Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 70




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Xảy ra chuyện gì?" Sở Khâm ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi, cứu Tiểu Trương ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. 

"Đột nhiên Bánh bích quy Gấu Trúc ngưng đầu tư, nói không tài trợ cho chúng ta nữa." Tiểu Trương mặt như đưa đám, Bánh bích quy Gấu Trúc là nhà tài trợ, cũng chính là bên bỏ vốn nhiều nhất trong toàn bộ chương trình, bọn họ ngưng đầu tư, hạng mục này liền không tiến hành nổi nữa.

Chung Nghi Bân nhíu mày: "Sao tôi lại không biết chuyện này?" Chuyện lớn như vậy mà lại không có ai thông báo cho anh.

"Vừa mới nói ban nãy, người của Bánh bích quy Gấu Trúc tới lấy hợp đồng, lúc này bọn họ đã đến công ty rồi." Tiểu Trương nuốt nước miếng.

Chung Nghi Bân đứng lên, hừ lạnh một tiếng: "Vậy em không cần lo lắng, để anh đi giải quyết." Làm nhà tài trợ, chuyện này đã bàn xong ngay từ lúc khởi động hạng mục, hiện tại đổi ý, cũng không thể dễ dàng như vậy đâu.

Thị trường show truyền hình thực tế còn chưa phát triển, chưa có nhà tài trợ nào hiểu rõ về mảng này, tự nhiên đầu tư sẽ cẩn thận hơn một ít. Nhưng nếu đã quyết định thì cũng sẽ không thể ngưng đầu tư ngay giữa đường, đột nhiên lại hạ quyết tâm hủy bỏ, nhất định là đã nghe thấy tin tức gì rồi.

Quả nhiên sự thật đúng như Sở Khâm dự đoán, bởi vì nhận được một vài tin tức nội bộ, bộ quản lý văn hóa quốc gia muốn ban bố pháp lệnh hạn chế chương trình giải trí, loại show truyền hình thực tế chỉ mang tính chất giải trí đơn thuần này, nói không chừng sẽ bị liệt vào phạm vi hạn chế mất. Nếu như sau khi quay xong không nhận được quyền phát sóng, vậy số tiền kia liền trôi theo sông.

Bên Bánh bích quy Gấu Trúc có thái độ kiên quyết, thà bồi thường cũng không chịu tiếp tục nữa. Hạng mục cần một số tiền lớn, mà nhà tài trợ đã bỏ đi, vậy sẽ khó có thể tiếp tục được nữa.

Lúc người trong Thịnh Thế TV biết tin tức này đều cảm thấy đồng tình với tổng giám mới nhậm chức là Sở Khâm đây. Đương nhiên cũng không thiếu người chế giễu.

"Trước đây lúc Trần tổng giám ở đây, cũng chưa từng phát sinh chuyện nhà tài trợ bỏ chạy giữa đường đâu."

"Đúng đấy, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy đó, chậc chậc."

"Sở Khâm cứ thành thành thật thật làm MC đi, làm tổng giám cái gì chứ."

Sở Khâm đi ngang qua phòng nước thì nghe được tiếng của mấy người ở bên trong, cậu dừng bước lại một chút. Hầu Xuyên đi theo sau lưng Sở Khâm, có chút không cam lòng, xoay người muốn đi vào lý luận với bọn họ, nhưng lại bị Sở Khâm cản lại.

"Không cần thiết." Sở Khâm cười lắc đầu. Không cần nhìn, chỉ nghe tiếng thôi cậu cũng biết mấy người đó là ai rồi. Mấy người này đều là cấp dưới của Trần Phong, đem cậu ra so sánh với Trần Phong bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Người có năng lực thực sự sẽ không lãng phí thời gian vào mấy người nói nhảm này, huống chi lại còn là đang nói xấu lãnh đạo nữa.

Bất quá, nếu tin tức đã bị tiết lộ, liền phải trấn an nghệ sĩ trước đã. Sở Khâm dặn dò cấp dưới, khách mời hoặc là quản lý công ty bọn họ có tới hỏi, đều nói là sẽ khởi quay đúng hạn.

Chung Nghi Bân nói sẽ giúp cậu tìm nhà tài trợ mới. Sở Khâm tin tưởng anh, cậu vẫn tiếp tục chuẩn bị cho chuyện quay chụp đâu vào đấy. Không có tường nào mà gió không lọt qua được, rất nhanh chuyện nhà tài trợ ngưng đầu tư đã truyền đến tai mấy khách mời.

"Tỷ tỷ, có phải là không thể quay chương trình rồi không?" Ôn Vũ mặc quần áo thời Trọc, vừa uống nước vừa hỏi Ôn Tình đang ở bên cạnh đọc lời thoại.

"Bên Thịnh Thế không thông báo, vậy có nghĩa là vẫn có thể quay." Ôn Tình nói mà không ngẩng đầu lên. Làm bạn bè nhiều năm, cô vẫn tin tưởng vào năng lực của Sở Khâm.

"A, vậy là tốt rồi." Ôn Vũ nhất thời cao hứng, cô nhóc vô cùng chờ mong đợi được đi ra ngoài chơi với tỷ tỷ.

Hai người Mộ Thần và Mộ Sa đều là người có danh vọng trong giới giải trí, tự nhiên là vào loại thời điểm này sẽ làm ra phản ứng thích hợp nhất, chính là giả bộ không biết gì hết. Một vị khách mời khác là một quán quân thể thao đã giải nghệ, tên là Triệu Hú, năm ngoái sau khi giải nghệ anh đã chuyển sang buôn bán, cũng không có vấn đề gì, cho nên bên đó cũng không nói gì cả.

Nhưng ngược lại Tôn Tường có chút đứng ngồi không yên. Hắn là một ca sĩ, mấy năm gần đây thị trường âm nhạc bị đnh trệ, mắt thấy sắp hết thời, cần có một chương trình để nâng cao nhân khí. Ngay thời điểm này có một chương trình khác tới mời hắn. Chương trình 《 15 ngày lãng mạn 》ở bên Hàn đã được một đài truyền hình khác mua bản quyền, mời Tôn Tường đến tham gia. Nhưng chương trình này lại đụng lịch với 《 Bánh bao chạy mau 》, nếu đã nhận cái kia thì nhất định phải bỏ qua cái này.

Trần Phong đứng trước cửa phòng nước, gặp cấp dưới cũ, cười lên tiếng chào hỏi. Người nọ tiến tới, nhỏ giọng nói một câu: "Đã tiết lộ tin tức cho Tôn Tường rồi."

"Ừ." Trần Phong khẽ vuốt cằm, vẫn duy trì nụ cười như trước, nhấc chân rời đi. Dựa vào quan hệ với tổng tài liền hất văng mình xuống, Trần Phong cảm thấy rất khó chịu. Ông rất muốn xem thử, lúc Sở Khâm làm hỏng mọi chuyện, tổng tài còn gì để nói đây.

"Xác định 3/11 sẽ bắt đầu quay hả?" Tôn Tường gọi điện thoại cho nhân viên của Thịnh Thế để xác nhận.

"Chuyện này, còn chưa xác định được." Bên kia trả lời, là người phụ trách liên lạc Tôn Tường, tên Mã Dược.

Nhất thời Tôn Tường nhíu chặt chân mày, cúp điện thoại, lại gọi cho người của đài truyền hình khác: "Mấy người xác định là 5/11 sẽ quay hả?"

"Đương nhiên, nhà tài trợ của chúng tôi bán nước khoáng, tài chính đầy đủ, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn." Câu trả lời này khẳng định hơn.

"Tôn ca, chuyện đã hứa, đổi ý sẽ không tốt lắm đâu?" Người đại diện có chút khó xử.

"Không phải vẫn chưa ký hợp đồng sao?" Tôn Tường nheo mắt lại, còn hơn loại chương trình tình thân bán manh bán ngu xuẩn 《 Bánh bao chạy mau 》này, hiển nhiên《 15 ngày lãng mạn 》giống phim thần tượng sẽ càng dễ hút fan hơn.

Người của show truyền hình thực tế vẫn đang chuẩn bị, phim《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đã chiếu đến tập cuối. Bởi vì Cảnh Nguyên đế bị kẻ gian hãm hại, tráng niên mất sớm, Đoan Tuệ hoàng hậu cũng tự tử theo. Để lại đệ đệ của Cảnh Nguyên đế, cũng chính là Hoằng Nguyên đế tiếp tục hoàn thành sự nghiệp to lớn. Sau đó Hoằng Nguyên đế thật sự tiếp nối chính sách của huynh trưởng, khai sáng một mảnh giang sơn thịnh thế. Đến đoạn cuối, Hoằng Nguyên đế tuổi già cải trang vi hành, đứng trên đường cái trong kinh thành phồn hoa, nhìn bách tính cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, nhớ lại lời hoàng tẩu nói với người lúc vẫn còn là thái phó.

Thịnh thế đã đến, nhưng mà huynh tẩu lại không quay về được.

Vốn là một kết cục mỹ mãn nhưng lại không khỏi khiến cho người khác cảm thấy thê lương. Việc đế hậu tráng niên mất sớm đã lấy đi vô số nước mắt của khán giả, tỷ số người xem của phim cũng đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa từng có.

Mà Ngu Đường và Tống Tiêu lớn lên đặc biệt giống đế hậu đã công khai ở chung với nhau, nhân khí lại được nâng lên một tầm cao mới. Bởi vì Sóng Cũ nằm dưới quyền khống chế của Ngu Đường, căn bản sẽ không có người nói xấu hai người bọn họ. Ngu Đường làm một tổng tài không hề có nửa điểm quan hệ với giới giải trí, ấy thế mà lại có hơn 10 triệu fan, có thể sánh ngang với nghệ sĩ đang nổi hiện tại luôn.

Sở Khâm nhìn hai nam nhân tuấn mỹ cùng với một bạn nhỏ ngồi ở giữa phía đối diện, cậu cảm thấy đặc biệt hài hòa, đơn giản là cảm giác của gia đình một nhà ba người.

"Tiểu Ngu Lân, đã lâu không gặp." Sở Khâm cười chào hỏi với cậu bạn nhỏ.

"Đã lâu không gặp." Ngu Lân nghiêm túc gật đầu, chào lại Sở Khâm.

"Vừa mới đến nhà trẻ đón em ấy, liền dẫn theo cùng luôn." Tống Tiêu vừa cười vừa nói, rót một ly nước trái cây cho Ngu Lân, sau đó cùng trò chuyện về những dự định sau này về 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》  với Sở Khâm.

Hôm nay mờ Ngu Đường và Tống Tiêu đi ăn, chủ yếu là để cảm ơn Ngu Đường tài trợ. Bởi vì thời gian cấp bách, khó tìm tài trợ, Chung Nghi Bân liền trực tiếp đi tìm Ngu Đường. Tập đoàn Đại Ngư cũng có công ty con bán nhóm hàng tiêu dùng nhanh, đúng lúc gần đây vừa tung ra một món đồ ăn vặt có tên là "Bánh nhỏ Đại Ngư", làm tài trợ cho chương trình là quá thích hợp.

"Cảm ơn Ngu tổng đã giúp đỡ." Sở Khâm mở miệng cảm ơn Ngu Đường.

"Theo nhu cầu mà thôi." Ngu Đường chậm rãi uống một ngụm rượu, giương mắt nhìn về phía Chung Nghi Bân, "Thứ đã hứa với tôi đâu?"

Trong lòng Sở Khâm lộp bộp một chút, vốn tưởng rằng Ngu Đường đáp ứng nhanh như vậy là bởi vì tình cảm giữa hai người, không ngờ tới Chung Nghi Bân lại còn phải kèm theo điều kiện. Loại người có tâm cơ thâm trầm như Ngu Đường, quả nhiên sẽ không có thứ gọi là tình bạn đâu, cũng không biết đồ ngốc Nhị Bính này lấy cái gì để trao đổi với người ta nữa.

Chung Nghi Bân nắm lấy bàn tay đang siết chặt bởi vì lo lắng của Sở Khâm lại, giơ tay lên cụng ly với Ngu Đường, đưa một cái hộp được đóng gói tinh xảo cho anh ta.

"Đó là cái gì?" Tống Tiêu tò mò hỏi.

"Cậu ta phải trả giá cao." Ngu Đường khí phách nói một câu, để cái hộp qua một bên, trao đổi một ánh mắt không nói cũng hiểu với Chung Nghi Bân.

Sở Khâm giật giật khóe miệng, cậu có biết cái hộp kia, chính là đồ bảo dưỡng nhập từ Pháp mà cậu hay xài...

================================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Cuộc giao dịch tràn đầy hắc ám giữa hai tổng tài 》

Ngư Đường: Muốn tôi hỗ trợ phải trả giá thật lớn

Nhị Bính: Tôi sẽ nói bí mật bất truyền cho cậu biết

Ngư Đường: Bí mật bất truyền gì cơ

Nhị Bính: Phương pháp bảo dưỡng hoa cúc

Ngư Đường: ... Cái này được

Khâm Khâm: ...