Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Chương 22: Không chấp nhận sự thật




Tiêu Đằng mua cho Đường Y một chiếc điện thoại đời mới nhất. Tiền mua cũng bằng nửa năm tiền lương của anh nhưng anh không thấy tiếc.

Đường Y rất vui. Cô cầm điện thoại lên chụp một tấm hình với Tiêu Đằng sau đó đặt làm màn hình nền.

Tiêu Đằng nhìn cô cười mà bất giác cười theo. Có lẽ niềm vui với anh duy nhất chính là Đường Y cũng vui.

Tiêu Đằng lấy tay xoa đầu cô.

“Sau này có chuyện gì phải nghĩ đến chú trước tiên có nghe không?”

“Ừ!”

“Là dạ không phải ừ!”

“Ừ!”

Hai người cứ thế cùng nhau về nhà.



Phong Triển nằm viện mấy hôm đến hôm nay là xuất viện. Lúc này, Phong Sính dù bận rộn cũng đến đón ông. Cha con không thể giận nhau lâu được.

Phong Triển xuất viện là tin vui nên chị Huỳnh làm nhiều món ông thích ăn. Cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Trong lúc đang vui vẻ, Đường Y lên tiếng xin xỏ:

“Cả nhà cho con đi du lịch chung với bạn được không?”

Phong Sính và Tiêu Đằng cùng lên tiếng: “Không được.”

“Tại sao?”

“Nam nữ lộn xộn.”

Tiêu Đằng tuyệt nhiên không muốn có người khác phái đi cùng Đường Y. Ý của anh là muốn bảo vệ cô.

“Tiêu Đằng, chú nói lý lẽ một chút có được không?”

Tiêu Đằng kiên quyết: “Không được là không được.”

“Này!”

Đường Y buông đũa, giọng uỷ khuất:

“Năm nay là năm cuối cấp. Chúng con chỉ muốn có nhiều kỷ niệm. Sau chú không chịu nói lý lẽ vậy?”

“Tóm lại chú chỉ muốn tốt cho cháu.”

“Không cần chú quản.”

Nghe đến đây, Tiêu Đằng tức giận nhưng anh vẫn cố kìm nén.

Chị Huỳnh ở bên cạnh khuyên ngăn:

“Y Y, Tiêu Đằng nói phải. Chuyện đi chơi từ từ rồi tính sau. Chúng ta đang ăn vui vẻ mà.”

Đường Y nói giọng như muốn khóc.

“Mọi người ăn đi. Con no rồi.”

Sau đó cô bỏ về phòng. Năm học 12 là năm cuối, những người bạn của cô có lẽ trong tương lai sẽ không gặp nhau nữa. Nên việc cô muốn tham gia là bình thường. Hơn nữa, có thầy cô quản lý làm sao mà làm chuyện xằng bậy được.

Đường Y trốn vào chăn khóc.

Lúc này cả nhà ở trên họp lại.

Phong Triển lên tiếng trước:

“Ta thấy nên để cho Đường Y đi. Nó cũng cần có không gian riêng.”

Chị Huỳnh cũng đồng ý: “Con bé lớn rồi nên để nó trải nghiệm.”



Nhưng Tiêu Đằng và Phong Sính thì khác, cả hai đều sợ Đường Y yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học. Phong Sính suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chúng ta sẽ cho một người đường đường chín chín theo giám sát.”

“Nhưng làm cách nào?”

Phong Sính cười cười: “Chuyện này quá dễ.”



Đường Y được cho phép đi du lịch cùng bạn nên rất vui. Cô hào hứng đến mức ngủ không được. Đúng 5 giờ sáng cô đã thức dậy chuẩn bị. Hôm nay, Tiêu Đằng miễn cưỡng đưa cô đến trường. Trên đường đi, anh căn dặn rất nhiều chuyện nhưng Đường Y căn bản không nghe lọt tai chữ nào. Trong tâm trí của cô cứ nghĩ đến chuyến đi mà thôi.

Xe vừa đến cổng trường Đường Y bước xuống chạy vào trong. Tiêu Đằng đứng ở ngoài cửa mãi đến khi cô lên xe mới chịu rời đi. Đó cũng là lần đầu tiên anh lo lắng. Bởi vì trước giờ bọn họ chưa từng để Đường Y đi lâu như vậy mà còn ngủ qua đêm nữa chứ.

“Y Y, cẩn thận một chút.”

Trên xe, Đường Y cùng bạn học nói chuyện cười giỡn. Xe chạy một lúc thì dừng lại. Cô giáo chủ nhiệm thông báo với mọi người:

“Xe của chúng ta sẽ đón một vị khách mời rất đặc biệt. Người tài trợ suốt chuyến đi. Các em vỗ tay chào đón chú Phong Sính.”

Nghe đến đây khóe mắt của Đường Y giật giật. Càng đáng sợ hơn là bóng dáng người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

Tiểu Bạch níu tay áo của Đường Y mà giật:

“Soái ca, Y Y ơi!”

“Á… Đẹp trai quá!”

Các bạn đồng thanh vỗ tay. Chỉ có Đường Y ngây ra đó. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao cả nhà đều đồng ý cho mình đi dễ dàng như vậy.

Phong Sính lên xe không thèm liếc nhìn Đường Y một cái. Anh đi ra phía sau ngồi cùng cô giáo. Thỉnh thoảng Đường Y cảm thấy lạnh sống lưng như có ai theo dõi. Cô lâu lâu ngoái ra phía sau nhìn Phong Sính. Nhưng lần nào cũng thấy Phong Sính nói chuyện với cô giáo không để tâm đến cô.

“Y Y chắc chỉ là trùng hợp. Mày đừng quan tâm đến chú ấy!”

“Y Y cậu nói cái gì vậy?”

“Không có!”

Theo lịch trình bọn họ sẽ phát những phần quà từ thiện cho mọi người. Xe chạy một đoạn dừng lại trước công viên. Các bạn thay phiên nhau di chuyển quà từ trên xe xuống. Đúng giờ được thông báo, bà con có mặt để nhận quà. Đang theo trật tự thì một bà cô bế đứa bé té ngã.

Đường Y nhanh chóng đến đỡ bà ta.

“Cảm ơn.”

Vừa ngước mặt lên bà ta đã mắng chửi:

“Sao lại là con ranh này? Mày đến đây để hỏi chuyện sao?”

“Cô nói gì con không hiểu.”

“Chẳng phải hôm trước mày đi chung với thằng khốn kia sao. Chúng mày đừng hòng tao nói chuyện gì của con bé Nhan ra cho tụi bây.”

Thấy ồn ào bà con bắt đầu nhốn nháo lên.

“Có gì cô từ từ nói.”

Bà hất tay Đường Y ra, bé đứa bé rời đi. Chân bà có tật nên đi khập khiễng. Đường Y nhìn không được, cô lấy phần quà bao gồm gạo, trứng và một thùng mì bê đi theo sau bà cô.

Bê đến trước bà bà ta thì bị phát hiện.

Đường Y đặt đồ xuống rồi nói: “Con không có ý gì hết. Chỉ muốn mang về phụ bà.”

Bà ấy không nói không rằng ngay lập tức dùng cây chổi đánh đuổi Đường Y.

Đường Y không kịp phản ứng nên cô đã bị đánh đến u đầu chảy máu. Cô thấy đau, lấy tay chạm vào mới phát hiện mình bị thương. Không quan tâm đến vết thương, Đường Y còn trấn an bà ta:

“Không sao bà đừng lo.”

“Ai nói tao lo cho mày?”

Lúc này Phong Sính vừa hay xuất hiện. Anh đứng chắn trước mặt Đường Y.

“Tôi cho người bắt bà vì tội cố ý gây thương tích. Đến lúc đó, cháu bà không ai nuôi. Bà có tin tôi báo cảnh sát?”



Người đàn bà bởi vì nhìn sắc mặt của Phong Sính. Trong phút chốc bà ấy có vẻ sợ hãi, cả người quỳ rạp xuống:

“Xin tha cho tôi. Tôi sống khổ sở dữ lắm…”

Đường Y bước đến gần đỡ bà nhưng cô bị Phong Sính giữ lại:

“Làm gì?”

“Tôi chỉ muốn đỡ bà ấy dậy.”

Cô nói xong hất tay anh ra. Sau một lúc bình tĩnh bà ấy lấy tay đấm vào ngực mình.

“Tôi sao khổ như vậy… Trời ơi là trời…”

Đường Y dang tay ra ôm lấy hai bà cháu. Cô xoa lưng người phụ nữ.

“Tôi có con mà đứa con tôi như điên như dại…”

Bà ta đặt bé con ngồi ở bên cạnh lấy đồ chơi cho nó chơi rồi kể:

“Tất cả là tại con bé đó. Nếu nó không dụ dỗ con tôi. Con tôi không đến mức bị điên dại thế này…”

Phong Sính nắm chặt lòng bàn tay lại. Miệng chậm rãi lập lại từng chữ:

“Con bé đó?”

Bà vừa khóc vừa lau nước mắt:

“Đầu năm lớp 12, ba của Kim Ngân bị tai nạn lao động nhưng mà chủ thầu không chịu trách nhiệm. Ngay cả viện phí chúng tôi còn không đóng nổi. Con bé Kim Ngân nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của con khốn Từ Nhan đó. Bảo là làm việc này chỉ cần nhắm mắt lại, 1 lần thôi là có tiền.”

Nói đến đây bà chịu không được đập tay xuống nền gạch vừa khóc lóc thảm thiết.

“Cuối cùng khi xong việc, Kim Ngân nhà tôi nhận được vỏn vẹn 500 nghìn đồng. Con sợ chuyện xấu đồn xa nên không dám kể ai nghe. Nhà túng thiếu mà lại mặc cảm nên con bé nghỉ học. Sau đó, phát hiện có thai. Ba nó qua đời xong nó bị điên luôn.”

Bà lắc lắc cọng dây xích. Từ trong góc kẹt, có một cô gái chạc tuổi Phong Sính ló đầu ra. Đầu tóc rối bời. Lâu lâu chỉ chỉ cái gì đó rồi tự cười.

Đường Y tức giận: “Sao lúc đó không báo cảnh sát?”

“Con bé bị đe doạ. Nếu báo cảnh sát, đoạn ghi hình sẽ bị tung lên mạng. Nhà tôi phải sống thế nào? Trời ơi là trời…”

Phong Sính không tin. Anh quay mặt bỏ đi. Lửa nóng bốc lên, chỉ cần có người gây chuyện, anh sẽ đánh kẻ đó để trút giận. Từ Nhan mà anh quen không phải là người như vậy. Cô rất hiền và dịu dàng. Sao làm một “tú bà" chăn dắt được cơ chứ?

Đường Y lấy trong túi mình ra số tiền mà sáng nay Tiêu Đằng đưa cho cô phòng thân nhét vào tay bà cô. Sau đó cô đuổi theo Phong Sính.

Phong Sính đi rất nhanh mặc cho tiếng gọi của Đường Y. Anh đi đến gốc cây lớn, dùng tay không đánh mạnh vào.

“Không phải. Tất cả là giả. Không phải như vậy.”

“Không phải.”

Tay Phong Sính bật máu nhưng anh không thấy đau. Anh chỉ thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt. Đau đớn đến không thở được.

Nụ cười của Từ Nhan hiện ra trước mắt. Tay cô vươn đến chạm vào má anh.

Phong Sính nhớ lại khoảng thời gian trước ngày thi. Từ Nhan từ phía sau đưa tay ra bịt mắt anh. Giong dịu dàng nói vào tai:

“Đố anh biết em là ai?”

Phong Sính cười vui vẻ. Anh lấy tay kéo Từ Nhan ngồi cạnh mình:

“Còn phải đoán sao?”

Cô nhẹ nhàng dùng môi mỏng của mình chạm má của anh.

“Chụt.”

“Chúc anh thi tốt. Em có cái này tặng anh nè.”

Phong Sính mở hộp quà ra. Đó là một cặp nhẫn. Chiếc nhẫn vẫn ở trên cổ của anh. Bất giác anh đưa tay chạm vào.

“Đó không phải là sự thật…”