Đường gia...
Mọi người có mặt đầy đủ tại bàn ăn, ông Đường vừa đặt tờ báo xuống vừa nói :'Hôm nay chúng ta kí hợp đồng cùng Khương thị phải không?'.
\- 'Tại sao lại đống ý chọn Khương thị?' Đường Gia Huy cau mày\, trong lòng rất khó hiểu\.
Khương Gia Hy chỉ cúi đầu, ông Đường khẽ liếc mắt như ra hiệu với Đường Gia Huy. Anh ta không nói gì nữa, tiếp tục bữa sáng. Đường Duật Hành uống ly nước lọc rồi đứng dậy.
\- 'Con đi trước đây\.' Cậu nói\.
Khương Gia Hy không kìm được ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu chỉ mới ăn được một ít thôi, tối qua bị đau đầu, hôm nay lại ăn uống không đủ, như vậy sẽ rất hại sức khỏe.
\- 'Cuối tuần này nó đi công tác ở thành phố S\, công việc của con có lẽ sẽ tăng lên\, cố gắng một chút\.' Ông Đường nói với Đường Gia Huy\.
Anh ta gật đầu :'Con biết rồi.'
Khương Gia Hy nhìn bà Lâm :'Ngày hôm nay con có thể ra ngoài...một ngày được không? Mẹ con...'
\- 'Mẹ con xuất viện à?' Ông Đường quan tâm hỏi\.
Khương Gia Hy gật đầu :'Vâng.'
\- 'Ta sẽ sai người sắp xếp đưa bà ấy về Khương gia giúp con\.' Bà Lâm nghiêm mặt nói\.
Ông Đường cau mày :'Mẹ con bé xuất viện, cho nó đến đó, dù sao cũng là mẹ của nó...vả lại ở nhà nhiều cũng chán.'
\- 'Vậy sáng nay đến đó đi\, 2 giờ chiều có mặt ở nhà\. Còn nữa\, sợi dây chuyền ta cho con thời hạn ba ngày\, chỉ còn một ngày nữa\, lo mà tìm ra bằng được\.'
Khương Gia Hy cắn môi, cô quên mất chuyện sợi dây chuyền kia, bây giờ tìm lại thì biết tìm ở đâu? Cô cũng chẳng nhớ mình đánh rơi khi nào.
\- 'Vâng\.'
Sau khi thay quần áo, cô bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện. Bước vào phòng, cô thấy mẹ mình đang thu xếp lại quần áo, nhìn gương mặt đã hồng hào hơn trước rất nhiều.
\- 'Mẹ\.' Cô vui mừng nói rồi ôm trầm lấy mẹ mình\.
Mẹ cô mỉm cười, vuốt lưng cô :'Được rồi, sao cứ như con nít vậy?'
\- 'Mẹ khỏe hơn chưa? Bố con\.\.\.hôm qua có vào đây không?' Cô nhìn vào mắt mẹ mình\, dò hỏi\.
Mẹ cô cười càng tươi, ánh mắt chứa niềm hạnh phúc :'Hôm qua ông ấy vào...ta thật sự rất vui.'
Khương Gia Hy cũng vui theo mẹ mình, nhưng niềm vui của mẹ cô sẽ được bao nhiêu chứ? Bố cô vì hợp đồng mới làm như vậy, trở về rồi thì đâu cũng vào đấy thôi.
\- 'Được rồi\, chúng ta về thôi\, taxi đang đợi dưới cổng\, để con đi thanh toán viện phí\.' Cô nói rồi cầm lấy túi đồ của bà\.
Cả hai về lại Khương gia, cô đỡ mẹ mình đi vào trong, không khí trở nên ngột ngạt hơn khi mẹ kế và Khương Nhược Nhy đều có mặt ở nhà.
\- 'Dì ạ\.' Cô tuy rất căm ghét bà ta\, nhưng xét theo tuổi tác và vai vế\, cô phải nhún nhường hơn\.
Khương Nhược Nhy vẫn rất tức giận chuyện hôm đó, vì cô mà cô ta để vụt mất con cá lớn, ánh mắt căm ghét :'Chị còn trở về đây làm gì?'
Khương Gia Hy vẫn không nói gì, cô đỡ mẹ đi lên lầu. Bà mẹ kế lớn giọng :'Cô đừng tưởng giúp Khương thị có cái hợp đồng kia mà lên mặt. Chả là cái thá gì đâu.'
\- 'Bản hợp đồng gì?' Mẹ cô khó hiểu hỏi\.
Khương Gia Hy nhíu mày :'Không có gì ạ, chỉ là một cái hợp đồng bình thường ở công ty, mẹ đừng để ý.'
\- 'Khương Gia Hy\, chị không nghe thấy mẹ tôi nói gì sao? Chị bây giờ lên mặt quá nhỉ?' Khương Nhược Nhy ganh ghét nói\.
Khương Gia Hy quay lại nhìn :'Tôi tất nhiên nghe.' Nói rồi cô cùng mẹ đi lên phòng, ngồi trên phòng cùng mẹ cô tầm một tiếng, cô cầm lấy túi xách đi xuống nhà.
\- 'Khương Gia Hy\, chị mau xin lỗi tôi\, tại chị nên tôi mới bị anh ta bỏ\.' Khương Nhược Nhy lớn tiếng nói\.
Khương Gia Hy quay lại :'Chuyện hôm đó tôi không hề có lỗi, cũng chẳng ai có lỗi, là tại vì anh ta đã chán cô nên bỏ, đừng trách tôi, cô phải tự trách chính mình mới đúng.
\- 'Chị dám nói chuyện với tôi như thế sao? Hừ\, mẹ chị quá tin chị chứ gì\, để xem lần này sẽ thế nào?'
Hai tay cô nắm chặt lại, ép bản thân phải mạnh mẽ, kiên quyết :'Cô đừng làm gì quá đáng, lần này tôi bỏ qua nhưng không có nghĩa lần khác sẽ bỏ qua.'
\- 'Chị\.\.\.'
Lúc này bà mẹ kế của cô đi đến :'Có chuyện gì vậy?'
\- 'Mẹ\, chị ta thật quá đáng\, dám lên tiếng la mắng con\.' Khương Nhược Nhy ấm ức nói\.
Nghe con gái mình bị ăn hiếp, bà ta liền tức giận :'Cô dám làm vậy với nó sao? Đúng là đứa không có dạy, định lên mặt hả? Lấy được bản hợp đồng thì hay ho lắm sao?'
\- 'Bản hợp đồng ấy lại không hay sao?' Cô cười lạnh rồi hỏi :'Cái hợp đồng giúp hai mẹ con bà có tiền đi đánh bài\, có tiền đi mua đồ\, có tiền mua nhà\, mua xe\. Giúp cho Đường thi phát triển\, giúp cho chồng bà nở mày nở mặt lại không hay sao?' Cô nói một tràng\, càng nói giọng càng tức giận\.
Bao nhiêu năm qua cô luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, chưa bao giờ để mất kiểm soát như lúc này. Bà mẹ kế giơ tay cho cô một bạt tai, nhưng cánh tay chưa hạ xuống đã bị cô nắm chặt lại.
\- 'Khương Gia Hy tôi giúp các người lấy được hợp đồng đó thì cũng khiến các người mất đi hợp đồng đó được\, các người nói phải\, tôi bây giờ khác rồi\.\.\.tốt nhất đừng đụng vào tôi\, đừng đụng vào mẹ tôi\. Sẽ chẳng yên nữa đâu\.' Nói rồi cô hất tay bà ta ra\, đi ra khỏi biệt thự\.
Bà ta loạng choạng được Khương Nhược Nhy đỡ lấy, cả hai máu giận đã chảy ngược.
Lúc này Tiểu Ngạn gọi điện thoại đến cho cô, Khương Gia Hy hít thở sâu rồi nói :'Mình nghe đây.'
\- 'Cậu đang ở đâu đấy? Ra ngoài một lát đi\, kể cậu nghe cái này\.' Tiểu Ngạn nhìn vào trong gương\, tay xoa xoa vết thâm tím trên ngực mình\, gương mặt vẫn còn rất tức giận\.
Khương Gia Hy nhìn điện thoại, bây giờ chỉ mới 11 giờ trưa, cô gật đầu :'Được, vậy mình gặp nhau ở quán cũ.'