Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 139: CON NHÓC CHẾT TIỆT NÀY.




Một đêm dài dằng dặc lại trôi qua, Tần Nguyệt vừa làm việc vừa dỏng tai nghe ngóng tin tức của đợt dư chấn lần này.

Dư chấn ập đến quá bất ngờ và không có một dấu hiệu báo trước, khiến cho các lực lượng chức năng cứu nạn tại chỗ trở tay không kịp.

Dư chấn khiến cho các kiến trúc còn lại ở phía Tây thôn Mã Lai hoàn toàn sụp nát, chôn vùi bên dưới lúc này không còn là dân thường, mà ngay cả các chiến sĩ cứu nạn cũng gặp phải tai ương.

Tần Nguyệt nghỉ ngơi 30 phút lại bắt đầu điên cuồng cấp cứu và phẫu thuật cho người này đến người khác, có người cứu được cũng có người không chống cự nổi mà tử vong ngay khi vừa đến nơi.

Làm cái nghề này, Tần Nguyệt đã sớm luyện cho mình một tinh thần vững chắc trước mọi sự tử vong.

Nhưng đêm nay cô đã phải chứng kiến không ít những cổ thi thể dần nguội lạnh trong màu áo lính xanh thẫm, trái tim cô một lần lại một lần bị bóp đến nghẹn đau.

"Cách trung tâm cứu nạn không xa có một căn nhà hai tầng bị sập, một chiến sĩ của lực lượng lính đặc chủng bị thanh sắt đâm xuyên đùi phải không thể di chuyển đến đây được, có vị nào đến hiện trường giúp một tay được không?"

Cô y tá hốt hoảng chạy vào, chưa thấy người đã nghe được tiếng nói dồn dập mà hốt hoảng.

Tần Nguyệt nhận ra là y tá Vu đêm qua giúp cô giữ áo khoác thì vội tóm lấy cô ấy.

"Tình hình thế nào, cô nói rõ xem?"

Vu Xuyến lúc này đã nhịn không được nữa mà khóc nấc lên, nắm lấy tay Tần Nguyệt khẩn cầu.

"Bác sĩ Tần mau cứu anh ấy với, thanh sắt rất dài đâm vào đùi phải anh ấy, đó là đùi phải... Anh ấy còn đang làm một quân nhân mà..."

Vu Xuyến khóc đến run bần bật, Tần Nguyệt mím môi giữ chặt lấy bả vai cô ấy trấn an.

"Đừng hoảng, bây giờ tôi đến đó trước xem sao đã!"

Vu Xuyến gật đầu trong giàn giụa nước mắt, Tần Nguyệt nhanh chóng đi lấy hòm y tế rồi kéo theo y tá của mình chạy đi.

Alex vừa rảnh tay một chút đã thấy Tần Nguyệt chạy đi như bay thì khẽ cắn răng nhịn không chửi bậy, anh cũng vác theo hòm y tế của mình rồi đuổi theo cô.

Hiện trường quả thật cách trung tâm cứu nạn không xa, Tần Nguyệt đi xe đến cũng chỉ mất 10 phút.

Căn nhà hai tầng đã sập một nửa do dư chấn tối qua, người dân đã được sơ tán hết chỉ còn vài người lính trong bộ đồ rằn ri lấm lem bùn đất.

Họ vây quanh một cậu thiếu niên sắc mặt trắng dã nhưng vẫn đang cố mỉm cười, trên đùi phải của cậu chàng còn có một vết thương rợn người.

"Tất cả tránh ra!"

Tần Nguyệt hô một tiếng rồi đẩy đám người kia ra, cô không nói hai lời liền dùng kéo cắt đi ống quần của thiếu niên bắt đầu xem xét miệng vết thương.



"Ở đây... Không an toàn, các người mau đi đi."

Dư chấn động đất có khả năng vẫn còn, địa thế ở đây nhấp nhô không chỗ trú còn vài căn nhà chưa sập hết trông cực kỳ không an toàn.

Thiếu niên thều thào nói với Tần Nguyệt, nhưng chỉ rước lấy ánh mắt lạnh như băng của cô.

"Vậy cậu là định cắt đi cái chân này rồi phải không?"

Thiếu niên mím môi bất đắc dĩ cười khổ.

Alex cũng đi đến ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương, hỏi:

"Em định thế nào?"

Tần Nguyệt cau chặt mày, cô vươn tay đặt lên cổ tay của chàng thiếu niên kia bắt mạch.

"Trước hết phải xử lý được thanh sắt này."

Alex cũng đanh mặt lại gật đầu đáp:

"Vậy thì làm thôi."

Hai người phối hợp ăn ý nhanh chóng bắt tay vào việc.

"Tôi cần các anh giúp một tay, cắt thanh sắt này ngắn đi. Ai làm?"

Tần Nguyệt vừa lên tiếng đã có binh lính xung phong nhận nhiệm vụ, quá trình này cực kỳ khó khăn và nguy hiểm.

Thấy thiếu niên đau đến sắp ngất đi, Tần Nguyệt lên tiếng nhằm di chuyển sự chú ý của thiếu niên.

"Cậu tên gì?"

"Tưởng... Kiệt..."

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"2... 23."

Một bên thanh sắt đã được cắt xuống, Tần Nguyệt vẫn cau chặt mày dịu giọng hỏi tiếp.



"Tưởng Kiệt, cậu đang tại ngũ ở đơn vị nào?"

Ý thức Tưởng Kiệt rệu rã nhưng nghe được có người gọi tên mình thì vô thức đáp:

"Đội 5, trung đoàn 202 lính đặc chủng thành phố B."

Tần Nguyệt sững sốt một giây, trung đoàn 202 chẳng phải là trung đoàn của Dịch Bắc...

"Sư muội, bắt đầu nhanh đi."

Alex nghiêm giọng nhắc nhở Tần Nguyệt, cô chợt hồi thần nhanh chóng bắt tay vào phẫu thuật tại chỗ cho Tưởng Kiệt.

Cuộc phẫu thuật hết mức sơ sài và không đủ điện kiện tiêu chuẩn, nhưng Tần Nguyệt và cả Alex đã làm cố hết sức có thể.

Từ sáng sớm đến mặt trời treo cao cuối cùng hai người cũng thành công giữ lại chân phải cho Tưởng Kiệt.

Khoảnh khắc nhìn Tưởng Kiệt được đưa lên xe nhanh chóng trở về thành phố B, mọi người ai nấy đều vui mừng tới rơi nước mắt vì đồng đội của họ vẫn còn kiện toàn.

Tần Nguyệt một mình đứng một nơi như người ngoài cuộc nhìn hết thảy buồn vui của thế gian, cô bất giác thở ra một hơi mệt mỏi.

"Anh nên treo em lên đánh hay là đè ra tẩn một trận đây?"

Phó Dịch Bắc xuất hiện trong tầm mắt Tần Nguyệt, vẻ mặt anh đen xì nhìn Tần Nguyệt như muốn cắn cô một ngụm cho hả dạ.

Tần Nguyệt quan sát anh một vòng, xác định anh không có bị thương gì nghiêm trọng thì nhoẻn môi tủm tỉm cười.

"Em muốn một cái ôm cơ, em vừa cứu được binh lính của anh còn gì!"

Cô vừa nói còn không biết xấu hổ mà dang hai tay ra, Phó Dịch Bắc nhìn cô như thế thì không biết nên tức hay nên vui.

Cuối cùng anh bất đắc dĩ thuận theo ý cô, ôm cô vào lòng.

"Em, con nhóc chết tiệt này."

Anh muốn bảo vệ cô, không cho cô dấn thân vào nơi nguy hiểm. Nhưng hôm nay nếu không có cô, thì Tưởng Kiệt xem như phế rồi.

Tần Nguyệt bị mắng nhưng vẫn cười tủm tỉm mãi, cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, tham lam quấn lấy hơi ấm trên người anh.

"Em nhớ anh, Dịch Bắc."

Cả đêm đều nhớ tới anh, 9 năm qua trong vô số giấc mơ cũng chỉ mơ về anh.