“Cái trường hợp này hình như là đau bao tử.”
Tiêu Đằng thấy Đường Y từ nhà vệ sinh mở cửa, anh chạy đến kéo tay cô. Anh gằn giọng:
“Y Y, có chuyện gì cũng không được giấu chú nghe hong.”
Nghe đến đây, Phong Sính trên giường cũng chú tâm. Anh dường như hít thở không thông. Tay run run cầm ly nước uống lấy lại bình tĩnh. Trong đầu Phong Sính thầm nghĩ: “Không lẽ mới đó mà bách phát bách trúng sao?”
“Y Y, đứa con trong bụng con là của thằng nào? Nói chú biết chú chém chết nó!”
Phong Sính nghe xong lập tức phun nước ở miệng ra. Anh không ngừng ho sặc liên tục.
Nhìn thấy bàn tay đang run của Phong Sính cùng thái độ vừa rồi. Trong lòng Đường Y rơi xuống thất vọng.
Đường Y hất tay Tiêu Đằng: “Cháu không hiểu chú nói gì?”
“Vậy biển hiện vừa rồi?”
“Đau bao tử chú hiểu không?”
Đường Y khẳng định chắc nịch, lúc nói cô còn nhìn sang Phong Sính thăm dò biểu cảm của anh.
Chị Huỳnh và Tiêu Đằng nghe xong thở phào.
“Xin lỗi Y Y vừa rồi chú có hơi quá lời.”
Tiêu Đằng tự lấy tay tát mình. Đường Y ngăn lại:
“Thôi bỏ đi. Con biết chú lo cho con. Chú yên tâm.”
…
Phong Sính nằm viện vài ngày xuất viện. Dạo này anh hay ở nhà. Công việc cũng mang hết về nhà xử lý. Nguyên một ngày chỉ chờ đến tối để mò vào phòng của Đường Y. Lúc sáng thì phải canh báo thức lúc 4 giờ để về phòng mình.
Hôm nay chị Huỳnh và Tiêu Đằng có việc ra ngoài. Phong Sính cũng bảo quản gia và người hầu trong nhà nghỉ một ngày.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phong Sính đang họp qua mạng. Nhưng ánh mắt anh lại chú tâm vào cô gái mặc đồ ngủ đang lượn qua lượn lại trước mặt.
Anh nhìn vào màn hình cắt ngang người đang nói:
“Đột nhiên tôi thấy không khỏe. Vấn đề này, chúng ta bàn lại sau. Dừng ở đây nhé!”
“Nhưng mà rất gấp.”
Phong Sính bực bội:
“Gấp bằng tôi không? Tan họp.”
Anh gấp máy tính bảng lại chạy về phía Đường Y bế cô vào phòng khiến cô giật mình kêu lên:
“Á! Phong Sính, chú muốn là gì vậy?”
Anh dùng cánh tay quét qua một lượt, đồ đạc trên bàn rơi xuống.
“Chú làm gì vậy? Lộn xộn hết rồi!”
Phong Sính chống tay qua bên hông cô:
“Người lộn xộn nãy giờ là em.”
Đường Y trề môi:. Truyện Đô Thị
“Ủa em làm gì chứ?”
Phong Sính lấy tay búng trán cô, rồi hôn lên chỗ đỏ:
“Ai bảo em mặc đồ ngủ đi qua đi lại trước mắt anh”
“Ơ?”
Đường Y không phải cố ý. Chỉ là cô đi lấy nước xong lại quên dĩa trái cây. Lấy trái cây mà quên mất cái bánh ngọt.
“Ơ cái gì?”
Phong Sính vừa định hôn Đường Y tránh né:
“Bây giờ là ban ngày đó!”
“Chỉ có hai chúng ta, em sợ cái gì?”
Đường Y đẩy anh ra:
“Nói chung là không được.”
“Nhưng anh muốn hôn.”
Đường Y cười cười cúi mặt:
“Buổi tối anh hôn còn chưa đã sao?”
Mắt Phong Sính rơi trên ngực Đường Y:
“Sau này không cho phép em mặc cái này đi lại trong nhà! Cổ này này rộng quá, em tính giăng bẫy khiến tôi bị hoả thiêu có đúng không?”
“Anh lại ăn nói hàm hồ gì vậy?”
Đường Y đẩy anh ra, mắt hướng về cửa định bỏ chạy. Phong Sính làm gì chịu thả người.
“Ai cho em đi? Em là người chăm lửa thì phải dập tắt nó đi chứ!”
Đường Y lắc đầu.
“Tránh xa em ra. Háo sắc!”
Phong Sính tiến tới hôn môi cô, lời nói mơ hồ qua hơi thở:
“Haha. Tôi là sói đây. Em đừng hòng chạy!”
“Á…”
Đường Y giãy khỏi Phong Sính:
“Không được! Chuyện này cần áo mưa… Em không muốn có con!”
Phong Sính đã nghĩ qua vấn đề này từ lần Đường Y nôn ở trong bệnh viện:
“Chúng ta cũng không còn nhỏ, anh cũng muốn có con. Hơn nữa từ lần ở bệnh viện, anh đã nghĩ kỹ rồi.”
“Nói cái gì vậy? Chỉ có anh mới không còn trẻ!”
“Lại còn công kích tuổi tác?”, anh nói xong ấn bả vai Đường Y.
“Không được! Cửa còn chưa đóng!”
Phong Sính sắp bị hoả thiêu chết rồi. Anh làm gì quan tâm đến cái cửa?
Cánh tay Phong Sính đặt bên eo Đường Y, toàn thân bắt đầu dùng sức… Cái bàn cũng rung lắc theo động tác của anh.
Chỉ thấy toàn thân anh giật giật. Mồ hôi tuôn ướt trên vai Đường Y.
Còn chưa xong cô đã đẩy anh ra.
“Đường Y! Em muốn không dùng được nữa có đúng không?”
“Em không muốn có con!”
“Anh mặc kệ. Anh muốn có con!”
Đường Y hậm hực chỉnh lại áo đi ra bên ngoài. Bây giờ mà có con, con đường học hành và sự nghiệp của cô phải làm thế nào.
Đi ra đến cửa Đường Y cảm thấy có một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lực. Chỉ thấy cô bụm miệng lại chạy vào phòng tắm:
“Oẹ… Oẹ…”