Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Chương 29: Lần tiễn biệt đó




Tiêu Đằng theo Phong Triển đã nhiều năm như vậy. Tiêu Đằng đã có lần hỏi ông:

“Làm lâu trong nghề như vậy? Cái gì làm chú sợ nhất?”

Phong Triển cúi mặt, đôi mắt đượm buồn:

“Đó là trang điểm cho chính người thân của mình… Khoảnh khắc đó khiến chú muốn bỏ nghề. Bà ấy bảo sợ xấu nên chú đã chính tay “làm đẹp" cho vợ lần cuối. Nhìn bà ấy như đang ngủ, chú thấy yên tâm hơn. Có lẽ đó là điều khiến chú thấy mình được an ủi.”

Lần này, Tiêu Đằng vén chiếc khăn trắng lên. Bàn tay run run cầm chiếc khăn nhỏ muốn lau sạch người cho Phong Triển. Tiêu Đằng đã ngã ngồi. Anh không cách nào chấp nhận được. Càng không thể động tay.

Anh vò đầu, bứt tóc, quằn quại trong đau đớn. Chị Huỳnh cũng đứng bất động ở đó không làm được.

Hơn mấy chục năm theo nghề trang điểm cho người đã khuất. Chị Huỳnh không cách nào cầm cọ trang điểm cho người cha nuôi này. Tay phải run liên tục, nước mắt rơi làm cảnh tượng trước mắt nhoè đi. Thậm chí ngay cả khi chị Huỳnh dùng tay trái nắm lấy tay phải. Tay vẫn không ngừng run.

“Tiêu Đằng, chúng ta phải làm sao đây?”

Mãi chỉ nghe thấy tiếng khóc, Đường Y ở bên ngoài đẩy cửa đi vào.

“Chị Huỳnh, Chú Đằng, hai người ra bên ngoài đi. Con sẽ lo cho ông ngoại.”

Đường Y vừa nói vừa ngước mặt lên ngăn nước mắt chảy xuống. Đường Y biết nếu bản thân không mạnh mẽ ngay lúc này có thể khiến ông ngoại ra đi không yên lòng.

Hai người không còn cách nào khác, đành ra bên ngoài lấy lại tâm trạng. Trong lúc Đường Y đang chuẩn bị dụng cụ thì Phong Sính đi vào. Anh không nói gì với cô nhưng bàn tay vươn ra nhận lấy chiếc khăn nhỏ. Anh cẩn thận nhúng qua nước lau sạch người cho Phong Triển. Từng thao tác cẩn thần và nhẹ nhàng.

Trên da thịt lạnh ngắt, từng mảng đen loang lỗ đáng sợ. Phong Sính kìm nước mắt, nghiến răng. Đau đớn mà Phong Triển phải chịu đáng sợ gấp mười lần anh tưởng tượng.

Phong Sính nhớ lại ngày còn nhỏ, khi bị sốt, ba anh cũng lau nhẹ nhàng cho anh như vậy. Phong Sính thay quần áo tươm tất lại cho Phong Triển. Anh quay mặt sang chỗ khác mới dám rơi nước mắt. Lúc này, Đường Y cẩn thận trang điểm cho Phong Triển. Theo từng đường cọ, gương mặt Phong Triển ở nên hồng hào hơn, tươi tắn.

Đường Y dùng tay chỉnh lại tóc cho Phong Triển. Cổ họng Đường Y nghẹn lại. Ở lòng ngực như có tản đá đèn nặng không cách nào thở được. Đến bước cuối cùng, Đường Y tháo chiếc vòng mà bà ngoại tặng cô xuống đặt vào lòng bàn tay của Phong Triển.

“Đây là thứ Y Y quý nhất. Ông ngoại phải giữ nó thật cẩn thận biết không?”

Đường Y hít một hơi thật dài, cô ngẩng mặt lên thật lâu cố gắng không cho ông ngoại thấy mình khóc. Cô tự nhắc nhở bản thân phải kiên cường để có thể thay ông ngoại bảo vệ người trong nhà này.

“Phong Sính, ông ngoại không thích lạnh. Ông ngoại đã ở đây quá lâu rồi, chúng ta nhanh đưa ông ngoại về nhà!”

Phong Sính gật đầu. Lúc này, Đường Y đi qua phía Phong Sính. Cô vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt anh.

“Đừng khóc! Ông ngoại sẽ buồn khi thấy chúng ta khóc.”

“Tôi biết rồi!”

Đường Y ra bên ngoại đỡ chị Huỳnh đứng dậy.

“Xong rồi. Ông ngoại là đang ngủ. Ông ngoại chỉ ngủ ở một nơi khác. Chị Huỳnh, chúng ta không được khóc làm ông ngoại lo lắng!”

Chị Huỳnh nhìn Đường Y. Trong mắt của cô đỏ ngầu, nhưng lời nói lại mang tính an ủi.



“Y Y nói đúng. Y Y của chúng ta thật sự đã trưởng thành và mạnh mẽ. Ông ngoại… Huhu… Chắc ông ngoại sẽ vui lắm!”



Tang lễ diễn ra.

Từng người vĩnh biệt Phong Triển. Bạn của ông không nhiều. Đa số là khách hàng. Họ tôn trọng công việc của Phong Triển nên đến tiễn ông lần cuối.

Làm lễ xong, cũng là lúc nói lời chia tay mãi mãi. Cỗ quan tài được đẩy vào chiếc lò điện bốc cháy.

Tình cảm của ông ngoại sẽ còn mãi.

Đường Y nắm chặt lòng bàn tay:

“Ông ngoại, con sẽ tìm ra kẻ nhẫn tâm hại ông ngoại.”



Lúc ra về, Đường Y bước đến gần Phong Sính.

“Chú nói cho tôi biết. Có cách nào để tìm ra kẻ hại ông ngoại?”

Phong Sính mất hồn đẩy tay Đường Y ra. Anh loạng choạng đi ra cửa như kẻ điên dại:

“Tìm để làm gì nữa chứ? Ông ngoại của cô, ba của tôi cũng không thể sống lại.”

Phong Sính suy sụp. Anh bị kẻ xấu phá hủy hoàn toàn ý chí lẫn nghị lực.

“Không được bỏ qua như vậy. Bọn chúng đã treo ông ngoại lên cao. Bây giờ anh tha cho bọn chúng chẳng khác nào để ông ngoại hi sinh vô ích?”

Phong Sính đẩy cô đến té. Mắt anh lờ đờ nhìn sang một hướng không xác định.

“Đường Y, cô nói đúng rồi. Nếu tôi nghe cô từ bỏ từ hôm chúng gây sự. Bây giờ chắc không như vậy đâu. Là lỗi của tôi. Hãy để tôi sống trong tuyệt vọng cả đời đi.”

Phong Sính chầm chậm bước ra khỏi nhà tang lễ. Anh đi về biệt phủ của mình mang từng chai rượu ra gặm nhấm nỗi buồn.

“Phong Sính, mày thất bại hết lần này đến lần khác. Chính mày đã hại ba mày…”

Đúng vậy!

Cảnh sát sau khi giám định tử thi xong đã báo cho anh biết, trước khi Phong Triển qua đời, bọn chúng đã đánh đập hành hạ ông nhiều lần ở đầu, ngực và bụng.

Nghĩ đến đây, Phong Sính dùng tay đập vào đầu mình:

“Con xin lỗi. Là tại con ba ơi ba…”

Nước mắt, nước mũi của anh chảy ra. Bàn tay nâng chai rượu đế mạnh lên mà ừng ực uống. Phong Sính uống hết một chai lại tiếp tục đến chai khác. Nỗi đau và tự trách giằng xé phát nát anh. Phía trước mặt, tối đen như có bàn tay ma quỷ kéo anh xuống 18 tầng địa ngục.



Hoài Nam mở cửa bước vào nhà. Nhìn đóng vỏ chai lộn xộn ngổn ngang mà kinh hãi.

“Không ăn mà uống? Phong thiếu, ngài đang tự sát có đúng không?”

Mắt Phong Sính đỏ ngầu, tuyệt vọng hoàn toàn chiếm lấy con người anh:

“Vậy cậu nói xem. Phong Sính tôi đây sống còn ý nghĩa gì chứ?”

Phong Sính nói xong tự cười chính bản thân mình:

“Haha. Tôi nói cậu cút ngay cho tôi.”

“Phong thiếu…”

“Cút. Cút hết cho tôi.”

Phong Sính đi còn không vững nhưng tay rất nhanh đã nắm lấy vỏ chai rỗng mà ném.

Hoài Nam khuyên không được, anh tìm đến “An Viên Trang" với hy vọng người thân của Phong Sính có thể khuyên anh.

Vừa đến cửa, Hoài Nam đã bị Tiêu Đằng đuổi đi.

“Cút ngay cho tôi. Tránh xa chúng tôi ra. Còn ở đây, tôi báo cảnh sát!”

“Nhưng mà Phong thiếu…”

“Đừng nhắc tên thằng khốn đó ở đây. Cút đi!”

Hết cách Hoài Nam chỉ có thể đến trường tìm Đường Y.

Đường Y ngay lúc tan học đã thấy Hoài Nam đứng ở cổng.

“Chú tìm tôi?”

“Cô có thể khuyên Phong thiếu được không? Phong thiếu tự nhốt mình ở trong nhà. Tôi khuyên mãi không được.”

“Xin lỗi. Anh khuyên không được. Tôi làm sao khuyên?”

Đường Y vội đi. Cô không muốn dính dáng đến con người tên Phong Sính này.

Thư ký lại nói tiếp:

“Đó là người thân duy nhất của ông Triển! Hơn nữa, theo tôi được biết, lúc còn sống ông Triển rất lo cho cô. Đường Y, giúp Phong thiếu đi!”

Bước chân Đường Y chững lại. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ do dự.

“Ông Triển thấy Phong thiếu như vậy chắc chắn sẽ không vui. Bây giờ cô cũng coi như là người thân còn lại của Phong thiếu…”