nên xằng bậy!”

Phó Sử Ngọ bật cười, từ trước tới giờ đều là y nói người khác không cần xằng bậy, đây là lần đầu có người nói y vậy đó. Y bảo: “Anh yên tâm, tôi có chừng mực.”

Nói xong câu đó, Phó Sử Ngọ liền không để ý gì khác, chỉ nhắm hai mắt lại.

Đường Húc Hải nhìn Phó Sử Ngọ thật sự bắt đầu thử nghiệm, khẽ cắn môi, quay phắt lại nhìn con đại bàng xoay quanh trên không trung.

Tay Đường Húc Hải kéo dài ra một trường mâu, hắn bước nhanh chạy đến bên người Ngô Ủng Quân, nhét trường mâu vào trong tay anh: “Dùng cái này ném nó!”

Đường Húc Hải căn bản không cho phép nghi ngờ, Ngô Ủng Quân kinh ngạc nhìn hắn rồi lắc lắc trường mâu nắm chặt trong tay, nói: “Tay tôi cũng không chính xác a.”

Ngô Ủng Quân biết mình rất mạnh, ở đây cũng chỉ có anh có thể ném mạnh trường mâu này, nhưng dù sao trước kia không có đặc biệt huấn luyện qua.

Đường Húc Hải trầm giọng nói: “Không vấn đề gì, anh chỉ cần hấp dẫn lực chú ý của nó lại đây là được.”

Ngô Ủng Quân gật đầu: “Vâng!”

Ngô Ủng Quân lập tức sải một bước dài, chạy lấy đà hai bước ném mạnh trường mâu về hướng đại bàng ăn khỉ.

“Vèo” !

Trường mâu như quả đạn pháo ra khỏi nòng lao vút vào con đại bàng, đại bàng đang vừa bay vòng vòng bên kia, vừa phun cầu tia chớp xuống. Thấy thế, nó giật nảy mình mà bay vút lên, trường mâu bay sát qua cánh nó, giật rớt vài cọng lông.

“Reeeé! ! !” Đại bàng ăn khỉ bị chọc tức điên, lao về hướng Ngô Ủng Quân.

Đại bàng ăn khỉ xù hết lông trên người liền lao xuống như phi cơ, Đường Húc Hải vẫn không sợ, ngược lại nhe răng cười một tiếng. Đại kiếm xuất hiện trong tay, biến thành một tấm lưới như lưới vợt, chỉ cần đại bàng dám lao xuống, Đường Húc Hải liều mạng đồng quy vu tận cũng phải chụp choáng con đại bàng kia!

Đại bàng cũng không biết lợi hại, trong mắt chỉ có mục tiêu là Ngô Ủng Quân này, khi nó sắp đụng xuống mặt đất, Đường Húc Hải uốn lấy thắt lưng cường tráng, vén cánh tay lên chụp vào đầu đại bàng!

Lần này nếu chụp trúng, đầu đại bàng không nở hoa cũng choáng váng.

Đại bàng xoát một tiếng bung cánh ra giảm tốc độ, chóp đuôi chuyển động, điều chỉnh phương hướng để lách qua một bên, Đường Húc Hải tấn công hụt.

Đại bàng ăn khỉ này cũng không dám coi thường tên nhân loại cầm cái gì đó quái lạ trong tay kia, nhưng nó đang đầy ngập lửa giận, thế là không thèm xử Ngô Ủng Quân nữa, chuyển hướng qua tấn công lũ người khác, móng vuốt quấp vào một người.

“A! ! !” Một đội viên rú lên bị quấp lên trời cao, tốc độ con đại bàng thật sự quá nhanh, căn bản không ai kịp phản ứng.

Người đứng kế bên giật mình lớn tiếng gào tên của hắn, nhưng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đại bàng ăn khỉ thả người từ trên cao xuống ngã chết .

Đại bàng ăn khỉ hình như đã mê trò chơi mới này, không ngừng lao xuống bắt lấy người rồi thả xuống đất.

Người đứng ở giữa đầm lầy không gian tránh né có hạn, liên tục có người cứ như vậy trực tiếp ngã chết.

Đường Húc Hải, Lưu Hoằng mấy người mệt mỏi chạy trên mặt đất, lại không có cách nào. Cũng chỉ khi nó trùng hợp bắt được phong hệ dị năng giả, mới có thể miễn cưỡng dựa vào dị năng bình yên chạm đất.

Ôn Triệu Minh đột nhiên nhanh trí, lớn tiếng hô: “Phong hệ chú ý người tiếp đất!”

Nhưng người có phong hệ cũng ngoài tầm tay, khoảng cách quá xa sức gió quá nhỏ căn bản nâng không nổi.

Lúc này đại bàng ăn khỉ lại lần nữa lao xuống đánh về hướng Lưu Bội Kỳ, não Lưu Bội Kỳ trống rỗng, theo quán tính vung nắm hạt cỏ trong tay ra, lộn xộn mà kết thành một tấm lưới lớn. Lập tức quấn lấy một móng vuốt của con đại bàng. Thế nhưng Lưu Bội Kỳ vẫn không thể đào thoát, bị một móng vuốt tự do còn lại của nó tóm được.

“Đội trưởng Lưu! !”

Lưu Bội Kỳ bị kéo mạnh bất ngờ lên không trung, sau đó phản lực quá mạnh khiết hắn nghẹt thở, cả người sợ hãi đến cực điểm.

Lúc con đại bàng mở vuốt ra, Lưu Bội Kỳ cảm thấy mình chết chắc rồi. Cảm giác từ trên cao rơi tự do xuống khiến tim hắn mất nhịp, gần như muốn ngừng đập. Rơi một lát, trên cánh tay hắn đột nhiên truyền đến một lực kéo, đau đến mức trong chớp mắt hắn mất đi tri giác.

Lưu Bội Kỳ kinh hoàng mở mắt ra, nhìn thấy chính là Phó Sử Ngọ nắm chặt cánh tay hắn.

“… Đội trưởng?” Lưu Bội Kỳ nơm nớp lo sợ mà nói.

Tim Phó Sử Ngọ cũng đập liên hồi, căn bản không có dư lực mở miệng nói chuyện.

Lưu Bội Kỳ quay đầu thấy lại, cách dưới chân không đến 3,4 mét chính là mặt đất, sau đó hắn quay đầu phát hiện, hắn cùng đội trưởng cư nhiên đang lơ lửng trên không!

“Đội trưởng?” Giọng Lưu Bội Kỳ cũng vặn vẹo .

Phó Sử Ngọ lau lau mồ hôi trên trán, chậm rãi hạ xuống đất rồi buông bàn tay run run ra, Lưu Bội Kỳ lảo đảo một cái ngồi bệt xuống luôn.

Lưu Bội Kỳ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Phó Sử Ngọ đang trở nên cao lớn đến đáng sợ: “Đội trưởng, anh … anh biết bay hả?”

Phó Sử Ngọ xông lên cứu hắn, bản thân hắn không phát hiện, những người khác lại thấy rõ mồn một.

Còn tưởng rằng Lưu Bội Kỳ liền nối bước theo sau những người kia, nào biết một người đột nhiên bay lên, tuy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, tốc độ cũng không nhanh, nhưng đúng là bay lên đó!

Phó Sử Ngọ chỉ đơn thuần biết lý luận, muốn thực tiễn thật sự cũng phi thường khó. Đơn giản trước đó y đã học được cách khống chế phát ra từ trường SV công kích, đối với thao túng năng lượng sinh vật không tính là xa lạ.

Phó Sử Ngọ chảy mồ hôi như mưa, rất nhanh quần áo trên người đều sũng nước.

Đảo ngược từ trường toàn thân, giống như máu trong người chạy ngược lại hết, khiến Phó Sử Ngọ nhờn nhợn muốn ói, thống khổ cùng cực.

Nhưng khó chịu, thống khổ đến mấy, so với bất đắc dĩ nhìn thấy từng người từng người cấp dưới ngã chết ngay trước mắt mà nói vẫn có thể chịu được .

Phó Sử Ngọ cắn răng chịu đựng thống khổ người thường không thể chịu nổi, rốt cục đảo ngược từ trường. Thân thể y đột nhiên nhẹ đi, nhẹ như không có trọng lượng, dưới chân có một lực lượng đẩy y đi lên.

Nhưng chỉ có vậy là chưa đủ, hiện chỉ có thể nói là lơ lửng, chưa tính là bay. Phó Sử Ngọ thử tăng lớn năng lượng từ trường, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên tiến đến hướng Lưu Bội Kỳ ngã xuống, rốt cục ở khoảng cách mấy mét cuối cùng bắt được hắn kéo lại.

Phó Sử Ngọ sắc mặt tái nhợt run run môi, phán một câu: “… Anh nặng quá, tôi cảm giác tay tôi muốn phế luôn rồi.”

Lưu Bội Kỳ lập tức bị kích thích quá lớn, chỉ biết ngồi ở đó ngơ ngác nhìn y.

Đường Húc Hải chạy tới, vươn hai tay ra nắm lấy cánh tay y, cao thấp quan sát, thấy y chỉ sắc mặt tái nhợt, không có ngoại thương, mới yên tâm nói: “Cậu thành công!”

Phó Sử Ngọ trầm ổn quét mắt một vòng quanh các đội viên đang trợn mắt há mồm nhìn y, cả công kích cũng khựng lại: “Ừ, chẳng qua bây giờ còn chưa linh hoạt lắm.”

Cực từ đã đảo ngược, quay lại không biết có chịu thống khổ lần nữa không, cho nên lúc này Phó Sử Ngọ còn duy trì cực từ đảo ngược, mũi chân y chỉ hư hư thực thực giẫm trên mặt đất.

Ôn Triệu Minh cũng đuổi đến, thở hổn hển nói: “Lúc đỡ người lần nữa.. anh chạy đến nơi họ sắp rơi xuống giữ chặt sau đó chậm rãi giảm tốc độ.”

Phó Sử Ngọ chỉ kịp nói một tiếng được, bên kia liền có đội viên lớn tiếng kêu to, lại có một người bị quấp lên không trung.

Ánh mắt Phó Sử Ngọ lạnh lại, không nói hai lời liền dùng kỹ năng bay còn chưa khống chế vững chậm rãi bay lên.

Đại bàng ăn khỉ hiển nhiên cũng chú ý tới y, lúc nãy cũng có tên đeo cánh bay qua bay lại trước mắt nó kéo cừu hận, lúc này ai biết bay trong mắt nó mà nói đều đáng ghét như thế, không có khác nhau.

“Reeeeé ——” đại bàng ăn khỉ khiêu khích thả người rơi xuống, Phó Sử Ngọ tăng tốc bay theo bên cạnh người đang rơi xuống, chờ tốc độ hai bên nhất trí liền vươn tay bắt lấy hắn.

Đội viên kia ngược lại rất lãnh tĩnh, còn vươn tay phối hợp. Chờ sắp tới gần mặt đất, hắn kêu: “Đội trưởng anh buông tay đi.”

Phó Sử Ngọ gật đầu, buông tay. Đội viên linh mẫn lăn một vòng, an toàn rơi xuống đất.

Phó Sử Ngọ quay đầu, lên cao hơn một trăm mét, nhìn đại bàng ăn khỉ xa xa.

Y lơ lửng ở đó nhìn về nơi xa, cũng đang có người xa xa quan sát bọn họ. Thừa dịp bên này đang giao chiến kịch liệt, người của Lôi Đình Phong Vân phủ lớp ngụy trang trên người, lặng lẽ mai phục ẩn núp trườn đến. Chúng cũng gặp may mắn, Phó Sử Ngọ để duy trì năng lượng đảo ngược từ trường, đóng cảm quan phân hình lại, bằng không không có khả năng để chúng ẩn núp tại nơi cách chỗ giao chiến không hơn năm trăm mét như thế.

Trên người những người này trùm một lớp áo choàng quấn thực vật đầm lầy liền im hơi lặng tiếng nằm sà vào lớp bùn ẩm nơi  đây.

Bàng Long Đình tuy ban đầu cũng lo súng sứ thép sẽ không cẩn thận rơi vào trong đầm lầy, cho nên vẫn luôn dùng kính viễn vọng quan sát cuộc chiến đấu bên này. Sau đó lại nghĩ cho dù rơi vào bùn, hao chút công phu cũng có thể kêu dị năng giả thổ hệ mò ra.

Chờ đến lúc Phó Sử Ngọ bay lên, Bàng Long Đình trực tiếp chửi má nó.

“Chết tiệt họ Phó! Không thể ngoan ngoãn đi chết hay sao? Nhất định phải chế tạo phiền toái cho ông nội mày thế.” Bàng Long Đình vẻ mặt âm ngoan, tâm phúc nằm sấp bên cạnh hắn cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Sử Ngọ.

Tâm phúc nuốt nuốt nước miếng: “Làm sao bây giờ? Lão Đại. Cứ như vậy, Long Cốt có thể lật ngược ván cờ !”

Bàng Long Đình cười lạnh một tiếng: “Muốn tao buông tha thứ đã tới tay, không dễ vậy đâu! Khiêng đạn tên lửa lại đây hết cho tao! !”

Lúc Bàng Long Đình thực hành kế hoạch này cũng đã chuẩn bị trước mấy kế hoạch khác, một loại là Long Cốt không đối phó được đại bàng ăn khỉ, một loại là đối phương lưỡng bại câu thương, ngoài ra còn có một loại là đại bàng ăn khỉ bại mà Long Cốt không sao hết.

Căn cứ tình huống, Bàng Long Đình tự khiêng một đạn hỏa tiễn ngắm về hướng trận địa bên đội Long Cốt, chờ đợi thời cơ tốt nhất để phóng ra.

Phó Sử Ngọ nắm súng trong tay, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào đại bàng ăn khỉ, đại bàng thì kiêng kị uy hiếp vô hình phát ra từ người y, cứ xoay quanh lượn đi.

Bởi vì đảo ngược từ trường, năng lượng Phó Sử Ngọ dùng để mở ra cảm quan trinh sát liền không đủ. Y chỉ có thể vận dụng năng lực siêu cảm tập trung vào tầm mắt mà nhìn đại bàng ăn khỉ.

Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, thân thể bay vuốt lên cao, tay thì nổ súng bắn về hướng đại bàng.

“Reeeeé! ! !” Con dại bàng hung lệ kêu to một tiếng, vỗ mạnh cánh một cái bay ra một hồ quang cong cong quỷ dị, ngân quang lòe lòe trườn về phía Phó Sử Ngọ.

Tốc độ hai bên đều quá nhanh, chỉ nháy mắt đã len lỏi né qua, Phó Sử Ngọ xuyên qua khe hở, đại bàng thì tránh khỏi đa số đạn năng lượng, lại vẫn bị một hai viên bắn trúng, nhưng hình thể của nó quá mức khổng lồ, chỉ có mấy lỗ máu cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Cuộc chiến giữa không trung đã là chiến trường người trên mặt đất không cách nào nhúng tay. Tất cả mọi người ngước đầu chuyên tâm nhìn quỹ đạo bay không ngừng biến hóa, giống như hai tuyển thủ đấu kiếm thân thủ cao siêu không ngừng nhằm phía đối phương, sau đó bộc phát ra công kích mãnh liệt và đường bay quỷ bí chói mắt. Toàn bộ cảnh tượng như một bộ phim hoa lệ hoành tráng.

Bọn họ chuyên tâm như vậy, cho nên khi một quả hỏa tiễn kéo theo chiếc đuôi lửa mang theo tiếng rít gió bén nhọn bay tới, tất cả mọi người ở dưới đều trở tay không kịp! !

“Ầm! ! !”

“Reeeeeeeeeeeeé ——! ! !”

Tiếng kêu to bi thảm thê lương của con đại bàng vang vọng phía chân trời, một mảng huyết hoa rơi xuống, máu thịt mang theo lông chim bay đầy trời, một mảng sương khói khổng lồ ùa tới như che đậy cả không trung.

Cả người Đường Húc Hải cứng lại, tê tâm liệt phế gào: “Sử Ngọ! ! !”

Thời cơ vừa rồi rất xảo quyệt, cũng có lẽ đã thăm dò được quy luật. Khi hai bên tới gần nhau, đạn pháo trùng hợp bắn tới, lập tức đụng trúng một tia chớp. Năng lượng bài sơn đảo hải của hỏa tiễn xé rách một miệng máu to đùng trước ngực con đại bàng.

Nhưng chung quy cũng đã trải qua mấy lần tiến hóa, thân thể cao lớn của con đại bàng cũng chỉ bị nổ một lỗ lớn trên vùng ngực dày thịt, cũng không thương tổn đến nội tạng. Nhưng dù vậy cũng đủ khiến nó kinh hoàng sợ hãi.

Thường ngày cùng đống phi cơ kia chơi đùa, đại bàng chỉ tung một mảnh hàng rào điện ra thôi, những phi cơ đó liền như ruồi bọ mất đầu rơi rụng xuống. Đạn đạo bay ra công kích nó cũng bị hồ quang phô thiên cái địa kíp nổ trước hết rồi.

Trước đến giờ đây là lần đầu bị vũ khí nóng tiếp cận gây hại, đại bàng bị kinh hách, lập tức sinh ý rút lui.

Hỏa tiễn đầu tiên chỉ là mở đầu, ác mộng tiếp diễn bằng hàng loạt hỏa tiễn bay tới.

Trên người Đường Húc Hải bay nhanh ra một lồng phòng ngự thật lớn, ngăn trở trên đầu mọi người. Những hỏa tiễn đó không chờ bay đến đám người, giữa không trung đụng tới lồng phòng ngự liền nổ mạnh .

Người trong lồng phòng hộ bị chấn ngã trái ngã phải, đợi một lát, Đường Húc Hải thu hồi lồng, đại bàng ăn khỉ đã bay xa .

“Sử Ngọ! ! !” Đường Húc Hải bi thương la lên, như tiếng chim quyên khóc khiến mọi người không đành lòng nghe. Hắn nhìn khắp nơi muốn tìm ra tung tích Phó Sử Ngọ… Hoặc có thể nói là thi thể.

Đường Húc Hải bi thương cực độ như vậy, Lưu Hoằng nhìn hắn một cái, nhanh chóng tổ chức người hình thành một công sự phòng ngự hướng về phía hỏa tiễn bay tới.

Vừa rồi giao chiến cùng đại bàng ăn khỉ căn bản không cho phép ai phân tâm, cho dù biết có Lôi Đình Phong Vân mai phục tại phụ cận họ cũng không có cơ hội đi tìm, bị đột nhiên tập kích cũng không biết làm thế nào. Chẳng qua Lưu Hoằng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế, vừa rồi sau lúc hỏa tiễn nổ mạnh, Phó Sử Ngọ đã không thấy bóng dáng tăm hơi, Lưu Hoằng trong lòng căn bản đã không ôm hy vọng.

Ôn Triệu Minh bị vụ nổ chấn đến nội tạng nhói đau, anh dùng ánh mắt hận thù nhìn Lôi Đình Phong Vân, giọng căm hận quát: “Công kích về hướng đó! ! Khụ khụ!”

Chu Minh Minh choáng váng đầu, vừa rồi đánh nhau sớm đã không ai để ý tới y và Xa Chấn Nghiệp. Xa Chấn Nghiệp cũng xui, đã bị đại bàng bắt được rồi ném xuống đầm lầy ngã chết .

Nhìn Đường Húc Hải hai mắt đỏ ké, đau khổ như điên dại, Chu Minh Minh suy nghĩ rồi vẫn cố lấy dũng khí chạy tới.

“Đội phó Đường!” Chu Minh Minh hô.

Đường Húc Hải căn bản không để ý tới y, còn mờ mịt tìm kiếm chung quanh.

“Đội phó Đường! Anh đừng tìm! Đội trưởng Phó vốn không ở trong này.” Chu Minh Minh gào to bên tai hắn.

Đường Húc Hải xoay phắt lại, bắt lấy cổ áo Chu Minh Minh: “Anh nói cái gì? ! Anh nhìn thấy cậu ấy ? Cậu ấy đâu rồi?”

Đường Húc Hải như bắt được mảnh gỗ trôi sông, hắn căn bản không dám suy nghĩ nữa, nếu Phó Sử Ngọ thật sự bị nổ thi cốt vô tồn, hắn thật sự sẽ điên mất.

Chu Minh Minh bị siết nghẹt thở, cũng không dám trì hoãn, giãy giụa nói: “Dị năng của tôi là thị lực… vừa rồi tôi nhìn thấy… Ực ~~~ mau buông ra!”

Đường Húc Hải lúc này mới thả lỏng, nhưng vẫn không buông tay, đe dọa hỏi gặn: “Nói mau! Anh rốt cuộc nhìn thấy cái gì? !”

Chu Minh Minh hổn hển hai cái, nói nhanh: “Đội trưởng Phó không bị nổ trúng, anh ta nhảy rất nhanh trốn sau lưng đại bàng ăn khỉ. Nhưng đại khái là bị chấn vựng, mất đi ý thức. Chân anh ta bị vướn vào tấm lưới trên chân con chim!”

Đường Húc Hải nghe được tin này lập tức không chút nghi ngờ tin tưởng Chu Minh Minh.

Đúng vậy, Phó Sử Ngọ có năng lực lợi hại như vậy, dễ dàng dự đoán quỹ đạo mà. Bọn họ phản ứng không kịp, nhưng Phó Sử Ngọ nhất định có thể bảo vệ được mình!

Kinh hoàng bi thống tột độ biến mất, mừng rỡ mất mà có lại điên cuồng nảy lên trong lòng Đường Húc Hải.

Không đợi hắn cười ra, Chu Minh Minh dồn dập nói: “Đội phó Đường, anh nên nhanh chóng đi cứu đội trưởng Phó đi! Ảnh đang hôn mê, nếu con đại bàng kia muốn xử ảnh.. ảnh liền nguy hiểm !”

Mặt Đường Húc Hải trầm xuống, cả người cũng trầm tĩnh trở lại.

Làm sao đây? Đường Húc Hải nhìn chằm chằm bóng con đại bàng đã nhỏ thành một chấm đen trên trời, làm sao đuổi theo cho nhanh đây?

Đường Húc Hải mờ mịt trong chớp mắt, lập tức nghĩ ta. Chạy trên mặt đất, chờ hắn đuổi tới mọi chuyện cũng đã rồi! Có thể đuổi kịp loài chim bay, nhất định chỉ có bay thôi.

Đường Húc Hải đón ánh tịch dương đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm hướng ngọn núi.

Chu Minh Minh còn kỳ quái hắn sao vẫn chưa nhúc nhích, mới vừa rồi còn gấp như thế mà. Nhưng đột nhiên trên người Đường Húc Hải truyền đến tiếng vải bị xé rách, lưng hắn lộ ra. Giữa vai toát ra hai cục u, rẹt rẹt rẹt dài ra từng mảnh từng mảnh dạng phiến kim loại nối liền với nhau!

Những phiến này hình vuông, tầng tầng lớp lớp một hàng bao trùm một hàng, trong chớp mắt liền hình thành một đôi cánh kim loại!

Chu Minh Minh sợ cháng váng, bạch bạch bạch lui về phía sau mấy bước.

Đường Húc Hải mở cánh tay ra nắm chắc cân bằng, thử vỗ vỗ đôi cánh phía sau hắn. Đôi cánh vươn ra tới 4m đập cánh liên tục như hùng ưng lần đầu tập bay, vỗ một hồi liền mang đến một trận cuồng phong.

Có người quay đầu chú ý phía sau, lại nhìn thấy cảnh tượng này liền la hoảng lên.

Người tiến công Lôi Đình Phong Vân sôi nổi quay đầu, liền kinh dị phát hiện đội phó Đường của bọn họ mới chớp mắt đã biến thành người chim —— a không, là thiên sứ!

Chẳng qua đôi cánh này sáng bóng lạnh căm của máy móc kim loại, dưới ánh tịch dương ngã tây phản xạ ra từng đợt hàn quang.

“Húc Hải?” Ôn Triệu Minh kinh ngạc nhìn hắn: “Anh làm gì vậy?” Bị cái chết của Phó Sử Ngọ kích thích điên rồi?

Đường Húc Hải rốt cục nắm giữ quy luật, vỗ mạnh cánh thoải mái bay khỏi mặt đất, thử đổi phương hướng liền bỏ lại một câu: “Kêu người này nói cho anh nghe.” Liền nhanh như điện chớp hướng về ngọn núi bay đi.

Chờ đến Chu Minh Minh giải thích cho Ôn Triệu Minh xong, tâm tình bi thống của Ôn Triệu Minh nhạt đi, ngược lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của Phó Sử Ngọ. Anh sốt ruột muốn tiến vào sơn cốc, liền phá lệ cáu giận chướng ngại vật bên này. Anh cũng không phải hai tên kia, đột nhiên get kỹ năng bay, chỉ có thể nhổ cái đinh trước mắt mới có thể tiếp tục chạy đi.

“Bàng! Long! Đình!” trong mắt Ôn Triệu Minh toát ra lửa đỏ nhàn nhạt, khí thế hung ác tung ra bốn phía nhìn chằm chằm Lôi Đình Phong Vân.

Hai tay anh mở ra, làm một tư thế vây quanh. Nhiệt độ bên người bỗng tăng cao đến vặn vẹo, “Đùm” một hỏa cầu khổng lồ xuất hiện trong ngực anh.

Ôn Triệu Minh kéo khóe miệng cười lạnh một chút, ném bay hỏa cầu cực đại này ra ngoài như đang chơi ném rổ.

Hỏa cầu nhẹ nhàng lướt qua công sự bọn họ, rơi xuống thảm thực vật sinh trưởng nơi đầm lầy.”Xèo” một tiếng, hỏa cầu liền lan lên đám thực vật thấp bé giữa đầm lầy.

Hỏa cầu như tràn ra khói lửa, bắn tản ra bốn phía, một vòng lửa liếm lấy thực vật trên mặt đất, cháy lên hừng hực.

Cứ việc toàn bộ đầm lầy rất ẩm thấp, nhưng dưới dị năng thiêu đốt kịch liệt này, rất nhanh đã chưng khô sạch nước trong bùn.

Ngọn lửa hừng hực dưới sự khống chế của Ôn Triệu Minh nhanh chóng thổi quét toàn đầm lầy, kéo ánh lửa lên cháy hực đỏ cả không trung, không chút thua kém tịch dương thiêu đốt nơi chân trời.

Cuối cùng đầm lầy bị liệt hỏa đốt cháy biến thành một mảnh đất cứng rắn khô héo. Mà bản nhân Ôn Triệu Minh cũng vì vụ phóng hỏa mang tính hủy diệt này mà chiếm được danh hiệu khen chê không đồng nhất—— Bạo Quân Liệt Diễm.

Đường Húc Hải vỗ được đôi cánh hoàn toàn dựa vào thể lực bưu hãn của hắn, hắn gắt gao bay theo sau đại bàng ăn khỉ, bay qua ngọn núi, bay vào một sơn cốc lõm thấp.

Bên ngoài vẫn là cảnh tượng đầu xuân, mà bên này thì đã phồn hoa tự cẩm.

Mắt Đường Húc Hải rất sáng, nhìn thấy đại bàng bắt đầu xoay quanh hình như muốn chạm đất, nhưng vì tấm lưới trên chân vướn phải một người, khiến nó không cách nào an ổn hạ vào sào huyệt. Nó đang nôn nóng chao lượn ở đó, ý đồ vứt bỏ người treo dưới chân.

Cái lỗ lớn trên ngực còn đang ào ào chảy máu, khiến con đại bàng không dám cúi đầu dùng mỏ kéo người này xuống, điều này cho Phó Sử Ngọ hôn mê bất tỉnh một đường sinh cơ.

Vốn người treo ngược máu dồn lên não cũng đã không dễ chịu, còn bị đối đãi thô bạo như vậy, Phó Sử Ngọ bị chấn vựng cũng không phải đã chết. Y thống khổ rên rỉ một tiếng, mở mắt ra. Mở mắt một cái đã bị tầm nhìn cao thấp điên đảo dọa tỉnh lại luôn.