Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 142




Quẹo qua đó, là một hành lang trống rỗng. Liễu Miện nhướng nhướng mày với Đường Húc Hải, Đường Húc Hải hất cằm ra hiệu, hai người một trước một sau đi sâu vào hành lang.

Đường Húc Hải và Liễu Miện không phát ra tiếng động mà xuyên qua kiến trúc tròn trong tháp, căn phòng nối tiếp hành lang có thể là phòng máy của tháp, các dụng cụ thiết bị phức tạp bày ở trong này. Ngọn đèn trên vật thể khổng lồ như tổ máy kia cứ chớp tắt liên tục. Nếu Miêu Gia ở đây, khẳng định sẽ thấy hạnh phúc như chuột sa hủ gạo.

Đáng tiếc Liễu Miện và Đường Húc Hải chỉ thấy đau đầu vì cái thứ này che tầm nhìn làm địa hình thêm phức tạp mà thôi.

Do dự một chút, Đường Húc Hải ra một dấu hiệu chiến thuật với Liễu Miện, Liễu Miện gật đầu một cái, hai người chia làm hai ngã từ hai hướng bất đồng đi sâu vào phòng.

Đường Húc Hải lấy đèn pin chiến thuật ra, một tay cầm kiếm tay còn lại cầm đèn chiếu rọi góc tối âm u.

Phòng máy im ắng đến lạnh người, trừ tiếng máy móc vận hành rất nhỏ, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng “Tí tách, tí tách”.

Tiếng tí tách kia cũng không biết là chỗ nào đang nhỏ nước, khiến đáy lòng Đường Húc Hải khó hiểu mà cảm thấy phiền táo.

Hắn cong mình, lấy một tư thế dễ phát động công kích nhất, chậm rãi bước đi dọc theo con đường nhỏ giữa hai hàng máy.

Tiếng nước tí tách rơi càng gần, ánh mắt Đường Húc Hải đảo xuống, nương theo ánh đèn mà thấy được một bãi chất lỏng trên mặt đất.

Nói là nước, cũng không giống, là chất lỏng càng sệch hơn nước… giống như là dầu bôi trơn cho động cơ ấy.

Tí tách.

Ngay lúc Đường Húc Hải quan sát, từ phía trên lại lần nữa rơi xuống một giọt chất lỏng, nhễu vào vùng nhỏ kia.

Trong chớp mắt da đầu Đường Húc Hải run lên như bị cái gì nguy hiểm theo dõi, tóc gáy sợn cả người. Dã chiến giày ma xát phát ra tiếng xà xà trên đất, Đường Húc Hải xoay thân bỏ chạy, lao nhanh về hướng lối vào.

Hắn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn cảm thấy hình như có cái gì đang di động rất nhanh trên đỉnh đầu, đang đuổi sát theo hắn.

Trong tay Đường Húc Hải chỉ còn lại cái đèn pin, cự kiếm hắn đã thu vào.

Sinh vật kia còn lớn hơn tưởng tượng của hắn, nếu giao chiến trong phòng máy, nói không chừng sẽ phá hư máy móc, một khi không cẩn thận phá hủy, nói không chừng Tháp Sinh Lực liền dừng lại. Không có năng lượng để mở màn trời, đến lúc đó bọn họ ai cũng đừng mơ trở về được.

Hai chân Đường Húc Hải luân phiên nhanh như chớp, phòng máy trống vắng làm tiếng bước chân của hắn cũng rõ mồn một. Đường Húc Hải tin Liễu Miện nhất định sẽ nghe thấy được.

Hô —— hô —— hô ——

Tiếng vật thể di động nhanh càng ép càng gần, tim Đường Húc Hải cũng đập càng ngày càng nhanh, hắn cắn răng, gần như dùng hết sức bú sữa mẹ mà điên cuồng chạy trốn.

“Vèo ——” một thứ gì đó bắn vào sau lưng hắn, Đường Húc Hải phán đoán dựa vào dòng khí, lách qua bên trái, lăn mình một cái lên phía trước rồi vọt vào hành lang.

Đường Húc Hải cũng không đứng lên, nhào lộn vài cái lên trước, điều chỉnh trọng tâm xoay người lại ngồi xổm xuống đất, cự kiếm nhanh chóng xuất hiện để ngang trước người.

“Ba, ba, ba!” tiếng vật thể quất vào vách tường làm ánh mắt Đường Húc Hải gắt gao nhìn chằm chằm, hắn như con báo săn chuẩn bị phóng ra, một khi sinh vật kia xuất hiện trong tầm mắt hắn lập tức sẽ phát động công kích.

Nhưng khi vật kia thật sự từ phòng đi ra bước đến ánh đèn, Đường Húc Hải chỉ còn biết trừng to mắt thở dốc, động cũng không động một cái.

Thấy qua các loại alien, cấp 4 cấp 5 cấp 6 cấp 7, hắn cho rằng không có gì có thể làm hắn giật mình nữa, hiện tại hắn phát hiện sai rồi, sinh vật trước mắt hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đã đột phá cực hạn sinh lý hắn có thể thừa nhận làm người  ta ghê tởm muốn ói! !

Xúc tua dài ngoằng không ngừng vung vẫy kia thuộc về alien, nhưng nối liều với xúc tua lại không phải alien, mà là một sinh vật giống người, vóc dáng mỏng dài, mặt cũng mỏng dài.

Nếu chỉ là tổ hợp hình người và xúc tua còn chưa đến mức làm sinh lý hắn sinh ra bài xích, cố tình cái thứ này chỉ có nửa người trên giống người, nửa người dưới giống như con nhện, chẳng qua không là chân, tất cả đều là xúc tua.

Trong chớp mắt Đường Húc Hải kinh hãi đến đầu óc trống rỗng, quái vật xúc tua kia bò dọc theo đỉnh tới, so với đi trên mặt đất còn vững vàng mà nhanh hơn.

Đường Húc Hải thở gấp hổn hển, đè khiếp sợ xuống, cự kiếm trong tay nhanh chóng chuyển hóa thành song đao, dựng thẳng lưỡi dao lên, áo giáp chậm rãi xuất hiện bao trùm toàn thân, Đường Húc Hải thăm dò mà phát ra công kích.

“Nha nha ——”quái vật xúc tua hình người phát ra tiếng hầu âm trầm thấp, Đường Húc Hải không biết quái vật này có thể nói hay không, nhưng hắn cũng không có hứng thú giao lưu với nó.

Hắn vọt tới, quái vật xúc tua ba ba đánh về phía hắn, trong chớp mắt giao phong kia, một sức mạnh từ trên người đối phương truyền đến, chân Đường Húc Hải hung hăng ma xát trên mặt đất, lại cản không nổi không ngừng lui về phía sau.

Đường Húc Hải trực tiếp nương thế, bỏ bớt sức mạnh của đối phương ngã về phía sau. Quái vật xúc tua không cho Đường Húc Hải cơ hội xoay người, gần như đè hắn ra mà đánh.

Bỗng nhiên Liễu Miện lặng lẽ xuất hiện từ phía sau, mãnh liệt dùng dị năng mộc hệ đánh lén quái vật xúc tua.

Quái vật xúc tua vừa ra tay, chân vừa di động, chỉ thoắt một cái nó đã lao lên trên đỉnh chạy xa hơn mười thước.

Liễu Miện tấn công hụt, nhưng vẫn nhân cơ hội tiến lên hội lại với Đường Húc Hải.

“Mẹ nó con này là cái quỷ gì vậy? !” Liễu Miện nhịn không được chửi ầm lên.

Đường Húc Hải sắc mặt âm trầm hơi khụy chân xuống, mũi đao chấm đất, tay hắn vì đánh nhau với quái vật, hiện tại đã vô lực  mà phát run.

Từ khi đánh nhau với loài alien này tới nay, hắn chưa từng thua thiệt về mặt sức mạnh như vậy.

“Không biết, nhưng chắc là một loại tiến hóa của alien, bất quá trước giờ chưa thấy thôi.” Đường Húc Hải trầm giọng nói: “Anh xem con alien này đã sắp tiến hóa thành người, cũng không biết tiến hóa bao lâu rồi.”

“Ngọa tào!” Liễu Miện biến sắc, vô số cành nhanh chóng phóng ra từ phía sau, nện vào mớ xúc tua đối phương đánh tới.

Răng rắc răng rắc tiếng đứt gãy vang lên, thế công của Liễu Miện bị phá hủy dễ như bỡn.

Liễu Miện mắng một tiếng rồi lăn người, vội vàng tránh thoát một xúc tua hung ác của quái vật.

“Sỉ! !” Xúc tua trong chớp mắt đâm thủng một lỗ to trên mặt đất, lúc thu về còn mang theo mảnh vụn của lớp đất bị phá tan nát.

Đường Húc Hải líu lưỡi, cái này cmn quá lợi hại!

Cánh tay Liễu Miện dù sao cũng bị thương, tuy không đau, nhưng vẫn ảnh hưởng tới tính linh hoạt của hắn. Vừa chống lên mặt đất, Liễu Miện lập tức cảm thấy cánh tay không nghe sai bảo .

Quái vật xúc tua giờ cứ như một thần tượng trên mũi tàu, dưới thân vô số xúc tua móc vào hai bên vách tường, hai cánh tay tái nhợt giống tay người chống hai bên thân thể, đôi mắt xám lạnh như băng không chút tình cảm nhìn chằm chằm hai tên xâm nhập.

Liễu Miện xoay người đứng lên, rút ra súng ống mang theo trên người, bắn một băng đạn vào con quái vật.

Quái vật xúc tua dùng động tác còn khoa trương hơn Người Nhện từ một bên lướt qua bên khác, cũng cách cua quẹo đầu vào hành lang càng ngày càng gần .

“Không thể để nó đến vòng trung gian!” Liễu Miện hô.

“Tôi biết!” mắt Đường Húc Hải sắc lên, phía sau vươn ra một đôi cánh, bay lên tầng thấp, vọt về hướng quái vật xúc tua.

Cành của Liễu Miện kết thành dây leo tráng kiện, phối hợp với Đường Húc Hải mà tấn công.

Đường Húc Hải cố hết sức ngăn cản alien xúc tua, trên cơ bản là phòng ngự nhiều công kích ít, cứ như vậy hắn từng chút từng chút nhích đến chỗ quẹo, hung hăng cho quái vật xúc tua một chiêu, liều để cánh tay bị thương để chặt bỏ một xúc tua của nó.

“Nha! !” xúc tua bị chém rụt về, Đường Húc Hải thừa cơ hội nhanh chóng tới gần vách tường, dị năng kim loại phát động, có vài cây cột kim loại bản thô như miệng bát chằng chịt giắt ngang qua giữa hành lang, triệt để phong kín con đường dẫn ra ngoài.

“Làm tốt lắm!” Liễu Miện tán một tiếng, tay lại không ngừng vung dây leo.

Lần này quái vật xúc tua ngược lại không cứng đối cứng với họ nữa, nó không thèm quan tâm mấy cái xà ngang đó, xúc tua hung hăng hất mạnh vách tường, vách tường lập tức vỡ tan, lộ ra đường dẫn giấu ở bên trong. Ngay sau đó quái vật duỗi xúc tua vào, ngay trước mắt hai người, nó dùng xúc tua đâm vào đường dẫn, hỏa hoa bắn ra rồi trực tiếp nồi liền với đường dẫn.

Quái vật xúc tua phát ra tiếng gào thét uy hiếp về phía hai người, ngọn đèn trên hành lang chớp tắt chớp tắt, một tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, ca ca ca tiếng máy móc chạy ra, trên vách tường bung ra mấy vũ khí vừa thấy liền biết rất hung tàn, cuồng bắn một trận về phía hai người.

“Né a! !” sắc mặt Đường Húc Hải trở nên vô cùng phấn khích, lảo đảo bò lết né khỏi quang đạn từ vũ khí bay vụt ra.

Đây là vũ khí của người Hằng Quang Tinh, bọn họ đã từng thấy trên bức hoạ kia, quái vật này cư nhiên có thể khống chế thứ vũ khí này, quả thực không dám tin.

Hiện tại hai người Đường Húc Hải triệt để hiểu ra, alien này không hổ là sinh vật có năng lực tiến hóa mạnh phi thường. Chúng tuy không phát triển ra văn minh của bản thân, cũng sẽ không học tập khoa học kỹ thuật của Hằng Quang Tinh, vì thế con alien không biết là của đời thứ mấy này trực tiếp tiến hóa thành “Sinh vật con số”( digital bio), trực tiếp dùng tứ chi có thể thao túng phương tiện điện tử. Cũng khó trách Miêu Gia phá giải trình tự ở khung trang bị 1 sẽ bị alien nơi này phát giác.

Cũng khó trách người Hằng Quang Tinh diệt vong nhiều năm như vậy, đường hầm màn trời lại lần nữa bị mở ra, còn bị thiết lập chỉ có alien có thể thông qua, đều là con quái vật xúc tua này làm!

Trên người Liễu Miện bụi sáng kim sắc hiện lên, vỏ sáng trong suốt bao trùm trên người hắn, cản trở công kích trí mạng của quang đạn. Sắc mặt Liễu Miện tái nhợt tựa vào vách tường, dây leo sớm đã bị quang đạn bắn đến dập nát.

Áo giáp của Đường Húc Hải cũng bị bắn thủng khắp nơi, may mà trước đó hắn có hấp thu kim loại của Hằng Quang Tinh, nếu còn là phối phương kim loại ban đầu trên Trái đất, hắn đã trực tiếp bị bắn thành cái sàng rồi.

Ý đồ muốn vây khốn quái vật xúc tua ở chỗ này của hai người họ bị chọt thủng, vũ khí quang đạn thay đổi phương hướng, bắn liên hồi, mấy thanh xà ngang đã bị bắn cong veo, quái vật trực tiếp dùng xúc tua kéo mạnh liền chui ra ngoài.

Hai người quá sợ hãi, cũng bất chấp quang đạn còn đang đuổi theo bắn họ, nhào vô lối vào hành lang.

“Xử mấy cái lỗ bắn đó!” Liễu Miện hét lớn một tiếng, dị năng mộc hệ không ngừng phát ra, cành điên cuồng sinh trưởng, chống chọi lại quang đạn rồi trực tiếp nhét vào miệng vũ khí.

“Thình thịch” một tiếng nổ vang, nổ tung .

Cái thứ hai, cái thứ ba, miệng vũ khí bên trái bị Liễu Miện phế bỏ, Đường Húc Hải bên phải học theo, một cái nút lớn chống chọi quang đạn trực tiếp đâm vào lỗ bắn. Ba miệng vũ khí lập tức bị phế bỏ .

Liễu Miện và Đường Húc Hải không dám trì hoãn, nhanh chóng từ đầu cua quẹo đuổi theo.

Quái vật xúc tua ngược lại không đi xa, đứng ở trung tâm ánh sáng hình trụ, tuy nó tiến hóa có thể thông qua xúc tua khống chế tín hiệu điện tử, nhưng vẫn không thể lý giải cái thứ nhỏ xíu như bom sinh lực là đại sát khí có thể phá hủy tháp năng lượng. Trong nhận thức của nó, giết chết hai tên xâm lấn này là tối trọng yếu.

Đường Húc Hải và Liễu Miện chân đạp trên mặt đất, hai bên mặt đất đột nhiên lật lên, Đường Húc Hải tay mắt lanh lẹ bay ra một móc kim loại móc vào xà ngang mới không bị ngã. Liễu Miện ngược lại trực tiếp té xuống, nhưng hắn lập tức bay lên.

“Đầu tiên là vũ khí, tiếp lại là cơ quan?” Liễu Miện quả thực muốn cười khổ.

Cùng alien đánh thể lực chiến xong, giờ lại muốn chơi khoa học kỹ thuật chiến hả?

Quái vật xúc tua nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, xúc tua dài ngoằng lại nối liền với đường dẫn, một trận hỏa hoa bắn loạn, không gian bốn phía hai người xuất hiện một bức tường ánh sáng kín như bưng.

“Đây là laser?” Đường Húc Hải không xác định hỏi, sau đó đưa tay ném qua một phi tiêu, “Xuy ——” vang lên, một luồng khói bốc lên, phi đao lập tức hóa thành tro tàn.

Mặt Liễu Miện xanh mét, bọn họ bị biến thành tù nhân?

Quái vật xúc tua hình như coi hai người như đồ chơi, đứng ngoài bức tường sáng phát ra tiếng “Thầm thì” cổ quái. Đứn nhìn hai người làm các loại thử nghiệm cố gắng phá hư bức tường, nhưng tất cả đều thất bại .

Bọn họ lúc này đã triệt để bị nhốt lại.

Cứ việc mệt chết được, cứ việc biết không còn cách nào, nhưng hai người lại không thể bỏ cuộc. Thời gian từng giây từng phút đi qua, bọn Phó Sử Ngọ lúc này đã về tới tàu con thoi, ai cũng không biết hai người lún sâu vào khốn cảnh.

Còn một ngày sau là cất cánh, trong thời hạn này nếu họ không thể quay về, những người khác cũng không kịp chạy tới tìm họ.

Bọn họ cũng không lo Phó Sử Ngọ và Ngụy Ly không phát hiện dị thường, chỉ sợ hai người sẽ tìm về, đến lúc đó bọn họ liền toi hết. Còn không bằng hai người họ hy sinh ở đây để những người khác sống sót, nhưng lúc này lại không có cách nào truyền tin lại.

Lo lắng, sợ hãi khiến Đường Húc Hải không khắc chế nổi lấy ra cái hộp kim loại dẹp dẹp giấu trong áo, đây là Phó Sử Ngọ mua từ chỗ Liễu Miện cho hắn, hắn vẫn luôn không nỡ lấy ra hút. Rút ra một điếu thuốc rồi quẹt nhẹ lên tường sáng, Đường Húc Hải hút sâu một hơi.

Từ lúc hắn lấy ra hộp thuốc Liễu Miện liền nhìn chằm chằm hắn, thậm chí trái cổ rõ ràng run lên một cái. Đường Húc Hải tự nhiên biết đây là dân nghiện, trực tiếp đưa hộp thuốc cho hắn. Liễu Miện không khách khí nhận lấy, moi ra một điếu châm lên, ngậm vào miệng.

Sau đó hắn làm một chuyện Đường Húc Hải không tưởng được, hắn đem tất cả thuốc—— không đến 10 điếu, moi ra.

“Anh làm gì vậy?” Đường Húc Hải bất ngờ hỏi.

“Chỗ anh có một liều thần dược đại lực đúng không?” Liễu Miện cất thuốc vào túi áo mình, không trả lời mà hỏi lại.

Đường Húc Hải hoang mang nhìn hắn, cũng không phải so đo mấy điếu thuốc kia, mà là hành động của Liễu Miện làm hắn khó hiểu: “Đúng.”

“Cho tôi đi.” Liễu Miện giương mắt nhìn hắn.

Đường Húc Hải trầm mặc một hồi mới nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Hai chúng ta không thể bị nhốt hết ở đây, anh cho tôi thần dược Đại Lực, tôi giúp anh thoát vây, anh chỉ cần giúp tôi mang một thứ về cho Ngụy Ly là được.” Liễu Miện nhìn Đường Húc Hải nói.

Đường Húc Hải cắn răng, Liễu Miện nói quá đột ngột, làm hắn nhất thời không biết nói gì cho phải. Hắn tự nhiên muốn chạy, nhưng thật sự phải để một mình Liễu Miện ở lại chịu chết sao?

Liễu Miện phun ra một hơi khói, nói: “Tôi dùng thần dược Đại Lực, chính là cấp 8, đứng vững trước đống laser vây khốn con alien biến dị này không thành vấn đề. Nhưng anh là hệ kim loại, cho dù cấp 8, anh cũng không có cách nào ngăn cản laser mà lao ra. Cho nên hai chúng ta chỉ có thể là tôi đối phó nó, anh đi. Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không muốn để A Ly chạy tới chịu chết.”

Đường Húc Hải nhíu mày còn do dự, Liễu Miện nói: “Tôi cũng không phải vĩ đại đến vậy, đương nhiên là có tính toán của mình, chỉ cần anh giao thứ này vào tay A Ly đã là giúp tôi đại ân, tôi cũng không tính là chết vô ích.”

Cuối cùng Đường Húc Hải hung hăng gật đầu, nếu Liễu Miện hy sinh chính mình tạo cơ hội cho hắn, nếu hắn thật sự có thể sống sót nhất định sẽ chiếu cố Ngụy Ly thật tốt.

“Ử!”

Liễu Miện ngưng thần lại, cắn điếu thuốc rồi lấy ra mấy điếu còn lại, hai tay chà xát, mấy điếu kia liền biến thành năng lượng thuần túy bị hắn hấp thu vào.

Thấy Đường Húc Hải theo dõi hắn, ngón tay Liễu Miện kẹp chặt điếu thuốc, nói: “Không thấy mùi thuốc này đặc biệt đã à? Đều là dùng lực lượng bản thể của tôi chế tạo, giờ coi như hoàn nguyên đi.”

Đường Húc Hải đưa thần dược Đại Lực cho hắn, nói: “Thuốc này hiệu quả chỉ kéo dài có mấy giờ.”

Liễu Miện nhận thuốc, nói: “Đủ để tôi vây chết mẹ nó rồi.”

Quái vật xúc tua nhìn chằm chằm hành động cổ quái của hai tên xâm lấn, nó còn chưa trêu đùa đủ, tự nhiên sẽ không thu hồi bức tường ánh sáng .

Liễu Miện mở lọ thuốc nốc cạn một hơi, lập tức một sức mạnh khổng lồ từ huyết mạch tung trào ra.

Liễu Miện bị sức mạnh này đốt cả người nóng lên, hắn vươn ra một ngón tay, một cành liễu vừa mảnh lại non nớt từ ngón tay hắn vươn dài ra. Liễu Miện cuộn cuộn cành liễu lại, cẩn thận bỏ vào hộp thuốc, đậy nắp lại, hắn giao cái hộp cho Đường Húc Hải: “Giúp tôi giao cái này cho A Ly.”

Đường Húc Hải nắm hộp thuốc lá, giọng run run nói: “Tôi nhất định sẽ giao nó cho A Ly.”

Liễu Miện vui vẻ gật đầu, sau đó chuyển về phía quái vật xúc tua. Trong chớp mắt đó hai chân Liễu Miện mọc ra bộ rễ thật lớn, vạn nhành liễu từ thân cây khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện rũ xuống sinh trưởng dọc theo bức tường ánh sáng, cành liễu càng ngày càng thô, bộ rễ cũng thế, dọc theo vách tường leo lên phía trước, bộ rễ tráng kiện làm nứt vỡ vách tường, đè ép không gian.

Quái vật xúc tua đã nhận ra không ổn, nó muốn trốn, cũng đã không kịp rồi, hàng nghìn hàng vạn nhánh rễ yểm trợ cho nhau lao khỏi bức tường ánh sáng, quấn lấy quái vật xúc tua hung hăng kéo đứt phần nối tiếp với đường dẫn của nó.

Bức tường ánh sáng lập tức tan biến, quái vật xúc tua phẫn nộ rống lên một tiếng, chụp mạnh xúc tua về hướng Liễu Miện.

Cành của Liễu Miện không ngừng gãy, nhưng số lượng cành trên bản thể của hắn quá khổng lồ, trong nháy mắt cư nhiên bao kín lấy quái vật xúc tua kia.

“Đi mau!” Liễu Miện không quay đầu lại quát.

Đường Húc Hải nhìn thoáng qua bóng dáng hắn thật sâu, sau đó dọc theo vòng ánh sáng chạy về hướng cánh cửa.

Phía sau rễ của Liễu Miện còn đang không ngừng khuếch trương, cành cây tráng kiện thận trọng đến cạnh quả bom, mấy rễ cây đan chéo lại với nhau, cẩn thận mà bảo vệ quả bom bên trong.

Quái vật xúc tua còn đang không ngừng phản kích, Liễu Miện lúc này đã triệt để hóa thành một cây liễu vô cùng khổng lồ, chiếm cứ một nửa không gian hành lang vòng ánh sáng.

Mà Đường Húc Hải lúc này chạy đến cánh cửa, lại phát hiện đại nó đã đóng chặt, hắn muốn phá hư, nhưng cửa lại quá rắn chắc, căn bản không có cách phá.

Đường Húc Hải quay đầu lại, phía sau đã biến thành một mảnh không gian xanh rậm rạp.

Đường Húc Hải hơi nghẹn lại, thở sâu, quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt.

Hắn đưa tay sờ sờ, cửa này chỉ có một phần nhỏ dùng kim loại chế tác, mặt khác đều là chất liệu không biết tên. Phần kim loại rất nhỏ rất nhỏ, căn bản không thể mang một người thông qua.

Đường Húc Hải đè hộp kim loại vào trước ngực, tựa người dựa vào cánh cửa đó.

Lúc này trong thung lũng, tàu con thoi đã được treo lên bệ phóng, Bạch Khải Phong ngồi ở ghế điều khiển, Miêu Gia đang dựa sát vào anh học làm sao để điều khiển tàu.

“Chỉ cài bom thôi, lúc này đáng lẽ nên trở lại chứ?” Chân Tử nhíu mày.

Phó Sử Ngọ nhìn nhìn đồng đồ đeo trên cổ tay, trấn an: “Thời hạn là ngày mai mà, chỉ cần trước khi bổ sung năng lượng trở về là được.”

Nhưng chờ đến hôm sau toàn viên bọn họ đã mặc xong đồ du hành vũ trụ, ngồi trong tàu đợi, hai người vẫn chưa trở về.

Miêu Gia nôn nóng nói: “Làm sao đây? Thời gian còn chưa đến một giờ!”

Mặt Phó Sử Ngọ đanh lại lạnh như băng, trên thực tế còn lo hơn bất kì ai, Ngụy Ly không mặt than bằng y, đã sớm hiện vẻ lo lắng bất an .

Từng giây từng phút tới gần thời gian phóng, mọi người càng ngày càng nôn nóng Phó Sử Ngọ cắn răng một cái, quyết định thật nhanh quát: “Phóng lên cất cánh!”

“Đội trưởng? !”

“Không chờ họ sao?”

Ngụy Ly cũng xoạt một cái quay phắt lại, gắt gao theo dõi y.

Phó Sử Ngọ trầm giọng nói: “Chúng ta cất cánh, bay về hướng trung tâm năng lượng, đáp xuống ở đó, nếu họ ở đó trực tiếp đón họ lên!”

Ngụy Ly chớp mắt mấy cái, bả vai căng cứng lúc này mới rũ đi.

Bạch Khải Phong được mệnh lệnh chính xác, lập tức chuẩn bị phóng lên.

Phím phóng bị đè xuống, ba ống khói khổng lồ phun ra năng lượng cực nóng.

Mà đúng lúc này chân trời bay tới một bong người.

“Có người về! !” Miêu Gia quát to một tiếng.

Phó Sử Ngọ tháo nhanh trang bị phòng hộ trên người, đứng phắt dậy chạy đến cửa sổ nhìn.

Người nọ phi nhanh như điện chớp, Bạch Khải Phong vừa đóng động cơ lại, hắn đã bay đến trước mặt.

“Là anh Hải! !” Miêu Gia nhảy dựng lên, lập tức chạy đến cạnh cửa.

Nhìn thấy chỉ có một mình hắn, sắc mặt Ngụy Ly trắng bệch ra, ngồi bệch xuống ghế xụi lơ như muốn ngất đi.

Cửa khoang thuyền mở ra, Đường Húc Hải nhào vào, trên người hắn không một mảnh vải, chỉ dùng áo giáp kim loại hơi che đậy chỗ yếu hại. Phó Sử Ngọ lập tức ôm ghì lấy hắn.

“Anh không sao hết! Thật tốt quá.” Phó Sử Ngọ nghẹn ngào ôm hắn, siết chặt không buông tay.

Thi Vệ đứng lên, nghiêm nghị nói: “Tổ trưởng chúng tôi đâu? Sao chỉ có mình anh thế?”

Đường Húc Hải thở hổn hển một hồi lâu, hắn lắc đầu, xoa bả vai Phó Sử Ngọ rồi đẩy y ra.

Đường Húc Hải đi đến trước mặt Ngụy Ly, mắt Ngụy Ly vô thần theo dõi hắn.

Đường Húc Hải hơi thở dốc nói: “Chúng tôi vào tháp năng lượng cài bom, kết quả bên trong còn có một con alien tiến hóa lợi hại hơn, thậm chí có thể khống chế phương tiện điện tử trong tháp.”

Nghe thế, mọi người sợ hãi hít mạnh một hơi.

Đường Húc Hải liếm môi, áy náy nói: “Tôi và đội trưởng liễu bị nhốt trong tường laser, anh ta uống thần dược Đại Lực vào, hóa thân thành Cây liễu đánh vỡ bức tường, tôi trốn thoát. Lúc đi anh ấy bảo tôi giao cái này cho anh.”

Ngụy Ly lúc hắn kể lại đã bắt đầu im lặng rơi lệ, nhưng khi hắn lấy ra hộp thuốc kim loại ánh mắt lại hơi trong trẻo lại. Y không thể chờ được mở hộp ra, lúc nhìn thấy cành liễu non nớt tươi rói bên trong, nghẹn ngào lại lộ ra vẻ mặt may mắn, y bưng chặt cành liễu vào ngực, nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt, nói: “Cám ơn anh! Cám ơn anh dẫn anh ấy trở về!”

Đường Húc Hải đầu óc lơ mơ, nói: “Đây là cành liễu anh ta biến ra.” Hắn còn tưởng là để lại cho Ngụy Ly niệm tưởng, kết quả bộ không phải hả?

Thi Vệ tựa vào ghế, ý vị sâu sa nói: “Liễu, chính là cây thần có khả năng khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết.” Nói xong câu hàm nghĩa không rõ này, Thi Vệ liền xoay người ngồi vào ghế phó điều khiển, cao giọng nói: “Chuẩn bị đi về!”

Giúp Đường Húc Hải thay đồ du hành vũ trụ, Đường Húc Hải ngồi bên cạnh Phó Sử Ngọ, hai người siết chặt lấy tay nhau.

Tàu con thoi lại lần nữa đốt lửa, dưới sự điều khiển của Bạch Khải Phong bay lên trời xanh. Phi thuyền nhờ từ năng của Phó Sử Ngọ rất nhanh đạt tới tốc độ vũ trụ cấp hai, bay qua nửa tinh cầu, chui vào cột sáng trắng.

Mọi người đều đang rung động mà đếm ngược, chờ đợi thời khắc quả bom nổ tung.

Cảnh tượng oanh liệt kia bọn họ dĩ nhiên không nhìn thấy, nhưng cũng có thể suy đoán một hai từ đường hầm đang đỗ nát vỡ cả trời đất đuổi sát phía sau họ.

Đường hầm này lấy tâm tinh cầu làm động lực, nổ hủy tháp năng lượng trực tiếp sẽ kíp nổ địa tâm, bọn họ đều biết Hằng Quang Tinh hiện đã không còn tồn tại.

Phó Sử Ngọ xoay mặt nhìn hắn, Đường Húc Hải cười cười, nói: “Giờ phút cuối cùng tôi rốt cục có thể nguyên tố hóa, từ khe hở kia chui ra. May mà khe kia có độ rộng có thể luồn qua một hộp thuốc.”

Miêu Gia tò mò duỗi cổ nhìn Ngụy Ly: “Cành liễu này có thể cứu đội trưởng Liễu sao? Cứu thế nào a?”

Thi Vệ cười một tiếng, đưa tay mở cửa hồi đầu, nói: “Đương nhiên là cắm anh ta vào đất lần nữa cho mọc  lên chứ sao!”

Cửa hồi đầu chậm rãi mở ra, liếc một cái có thể nhìn thấy tinh cầu khổng lồ. xanh thẳm

Bọn họ, trở về rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn hoàn nha, ngoại truyện chỉ có một chương, sẽ công đạo một ít chuyện sau khi họ trở về, đương nhiên không thể thiếu Liễu Miện trời sinh liền thần kỳ = =