Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 14: Không đánh không phải bạn




   Trong nhóm groups tổ 2

   Hướng Hướng:[Sáng thứ năm có tiết Địa, chúng ta lên lớp cùng làm nha. Mình và chị sẽ mua dụng cụ làm, đợi chiều mai học xong hai tiết thể dục thì ở lại lớp làm]. lớp bọn họ chỉ học cả ngày vào thứ ba là hai tiết thể dục.

   ...

   Chiều thứ ba.

   Tại sân vận động sau trường, các nam sinh đang chơi đánh bóng chuyền. Mồ hôi nhễ nhại, ánh Mặt Trời nóng bức chiếu vào làm đỏ ửng cả mặt. Nhưng lại không ngăn chặn được niềm đam mê của các nam sinh với bóng chuyền.

   " Nóng thế này mà họ cũng đánh bóng được đúng là tài".

   " Uầy, chỉ tỏ vẻ ra ngầu thôi".

    " Sao bọn Trần Quý không chơi nhỉ, nếu chơi tao nguyện ý đi mua nước cho họ. Còn cái đám ất ơ kia ấy à, bỏ đi bỏ đi" một bên các nữ sinh ngồi trước gốc cây bàn ra bàn vô.

    " Sau khi đám Trần Quý nhập học, có vẻ vị thế của một số người đang bị lùng lay nhỉ"

    " Èo, mày nói ai cơ. Cái trường này à, nam thần học thần khá nhiều nhưng mà chiếm cả hai thì ít. Mà cái số ít đó thì cả ba người mới chuyển vô lớ mình đều có".

   " Tao nghe nói bọn họ là người nước ngoài về đây, giàu, đẹp, học giỏi ai chả thích"

  " Giàu, đẹp, học giỏi thì sao, cái tính chả ra gì. Chả bù cho Phong của tao"

   " Mới nhắc là tới rồi kìa"

   Từ đằng xa hai cậu học sinh nổi trội cả khối 11 là Phong và Hoàng là hai cậu nam sinh rất thân với Thiên Sứ, học lực còn rất tốt, toàn là con nhà giáo.

" Hướng Dương, Mẫu Đơn " tiếng của Trần Hoàng từ xa vọng lại.

Hai chị em đều liếc nhìn qua xong lại quay mặt đi để lại cho một cái liếc, phiền ch*t được.

Từ xa Trần Quý nhìn hai nam sinh đang tiến lại phía hai cô gái, một người nho nhã đeo kính nhưng bộ đồng phục không chỉnh tề làm nên vẻ lưu manh, người kia thì vừa đi vừa đút túi quần là một kiểu ăn chơi chính hiệu rất hợp với cái tên Trấn Hành Dịch phong lưu kia. Nghĩ xong cậu liếc nhìn người bên cạnh một cái.

Trấn Hành Dịch nhận thấy ánh mắt liền huých một cái với người bên cạnh rồi nhướn mày.

" Mày không lại cạnh cái cô Nữ Thần của mày đấy à?" lại cái giọng ngả ngớn mà đâm trọc kia.

" Lên cơn" Trấn Hành Dịch nhướn mày hỏi.

Chưa nói gì xong Trần Quý đã bước đi về phía bóng cây có hai cô gái.

" Đâu?"

" Canh bạn cùng bàn nhỏ, sợ người ta bắt mất thì toang"

Trấn Hành Dịch nhướn mày, cất điện thoại vào túi rồi bước theo. Cậu cũng chả liên quan gì đến Thiên Sứ Thiên Thần kia, chỉ là khá thú vị nên để ý chút thôi, cũng chả khác với các cô gái khác là bao.

Còn cái tên Tô Châu Đình kia thì trốn đi căn tin cùng cái cô gái a3 kia từ lâu rồi, có sắc quên bạn.

...

Trần Quý cầm quả bóng chuẩn bị sẵn sàng cuộc chiến, ban nãy không hiểu sao bọn họ lại rủ hai cái tên a3 kia đánh bóng.

Quả bóng được tung lên, nhẹ nhàng đánh qua bên kia lưới. Khánh Phong đã vứt chiếc mắt kính kia ra từ lâu, tháo bỏ cái vẻ tri thức kia. Cậu giơ tay đón bóng đánh trở lại bên kia, tay vươn cao để lộ đường nhân ngư rắn rỏi của mình, không khỏi khiến các nữ sinh gào thét.

Không biết từ bao giờ đã có nhiều người kéo ra xem đánh bóng, mặc dù trời có oi bức đến đâu cũng không ngăn cản được mọi người nô nức xen lẫn mà xem. Ai ai nhìn cũng biết đám người mới chuyển đến dạo gần đây rất thân với Thiên Sứ, mà trường này ai cũng biết Thiên Sứ là Khánh Phong được gọi là cái kiểu thanh mai trúc mã kia rồi. Nên không khỏi sẽ xảy ra trận quyết chiến này.

Ngoài tiếng bàn tán kia, trong sân đôi bên đều nỗ lực uyển chuyển đánh từ quả bóng.

Kết thúc sỉ số 17-17 hòa.

???

Tại sao không chơi thêm để xem thắng thua chứ.

Bây giờ bọn họ bất ngờ rồi vừa nãy đám người a1 và a3 còn lại đạp tay nhau rồi còn khoác vai nữa chứ.

" Mới đó đã thân rồi" Mẫu Đơn tì mò hỏi, nhưng lại là một câu trần thuật.

" Không đánh không phải là bạn" Trần Quý và Khánh Phong đụng tay nhau.

" Về đi trà sữa không, từ bữa giờ mà không gặp anh em lần nào" Khánh Phong hỏi.

" Chiều còn ở lại làm bài" Mẫu Đơn

" Chậc, đúng là học sinh ngoan" " Vậy mua lên cho hai người" Khánh Phong hỏi.

" Tùy" Mẫu Đơn hờ hững trả lời.

....