Trên đường chở Đường Y quay lại nhà mình. Phong Sính mới phát hiện ra là sáng nay chưa ăn sáng.
Anh mở miệng hỏi cô bé.
- Nhóc con muốn ăn gì?
- Cơm tấm
Phong Sính chạy xe tấp vào một quán cơm bên đường. Lúc ngồi xuống, anh móc túi ra kiểm tra, số tiền trong bóp chỉ đủ một phần cơm. Anh gọi một dĩa cơm tấm.
- Chú không đói sao?
Phong Sính không trả lời, anh mang dĩa cơm đến trước mặt Đường Ý.
- Đi chung với kẻ giết người không sợ sao?
- Nhìn chú không giống người như vậy.
Nghe câu nói này, Phong Sính chợt thấy buồn cười.
- Nhóc con, sau này lớn lên phải thận trọng một chút. Không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá.
- Không cần chú quản nhiều như vậy.
Phong Sính nhìn ra con đường tấp nập ngoài kia. Ai cũng bận rộn với công việc của mình. Còn anh vẫn loay hoay tìm công việc. Vẫn còn ngửa tay xin tiền cha mình. Bây giờ còn dẫn thêm một cô bé về. Nghĩ đến đây Phong Sính cảm thấy hối hận. Bản thân anh còn lo chưa xong, lại đi lo cho người khác?
Đường Y ăn được một nữa thì có cảnh sát đến còng tay Phong Sính.
- Các người làm gì vậy? Sao lại bắt chú ấy?
Chú cảnh sát áp giải Phong Sính lên xe trong cái nhìn khinh miệt của người xung quanh.
- Chúng tôi nghi ngờ anh bắt cóc.
Đường Y chạy theo Phong Sính níu lấy bàn tay đang bị còng của anh.
- Không phải. Chú ấy không bắt cóc. Chú ấy không phải người như vậy.
Người cảnh sát giữ Đường Y, lại sau đó trấn an cô bé:
- Cháu là Đường Y phải không? Mẹ cháu báo cảnh sát rằng cháu bị bắt. Chú đến mang cháu về nhà.
Sau đó chú cảnh sát bế Đường Y lên. Cô bé vùng vẫy, tay chân đạp loạng nhưng rất nhanh đã đưa về lại Nguyệt gia.
Đường Ý cứ thế bị quản gia nhốt ở trong phòng.
- Cô Nguyệt chúng tôi đã mang cháu Y về. Xin phép cô Nguyệt tường thuật lại chuyện xảy ra.
Nguyệt Nguyệt kể lại tất cả mọi chuyện đều do Phong Sính bắt Đường Y khỏi nhà họ Nguyệt. Sau khi tiễn cảnh sát về, Nguyệt Nguyệt chầm chậm bước lên lầu. Từng bước chân của bà ta trong đôi giày cao gót khiến Đường Y run rẩy.
Đường Y chỉ có thể trốn ở trong tủ.
Nguyệt Nguyệt ngồi xuống sofa trong phòng. Chầm chậm nói:
- Ra đây!
Cánh cửa tủ từ từ mở, Đường Y đi không nổi chỉ có thể quỳ bò. Cô bé bò đến dưới chân Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt đứng lên hướng về cửa lớn.
Cánh cửa dần dần đóng lại. Trong phòng không có tiếng la hét. Chỉ nghe tiếng roi mây đang hung hăng quất xuống.
...
Phong Sính ở đồn cảnh sát. Sau khi cảnh sát hỏi, Phong Sính vẫn kiên quyết cô bé bị bạo hành nên anh mới dẫn cô bé đi.
- Cô bé bị bảo hành vậy bằng chứng đâu?
Phong Sính lắc đầu.
- Phong Sính, cậu từng có tiền án?
Phong Sính gật đầu. Cảnh sát ném cái nhìn không thiện cảm về phía Phong Sính.
- Cậu bắt cô bé với mục đích gì?
- Tôi không có!
- Vì tiền?
- Tôi đã nói không phải như vậy. Tôi không có!
- Bắt cóc tống tiền?
Phong Sính bị đổ oan tức giận đến đập bàn. Bây giờ ngay cả bào chữa cho mình, Phong Sính còn không làm được. Cảnh sát lại thêm tội chống đối người thi hành công vụ.
...
Phong Triển đi đi lại lại trước đồn cảnh sát. Cảnh sát không cho bảo lãnh Phong Sính ra ngoài. Ông Triển tức giận:
- Tại sao nó vẫn không thể khôn ra được vậy?
Tiêu Đằng và chị Huỳnh lo lắng theo. Hai người không biết nói gì ngoài vài câu an ủi ông Triển rằng Phong Sính rất nhanh sẽ được thả.
…
Nguyệt Nguyệt phủi tay ra khỏi phòng, sau đó bà ta dặn dò ông Đường Y đến đồn cảnh sát cho lời khai.
Quản gia làm theo lời bà, Đường Y được mặc quần áo dài tay. Lúc ngồi trên xe Đường Y không nói chuyện.
- Đường Y, cháu nên ngoan ngoãn một chút.
- Đường Y, nhớ những lời cô Nguyệt dặn.
Đường Y gật đầu, trong ánh mắt chứa đựng nỗi buồn vô hạn. Lúc Đường Y nhìn ra ngoài, cô bé ước rằng bà ngoại vẫn còn sống. Bà ngoại sẽ ôm cô vào lòng, hát ru cho cô ngủ. Sau này, Đường Y cũng chỉ có thể tự mình ôm lấy bản thân mà thôi.
Phong Triển đứng đó, thấy chiếc xe quen thuộc liền bước đến.
- Các người mau trả lại trong sạch cho con tôi.
Quản gia ngăn ông Triển lại.
- Ở đây là đồn cảnh sát, ông nên có chừng mực.
- Cô bé, thằng Phong nhà chú đâu có bắt cóc cháu. Là tự cháu tìm đến. Cháu mau nói rõ với cảnh sát đi.
Đường Y cúi đầu. Lúc cảnh sát hỏi Phong Sính có bắt cóc cháu không?
Đường Y gật đầu.
Phong Triển không chịu được ông ôm ngực:
- Không phải. Con bé nói không phải sự thật.
Ông Triển không chịu được nếu con ông bị bắt vào tù lần nữa. Còn gì là cuộc đời của nó?
Ông leo lên xe chạy đến nhà họ Nguyệt. Phong Triển đứng ở cổng hét lớn.
- Mau cho tôi gặp chủ nhân của các người.
Bà Nguyệt nghe ồn ào đi ra bên ngoài, thấy ông Triển, bà ấy nói giọng châm chọc:
- Sao nào? Muốn cầu xin gì sao?
Phong Triển quỳ xuống mặc kệ Tiêu Đằng và chị Huỳnh can ngăn.
- Xin phu nhân tha cho Phong Sính. Tôi đồng ý mọi điều kiện.
Nguyệt Nguyệt chầm chậm ngồi xuống, móng tay sơn đỏ vuốt ve gương mặt của Phong Triển:
- Tôi muốn 10 tỷ.
Phong Triển nghe mà không thở nổi. Tiều Đằng quát lớn:
- Hay bà đi ăn cướp luôn đi.
Chị Huỳnh kéo tay Phong Triển.
- Ba đứng dậy đi ba. Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?
Hai tay Phong Triển run rẩy nhưng ông vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Chỉ cần phu nhân chịu thả người. Tôi sẽ mang tiền đến.