Đường Y đang ở trên người của Phong Sính. Môi cô chạm nhẹ vào môi anh. Giọng nói đầy mê hoặc vang bên tai anh:
“Lần này để em chủ động có được không?”
Hầu kết của anh nhấp nhô. Tay anh thuận thế ôm eo cô, môi mỏng dán bên tai:
“Đường Y, em cố tình trêu chọc muốn thiêu chết anh có đúng không?”
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp mở nụ cười. Đường Y đưa tay cởi hai nút áo sơ mi của mình ra. Phong Sính lấy tay ngăn cô lại. Anh rất nghiêm túc:
“Đường Y, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Cô không nói chỉ gật đầu. Ánh mắt kiên định rõ ràng.
Phong Sính đưa tay kéo áo ngực gò bó đẩy lên trên. Đường Y hối hận rồi. Lúc này cô muốn chạy, người đàn ông phía trước càng không cho cô có đường lui. Cô thấy trước ngực lành lạnh bởi không khí ở bên ngoài. Sau đó là một đợt nóng rẫy kiểu cháy khô, Đường Y dù thế nào cũng không ngờ, Sính chính là đang cắn mút chỗ mẫn cảm của cô.
Cảm giác xa lạ mãnh liệt trong cơ thể như lửa cháy vừa tê dại cuồng nhiệt. Đến khi Phong Sính chịu buông tha, cả người Đường Y như mất hết sức lực dựa vào anh. Đôi mắt ửng đỏ chứa lệ ngọc.
Phong Sính ngẩng mặt, anh nghe tiếng khóc thúc thích truyền đến.
“Y Y, em khóc?”
Đường Y vẫn vùi đầu vào cần cổ của anh. Giọng nỉ non:
“Không có…”
“Nếu đã không có thì tiếp tục…”
Phong Sính ngay lập tực nắm lấy cằm cô. Môi mỏng của anh áp lên miệng cô khẽ hôn. Tay kia lại để trước ngực cô ra sức xoa nắn.
Đường Y run rẩy đau đến muốn hét lên. Nhưng tiếng vọng ra chỉ là những âm thanh kích tình nhẹ nhàng:
“Ưm… Ưm…”
Phong Sính rút hai tay ra, lại cởi áo khoác, đầu óc Đường Y rối mù. Cô bắt đầu hối hận rồi.
“Phong Sính…”
“Hửm?”
“Tha cho em…”
“Không tha có được không? Là em bảo mình sẽ chủ động mà…”
Hơi thở anh càng lúc càng gấp gáp. Đường Y đỏ mặt cúi người. Cũng may điện thoại trong túi anh không ngừng reo lên. Dập tắt ngọn lửa đang bừng cháy trong anh.
“Anh nghe điện thoại trước đi!”
Đường Y khó khăn leo xuống người Phong Sính. Cô quay lưng, ngón tay run rẩy cài lại áo ngực với cúc áo sơ mi. Điện thoại vẫn reo. Cô nhắc nhở anh lại lần nữa:
“Phong Sính, anh không nghe điện thoại sao?”
Phong Sính không ngừng mắng chửi. Kẻ nào dám phá đám anh. Anh đánh chết kẻ đó.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia luyên thuyên:
“Phong Sính, anh có đi cùng Y Y? Tôi đến đón em ấy nhưng không thấy?”
“Tiêu Đằng? Em ấy đang ở cạnh tôi. Đang ăn kem.”
“Bên ngoài lạnh muốn chết cậu còn cho em ấy ăn kem? Lỡ bị cảm lạnh thì sao? Ăn xong nhớ về cho lẹ nghe hong. Hôm nay là sinh nhật chị Huỳnh. Tôi mua sẵn bánh kem rồi.”
“Sinh nhật chị Huỳnh? Sao cậu không nói sớm.”
“Cúp máy đây!”
Phong Sính cúp máy. Bị cắt ngang như vậy, lúc về anh thề sẽ xử lý Tiêu Đằng. Anh nhìn Đường Y rồi mỉm cười xoa đầu cô.
“Về ăn sinh nhật thôi…”
Đường Y không vui còn lộ vẻ lo lắng:
“Phong Sính anh có về được không vậy?”
“Làm sao?”, anh ngạc nhiên hỏi lại.
Đường Y vươn tay lấy khăn giấy ở tủ đầu giường đưa cho anh.
“Mau dùng khăn lau đi. Anh chảy máu mũi kia kìa.”
Đúng vậy! Máu từ mũi liên tục chảy ra. Đường Y liên tục rút khăn giấy.
“Phong Sính, anh bệnh sao không nói?”
Thân thể cường tráng như anh làm gì có bệnh.
“Anh đâu có bệnh?”
“Không có bệnh sao chảy máu. Không được! Chúng ta đến bệnh viện trước.”
Chất lỏng màu đỏ thắm ướt áo sơ mi của Phong Sính. Còn nhiễu vài giọt vào áo sơ mi của Đường Y. Vừa lúc đến bệnh viện, máu đã ngừng chảy.
Hai người ngồi trong phòng chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ. Vị bác sĩ xem xét kết quả, bàn tay nhăn nheo nâng gọng kính lên:
“Kết quả bình thường.”
Đường Y nghe xong, chân mày giãn ra mấy phần. Phong Sính cũng tự biết bản thân khoẻ mạnh mà.
“Nhưng mà…”, vị bác sĩ nói thêm.
Căng thẳng ùa về lập tức. Còn có nhưng mà sao?
“Có chuyện gì bác sĩ nói mau lên?”, Đường Y còn gấp hơn Phong Sính.
“Hai cô cậu vật lộn với nhau à?”
Cả hai người nghe xong cúi đầu, mặt đỏ như trái cà chua chín. Giống như bị người khác phát hiện có gian tình.
“Sao bác sĩ biết?”
Đường Y nhéo đùi Phong Sính: “Chuyện như vậy không thấy xấu hổ mà anh còn hỏi sao?”
“Thì tuổi trẻ đánh nhau là chuyện bình thường. Lần sau có đánh thì đừng đánh vào mũi. Còn cậu nưa, đánh con gái nhà người ta sưng cả môi. Tiết chế lại một chút.”
Đánh nhau mà bác sĩ nói vật lộn? Trời ạ! Ngượng chết đi được!
Phong Sính gật đầu chào bác sĩ, anh nhanh kéo tay Đường Y đi ra bên ngoài.
Vào trong xe, hai người không dám nhìn thẳng mặt nhau. Ngại quá là ngại.
Nhưng dù sao cũng là đàn ông, Phong Sính lên tiếng trước.
“Vừa rồi có đau không?”
Xấu hổ quá đi! Đường Y lấy áo khoác che mặt mình lại.
“…”
“Vừa rồi anh hơi dùng sức!”
“Phong Sính, anh im đi!”
“Nhưng mà…”
Đường Y bịt tai lại không muốn nghe. Phong Sính mặt dày tiếp tục trêu ghẹo cô:
“Nhưng mà cởi ra tuyệt hơn cách một lớp quần áo.”
Đường Y sai rồi. Cô đang nuôi hồ ly 9 đuôi.
Hối hận quá muộn rồi…