Cô cố gắng hết sức đẩy anh ta ra để tránh đi mùi rượu nồng kia, Đường Gia Huy bóp chặt lấy eo cô :'Tối qua tại sao không về nhà?'
Khương Gia Hy run lẩy bẩy, anh ta bây giờ hệt như con sư tử, vô cùng nguy hiểm :'Đường Gia Huy, anh đã từng nói tôi làm gì, đi đâu anh cũng không quản, chúng ta phận ai nấy sống, bây giờ anh hỏi tôi, anh nghĩ tôi sẽ trả lời sao?'
Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng ngoan cố, mãnh mẽ nói.
Sự ngoan cố của cô đã chạm đến danh giới của anh ta, đầu óc có chút choáng váng, anh ta xoay người đè cô áp sát vào tường.
Khuôn mặt cô tái nhợt đi vì hoảng sợ, không tránh được nụ hôn của anh ta. Đường Gia Huy mạnh bạo cắn lên đôi môi mềm mại của cô, lần đầu tiên anh ta biết tư vị hôn là như thế nào.
Càng hôn anh ta càng ngang ngược, Khương Gia Hy mím chặt môi mình lại, cố giãy giụa, nơi khóe mắt ươn ướt.
Bàn tay thô ráp sờ lên phần cổ của cô, Khương Gia Hy cố ôm chặt lấy phần trước ngực, nơi đây vẫn còn đầy những dấu hôn mà tối qua cậu để lại.
\- 'Đường Gia Huy\.\.\.anh không phải từng chê tôi bẩn sao?'
Một câu hỏi khiến hành động của anh ta khựng lại, phải, không phải anh rất ghét cô sao? Tại sao bây giờ lại như vậy?
Khương Gia Hy cố nắm chặt lấy chiếc váy của mình, mái tóc hơi rối, hai mắt đỏ lên :'Anh đừng khiến tôi cũng thấy chán ghét anh...'
\- 'Chán ghét tôi?' Đường Gia Huy vốn đã bỏ qua\, không ngờ người phụ nữ này lại gan dạ đến mức nói những lời đó với anh\.
Khương Gia Hy lùi ra sau thì bị anh kéo ngược trở lại :'Khương Gia Hy, cô nghe cho rõ một chút, cô chính là vợ của Đường Gia Huy tôi, dù có bẩn đến đâu thì tói nay cô cũng phải làm trong trách nhiệm của mình.'
\- 'Không\.\.\.đừng\.\.\.buông tôi ra\.\.\.' Đường Gia Huy kéo cô ra giường\, đẩy cô nằm xuống\.
Giờ phút này cô thật sự hoảng loạn, cố lùi ra phía sau, cậu bây giờ đang ở đâu?
Nếu như anh ta thật sự điên lên, cô nghĩ mình chẳng thể chống chọi lại nổi, nhưng cô không hề muốn, những lúc cậu ngang tàng hơn như vậy cô cũng không hề thấy hoảng sợ và chán ghét đến thế.
\- 'Đường Gia Huy\.\.\.anh đừng lại đây\.\.\.'
Anh ta kéo cô lại, đè lên người cô. Khương Gia Hy nước mắt giàn giụa, cô giơ tay cho anh ta một bạt tai.
Khuôn mặt anh ta nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại, bóp chặt lấy cằm cô.
\- 'Khương Gia Hy\, cô đừng chán sống đến mức vậy\.' Từng lời anh ta nói đều kèm theo lực đạo rất mạnh siết lấy cằm cô\.
Vừa đau, vừa tủi hổ, vừa hoảng sợ, tất cả hóa thành nước mắt, cô không kháng cự, chỉ nhìn anh ta qua màn lệ của mình.
Một giọt nước mắt lăn xuống tay anh ta, nóng quá, nó như thể đang chảy vào bản thân anh ta, vô cùng khó chịu. Cuối cùng buông lỏng tay ra.
Đứng dậy khỏi giường, anh ta đi vào trong phòng tắm, có lẽ anh ta đã bị điên rồi, Đường Gia Huy bật vòi nước xối lên người mình, chắc chắn vừa rồi là rượu làm, anh ta không hề muốn như vậy.
Khương Gia Hy vội lau đi nước mắt, chỉnh lại quần áo của mình rồi mở cửa đi ra ngoài, trong lòng vẫn chưa hết run rẩy.
Ánh mắt nhìn lên cầu thang, không biết cậu đã về chưa? Vừa rồi mỗi một giây phút cô đều nghĩ đến cậu, luôn mong manh hy vọng cậu sẽ xuất hiện.
Cô cười bản thân mình, cười cho sự ảo tưởng của mình. Khương Gia Hy, kể từ giờ phút này, mày không được quên mối quan hệ giữa mày và Dường Duật Hành.
Đây là mối quan hệ trái với luân thường đạo lí, một đêm qua coi như kết thúc tất cả rồi.
Cô xoay người đi xuống lầu, những lúc thế này cô chỉ muốn ra vườn hoa ngắm nhìn bên ngoài.
Hôm nay trời mưa nên đất hơi mềm, những bông hoa mới nở trông thật đẹp, cô nhìn lên phòng cậu, trong phòng tối om. Cậu thật sự còn chưa về.
Đường Gia Huy đi từ phòng tắm ra, đầu óc đã không còn choáng váng, anh ta đi đến tủ quần áo, ánh mắt vô tình nhìn qua khung cửa sổ bằng kính, bóng dáng nhỏ nhắn của Khương Gia Hy đang đi lại trong vườn hoa, thân người khựng lại.
Đầu óc nhớ đến những cảnh tượng vừa rồi, anh vẫn chưa thể hiểu nổi bản thân minh lúc đó.
Vài giọt mưa rào rơi xuống, hàng lông mày anh ta chau lại, mưa rồi nhưng người phụ nữ kia vẫn bình thản đi qua đi lại, bị điên rồi sao?
Vẫn mãi lạc trong suy nghĩ của chính mình, cô không biết mình đã sắp ướt như chuột lột. Lúc này bà Lâm cùng quản gia Trần đi từ từ đường lên, thấy cô liền lớn tiếng.
\- 'Nửa đêm không trong phòng ra đây đứng giữa trời mưa\, định để bị bệnh sao?'
Khương Gia Hy giật mình, quay lại nhìn bà Lâm, lúc này cô mới biết trời đang đổ mưa. Cô khẽ cắn môi, đi vào trong biệt thự.
Tại một khách sạn, trong một căn phòng xa hoa rộng lớn, trong phòng vẫn còn âm ỉ mùi vị dục vọng, gar giường xộc xệch cho thấy ở đây vừa trải qua một trận hoan ái mãnh liệt.
Lạc Phong chống tay ngồi dựa vào đầu giường, cầm lấy bao thuốc, châm một điếu rồi rít một hơi dài, khói trắng lan tỏa xung quanh ngũ quan anh tuấn của anh ta.
Lúc này cánh cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn đi ra ngoài.
Cô chính là Thụy Nhan, Thụy Nhan không nhìn anh ta lấy một cái, đi về phía bàn trang điểm.
\- 'Không ngờ mùi vị của em vẫn rất tuyệt vời như thế\, giống hệt như lần đầu chúng ta ở Mỹ\.'
Thụy Nhan chải mái tóc dài đến vai của mình, nụ cười bình thản :'Đấy là việc của anh.'
\- 'Nhưng tôi thật sự rấ có hứng thú với Khương Gia Hy\.\.\.' Lạc Phong nhả ra làn khói rồi đểu cáng nói\.
Thụy Nhan đặt chiếc lược xuống bàn, quay người lại, nhớ đến những lần Khương Gia Hy phá vỡ bầu không khí giữa cô và Đường Duậ Hành thì cay nghiệt nói.
\- 'Anh muốn sao? Tôi sẽ giúp\.'
Lạc Phong cười :'Người đẹp, em lại đùa tôi rồi.'
\- 'Hừ\, anh chờ xem tôi có đùa không? Chỉ cần cô ta tránh xa Đường Duật Hành của tôi là được\.'
Lạc Phong bước xuống giường :'Haha, đúng là lòng dạ đàn bà, không sao, hai chúng ta sẽ cùng có lợi.'
Vừa nói tay anh ta vừa vuốt nhẹ cằm cô, hất mạnh tay anh ta ra, gương mặt đầy chán ghét :'Anh nên nhớ tôi với anh là quan hệ gì.'
Lạc Phong gật đầu, cười rồi đi vào phòng tắm. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
Khương Gia Hy?