Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Chương 11: Chú là ai?




- 7 giờ tối rồi sao Y Y vẫn chưa về?

Chị Huỳnh lo lắng không yên. Gần đây trong xóm xảy ra vài vụ sàm sỡ.

- Chẳng phải Tiêu Đằng đi đón rồi sao?

- Ba, người gọi tên con làm gì?

Tiêu Đằng từ cầu thang bước xuống. Thấy anh, Huỳnh chạy đến đánh vào vai Tiêu Đằng. Nhìn gương mặt phờ phạc vừa ngủ dậy mà chị Huỳnh không kìm được tức giận.

- Sao giờ này còn ở đây? Tại sao không đi đón Y Y?

- Mới có 5 giờ mà?

- 5 giờ cái đầu cậu. Nhìn coi bây giờ mấy giờ?

Tiêu Đằng nhìn xong, tức tốc lấy chìa khóa khởi động xe. Rất nhanh đã đến trường.

Đường Y ngồi ở trước cổng. Cô lấy tay nghịch đá ở dưới chân. Tiêu Đằng bước xuống xe, câu đầu tiên nói chính là:

- Đường Y, chú xin lỗi.

- Ờ.

- Giận rồi à?

Đường Y mặc dù miệng nói không có nhưng nghe trong giọng điệu chắc chắn là đang giận.

- Chú xin lỗi. Do chú ngủ quên.

Đường Y chìa tay ra.

- Đưa đây!

- Đưa gì?

- Tiền phạt.

Tiêu Đằng không cam tâm nhưng vì dụ ngọt cô bé phải đưa tiền cho Đường Y.

Đường Y vui vẻ nhét tiền vào túi rồi lên xe.

- Tha cho chú đó.

Tiêu Đằng đưa tay xoa đầu cô.

- Con bé này, suốt ngày bắt người khác dỗ. Sinh nhật năm nay, Y Y nhà chúng ta tròn 18 tuổi rồi đó. Sắp gả đi được rồi.

- Này, chú có thôi đi không? Nhưng mà Tiêu Đằng chú có điện thoại kìa.

Tiêu Đằng nghe máy xong rồi bảo.

- Có việc phải làm rồi!

- Bị sao vậy?

- Tai nạn giao thông.

4 người bọn họ lại tiếp tục lên đường. Trong những ca làm việc, trang điểm cho người bị tai nạn giao thông là khó nhất. Vì đa phần hình hài không còn nguyên vẹn. Đòi hỏi người là phải can đảm, cẩn thận, tỉ mỉ, ngay cả việc dùng hóa chất gì cũng phải tính toán kỹ để khôi phục về nguyên dạng. Nghe đến đây là người khác đã quay lưng. Với Đường Y, công việc này gắn liền với tuổi thơ cô.

Tiêu Đằng ở trong nghề này lâu như vậy với phần trang điểm cho người bị tai nạn giao thông, anh còn chưa học được. Mỗi lần thấy, cơn buồn nôn ập đến. Tiêu Đằng còn bỏ ăn mấy ngày. Vậy mà Đường Y đã học được từ Phong Triển. Cô cùng ông cẩn thận phục hồi nguyên dạng cho người đã khuất.

Đứng suốt 6 tiếng đồng hồ, cuối cùng khi người nhà nhìn thấy hình hài trong cỗ quan tài đã bật khóc.

Người cha giống như là đang ngủ. Thấy được cảnh này, cô coi như đã góp phần sức nhỏ.



Đường Y cúi đầu sau đó cô đi ra bên ngoài. Đi được một đoạn cơn buồn nôn ập đến.

- Ọe.

Tiêu Đằng ở phía sau vỗ vai an ủi cô.

- Đường Y của chúng ta giỏi quá. Về nhà làm chút cháo óc heo cho con ăn tẩm bổ?

- Ọe

Cơn nôn lại dữ dội hơn.

- Tiêu Đằng, chú cút ngay đi!

- Tiêu Đằng, sau đợt này làm món chay cho con bé. Chắc nó phải ăn chay dài hạn rồi.

- Ọe…



Sáng hôm sau, Đường Y đến trường như mọi lần. Trước khi đi, chị Huỳnh còn để vào cặp của cô một bình xịt hơi cay. Dặn dòn rất cẩn thận không được đi đâu một mình phải đợi chú Đằng đến rước.

Tiêu Đằng ở trong xe nhìn theo bóng dáng của Đường Y. Anh giơ điện thoại lên chụp cô.

Cô bé 10 tuổi mới hôm nào quay đi quay lại đã lớn thế này rồi sao?

Tiêu Đằng lựa một tấm ảnh. Đó là hình anh và cô chụp chung làm hình nền điện thoại. Khóe môi Tiêu Đằng chợt nhếch lên. Anh mở ngăn nhỏ ở trong xe lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Sợi dây chuyền anh cất công lựa chọn cho Y Y. Đợi đến khi sinh nhật sẽ tặng cho cô.



Về chạy đến nhà, theo lời của ông Triển, bọn họ phải giúp một gia đình vừa có người qua đời. Người này là người quen cũ của ông Triển. Nhưng từ đây đến nhà đó phải mất 3 tiếng đồng hồ. Cả đi và về chắc phải mất 6 tiếng.

Chị Huỳnh có vẻ lo lắng:

- Đường Y phải làm thế nào?

- Chẳng phải hôm nay Phong Sính về sao? Nếu chúng ta không kịp trở về đành nhờ đến cậu ấy có được không?

Ông Triển gật đầu.

- Còn tưởng thằng bé tuần sau mới về. Không ngờ đã nhanh như vậy. Chuyện quan trọng trước mắt phải tranh thủ nhanh lên.

Thế là cả 3 cùng lên đường.

Đường Y ở trong lớp cả ngày không có tinh thần. Đến giờ ăn trưa cô nhìn cơm xong lại nhớ đến hình ảnh hôm qua. Cô phải chạy đi nôn.

Bạn thân ngồi ở bên cạnh kéo tay Đường Y.

- Y Y, có phải cậu mang thai?

- Tiểu Bạch, cậu bị ngốc à? Tớ còn chưa có bạn trai lấy đâu ra con?

Tiểu Bạch lấy tay kéo Đường Y:

- Vừa nhắc vận đào hoa của cậu tới rồi kìa.

- Hai cậu có thể cho tớ ngồi đây?

Tiểu Bạch gật đầu. Lớp trưởng Thiên Hạo là nam thần trong lớp, môn nào cũng giỏi. Muốn bắt chuyện với cậu ấy là cả một vấn đề.

Thiên Hạo ngồi xuống cạnh Đường Y. Nhìn hộp cơm trước mặt Thiên Hạo thắc mắc.

- Đường Y, sao cậu lại ăn chay vậy?

Đường Y chưa kịp trả lời thì mùi thịt heo cộng với nguyên cái chân giò dọa sợ.



- Oẹ…

- Thiên Hạo, cậu đừng chấp. Đường Y bao tử khó chịu. Cậu ấy thường như vậy lắm.

Thiên Hạo chưa kịp bắt chuyện Đường Y đã chạy mất. Đành đợi khi ra về sẽ nói chuyện với Đường Y.



“Đùng.”

Tiếng sấm sét làm cả lớp giật mình. Bên ngoài trời mưa rất to. Dự là có bão nên cô giáo khuyên mọi người nên về sớm. Vừa nói xong cả lớp đã nháo nhào ra bên ngoài.

Đường Y đợi mãi không thấy Tiêu Đằng. Cô đành tìm một băng ghế ngồi chờ.

Cô chống tay lên cằm, đôi mắt to tròn trong sáng như nước mùa thu. Khoé môi chợt nở nụ cười dịu dàng. Chỉ còn vài tháng nữa là đến sinh nhật 18 tuổi. Đường Y thở dài một tiếng rồi tự nói.

- Bà ngoại, nếu bà còn sống thì hay biết mấy. Bà nhìn Y Y bây giờ có xinh đẹp không?

- Đẹp! Rất đẹp!

- Thiên Hạo?

Thiên Hạo ngồi xuống cạnh Y Y mang ra một hộp thuốc bao tử.

- Cái này hiệu quả lắm. Lúc thức khuya học bài mình hay dùng. Bây giờ tặng cậu.

- Tớ không cần. Chỉ thỉnh thoảng mới bị vậy.

- Đừng từ chối ý tốt của tớ.

Đường Y chỉ có thể miễn cưỡng cất vào balo. Đúng lúc có bài toán làm cô không giải được. Cô lấy sách toán ra nhờ Thiên Hạo giúp đỡ.

Cơ hội hiếm có này Thiên Hạo không từ chối. Thế là mặc cho thời gian trôi hai người ngồi cạnh nhau giải bài tập.

- Chỗ này tính thế nào?

- Cậu đưa viết cho tớ.

Thiên Hạo nhận viết từ tay Đường Y vô tình chạm vào tay cô. Hai người mặt đỏ cả lên. Đường Y giả vờ ho nhẹ quay sang chỗ khác che đi xấu hổ. Đường Y lên tiếng trước.

- Thiên Hạo, cậu nên về đi. Tớ còn chờ người thân.

Tim Thiên Hạo đập liên hồi. Đó cũng là lần đầu tiên cậu ấy chạm tay người khác giới. Cậu luống cuống gom tập sách lại rồi chạy ra cổng.

Đường Y nhìn theo cậu lưng của Thiên Hạo rồi mỉm cười. Cảm giác có chút ấn tượng với cậu bạn.

Cô ngồi đợi Tiêu Đằng đến ngủ gục. Tiếng sấm làm cho Đường Y tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối, mưa ngập hết sân sân. Nếu cô còn ở đây chắc chắn cô phải bơi về nhà.

Đường Y che cặp ở trên đầu đếm 1,2,3 rồi chạy. Vừa chạy vừa không ngừng mắng chửi.

- Chú Đằng chú cứ đợi đó.

Đi bằng xe hơi thì mất 15 phút nhưng đi bộ phải hơn 40 phút. Đường Y người ướt như chuột vẫn cố chạy. Về đến con hẻm gần nhà thì đèn ở đây bị tắt.

Nhìn con hẻm dài tối tăm, Đường Y có chút sợ hãi. Cô mang balo vào, cầm trên tay bình xịt hơi cay.

Nếu gặp người xấu có khi dùng đến. Đường Y cố gắng chạy thật nhanh nhưng vì nước đã ngập cao nên ghì chân cô lại.

Đi gần đến hết hẻm đột nhiên bờ vai cô bị một bàn tay chạm vào. Giọng nói rất trầm.

- Đường Y?

Đường Y hoảng loạn xịt hơi cay vào người trước mặt.

- Chú là ai?