Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương

Chương 34: Như đôi tình nhân




Đến cửa hàng đồ.

" Này, đi theo bọn tôi làm gì. Đây là cửa hàng đồ con gái mà?" Mẫu Đơn cứ thấy hai thanh niên vẫn đi theo thấy làm lạ.

" Tôi lựa đồ giúp hai người, hai người chọn chút đồ giùm bọn tôi" Quý nói.

" Là chọn cho mày chứ tao không cần" Trấn Hành Dịch nói giọng tỏ ra ghét bỏ.

" Ồ, vậy sao?" Mẫu Đơn không tình nguyện cho lắm.

" Đi thôi" Hướng Hướng hối bọn họ.

" Xin chào quý khách, không biết các vị muốn mua gì ạ" Chị nhân viên thấy khách đến còn là trai xinh gái đẹp thì nhiệt tình.

" Không cần đâu ạ, để tụi em tự xem đã" Hướng Hướng nhẹ nhàng nói, dù gì chị em họ thích tự đi xem hơn là có người ngoài theo chị em họ, rất là phiền.

Đi xung quanh xem xét, hai chị em dừng chân tại gian hàng váy đi biển. Đa số là loại váy mỏng, hai dây nhìn rất thanh lịch.

Mẫu Đơn đã nhắm trúng bộ đồ hai dây buộc nơ, bên trong là quần dài ra còn lớp bên ngoài là váy, màu xanh lá loang rất đơn điệu.

Còn Hướng Hướng lại ngắm đi ngắm lại hai bộ đồ, nó có thiết kế liền nhau, đằng trước liền còn đằng sau biến thành hai mảnh vải dài để thắt nơ. Một bộ dạng yếm còn cái kia thì cúp ngực nên cô không biết chọn cái nào.

" Chọn màu xanh dương đi" Quý thấy cô gái càu mày suy nghĩ thì không khỏi bật cười, cô gái nhỏ cau mày suy nghĩ thật đáng yêu.

" Vậy màu xanh đi, dù gì cũng chưa thử màu này bao giờ" Cái màu xanh dương mà Quý chọn là cái dạng yếm.

Trần Quý nhìn cô gái chọn theo cái mà mình gợi ý thì không khỏi vui trong lòng, nếu bạn cùng bàn nhỏ của mình mặc thì sẽ lộ xương quai xanh xinh xắn và đôi vai mảnh khảnh…

Khoan, thật là nghĩ xa quá rồi.

" Này, bỏ màu xanh xuống lấy mà hồng phấn kia đi" Trấn Hành Dịch nói.

" Hả"

" Hả"Hai cô nàng đều nhìn chiếc váy xanh trên tay mình. Trần Quý cũng nhướn mày nhìn thằng bạn " Ai thèm quản coi nhóc nhà mày" Trấn Hành Dịch liếc coi gái kia đang nhìn cậu.

Cậu bước đến cầm chiếc váy màu hồng phấn cùng dạng với Mẫu Đơn đang cầm trên tay, đưa cho cô.

Mẫu Đơn cầm lấy cân nhắc, xem xem nên lấy cái nào. Dì màu xanh cô khá thích còn cái kia là cậu tặng cho cô, cô không nỡ để lại.Trấn Hành Dịch cầm lại chiếc váy mà mới đưa cho cô, Mẫu Đơn nhìn cậu rồi đặt ánh nhìn lên chiếc váy. " Khỏi phải chọn, tôi mua cái này cho cậu" Trấn Hành Dịch thơ ơ nói.

Trấn Hành Dịch đi trước khẽ vuốt mặt, nãy tự nhiên lại nghĩ đến cảnh cô gái kia mặc vày hồng nở nụ cười cơ.

Trần Quý đi sau nhìn thằng bạn cười mỉa mai.

Hai cô gái chọn thêm hai chiếc váy hai dây dài và cái áo khoác mỏng thì đi theo hai thanh niên sang chỗ đồ bán cho nam." Này, hai người chọn áo sơ mi đi" Mẫu Đơn chỉ vào chỗ áo sơ mi. Bọn họ theo tới.

" Này, bạn cùng bàn. Chọn cho tôi chiếc đi" Trần Quý ghé vào tai Hướng Hướng phả hơi thở vào tai cô làm cô hơi né đi.

Cậu khẽ cười thầm.

" ừm…ừ"

" Màu xám đen đi" Cô lấy chiếc áo sơ mi xám đen dạng bấm khuy đưa cho cậu.

" Được, lấy cái này" Trần Quý nhìn chiếc áo thầm cười.

" Cậu không mua à" Mẫu Đơn nhìn Trấn Hành Dịch hỏi nhỏ.

Trấn Hành Dịch nhìn đôi mắt đen lánh như hồ ly câu người khẽ nhíu mày.

" Lấy tôi một cái đi" Cậu lạnh nhạt nói.

" Màu đen được không, mặc với chiếc áo thun bên trong nữa" Mẫu Đơn miệng nói, tay đã lấy xong cho cậu rồi.

Bốn người bọn họ đi rồi.

" Òa, nhìn đẹp đôi dã man, đúng là trai tài gái sắc" Mấy cô nhân viên không khỏi tấm tắc khen.

Họ nào có ngờ, ban nãy trong mắt nhìu người họ như đôi tình nhân đang yêu nhau đi mua sắm cơ chứ.



Sáng 29 Tết tại sân bay Hồ Chí Minh, người đàn ông khoảng chừng bốn lăm tuổi. Lịch lãm phong độ, nhìn còn khá trẻ.

Điện thoại bên kia nhấc máy.

" Ba?"

" Ba đến rồi, tới đón đi" người đàn ông kia nói.

" Biết rồi"

Cậu ra khỏi giường mặc áo, tiện tay lấy cái mũ. Vọng vào trong nhà nói.

" Mẹ, con đón ba"

" Ừm" giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ đáp lại.

Nhưng thoáng khuôn mặt của bà đã trầm xuống.

Đã hơn năm năm xa cách về mặt địa lý cả tình cảm, họ ly hôn năm năm rồi. Về vấn đề to cũng chả to nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là bà không chịu nổi nên quyết định từ bỏ mà thôi.

Nhớ năm đó, khi lấy ông cuộc sống vỏn vẻn hai chữ hạnh phúc nhưng lâu rồi bà cũng để ý. Nhà ông không chấp nhận bà, môn không đăng hộ không đối, với gia đình danh giá như ông làm sao chấp nhận một bà chủ của tiệm hoa nhỏ kia chứ. Cho nên mới dấn đến ngày hôm nay thôi.



Quý thấy người đàn ông phong độ ở kia thì đi tới.

" Ba" người đàn ông này là ba cậu Trần Nhất Phùng.

Người đàn ông đạt được nhiều thành tựu nhưng không giữ nổi người phụ nữ của mình, nhớ khi cậu đòi về ông đồng ý khá nhanh ai nào ngờ người đàn ông gia giáo trước mặt lợi dụng con trai để nối lại tình xưa với vợ cũ.

Mặt dày…ừm cậu có tính này của ông.

" Đi thôi" ... Sáng hôm sau, bà Thanh Lan tiễn hai cha con và Trấn Hành Dịch lên sân bay để về nước.