Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 49:Lễ Giáng sinh




Sáng hôm sau...

Khương Gia Hy sau khi lau người cho mẹ cô lần nữa thì rời khỏi bệnh viện, tạm thời mẹ cô vẫn chưa tỉnh nên cô tranh thủ về nhà, nếu không sau này muốn đến e rằng mẹ chồng cô sẽ không cho.

Bước vào phòng ngủ, Đường Gia Huy đang thắt cravat, thấy cô, anh ta nhíu mày, hỏi.

\- 'Mẹ cô không sao chứ?'

Câu hỏi khiến cô ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bình thản trả lời :'Cảm ơn, bà ấy không sao nữa rồi.'

Đường Gia Huy không nói gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng. Cô thở dài, đi vào trong thay một bộ quần áo khác rồi xuống lầu.

Bữa sáng trôi qua nhanh chóng chỉ với ba người, bà Lâm, ông Đường và cô.

Tối đến, Khương Gia Hy gọi điện đến hỏi hộ lí về tình hình của mẹ cô rồi đi xuống vườn hoa, từ tối qua sau khi cậu rời khỏi bệnh viện, họ chẳng gặp nhau, giờ này cậu còn chưa về, có lẽ cậu thật sự bận, cũng phải, sắp đến cuộc họp Hội đồng quản trị rồi, hầu như ai cũng bận hơn rất nhiều.

\- 'Sao lại đứng dậy? Tôi đã nói với em đêm xuống ở bên ngoài sẽ rất dễ bị cảm lạnh\.' Đường Duật Hành bất ngờ lên tiếng làm cô có chút giật mình\.

Cậu đi đến cạnh cô :'Vào trong phòng đi.'

\- 'Cậu về rồi à?' Cô xoa nhẹ hai bả vai\, hỏi cậu\.

Đường Duật Hành nhíu mày :'Ở đây chỉ có tôi và em, nói chuyện xa lạ như thế làm gì chứ?'

\- 'Nhưng\.\.\.' Xưng hô như vậy cô cứ thấy không được tự nhiên lắm\, dù gì bỏ đi mối quan hệ này thì cô vẫn hơn cậu ba tuổi\, ai lại đi xưng hô kiểu đó chứ?

Đường Duật Hành gõ nhẹ lên trán cô :'Trần trừ điều gì?'

\- 'Không có\.\.' Cô khẽ cắn môi rồi nói\.

'Tít...tít...tít..' Lúc này điện thoại trong túi của cậu reo lên, Đường Duật Hành lấy điện thoại ra, ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình, không ai khác chính là Thụy Nhan.

\- 'Lên nhà thôi\.' Cậu không nghe\, cũng không tắt đi\, để mặc cho nó reo rồi nói với cô\. Khương Gia Hy thấy trong lòng khó chịu\, cô nói :'Cậu cứ nghe đi\, tôi lên nhà đây\.'

Nói rồi cô quay người bước đi vào trong, ánh mắt cậu trở nên xa xăm, nhấc điện thoại lên :'Có chuyện gì vậy?'

\- 'Có chuyện thì mới được gọi cho anh sao? Lúc giờ anh làm gì vậy\, sao giờ mới nghe máy\.'

Đường Duật Hành đi vào trong nhà :'Tôi có chút việc bận.'

Khương Gia Hy đi vào phòng ngủ, thấy Đường Gia Huy đi từ phòng tắm đi ra, thấy cô, anh ta lạnh nhạt nói.

\- 'Cô thích ở ngoài vườn hoa vào buổi tối vậy sao?'

Khương Gia Hy khựng người lại, cô thích cảm giác một mình ở vườn hoa, ngắm nhìn những bông hoa trong đêm và nhìn lên phòng cậu, đó giống như một thói quen vậy.

\- 'Hình như anh rất bận\, có thời gian để quan tâm đến những chuyện như vậy sao?'

Đường Gia Huy cau mày, lửa giận bốc lên nhưng rồi anh ta quay người bước ra khỏi phòng. Khương Gia Hy thở dài một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau...

Hôm nay cả thành phố ngập trắng khung cảnh màu trắng và màu đỏ của lễ Giáng sinh, những người tuyết khổng lồ dựng ở ngoài đường, dựng ở những trung tâm thương mại, siêu thị.

Từ sáng, Thụy gia đã có mặt tại Đường gia để cùng đón lễ Giáng sinh, ông bà ngồi nói chuyện cùng nhau. Đường Duật Hành ở trong thư phòng giải quyết công việc, cậu trước giờ là người ghét sự ồn ào náo nhiệt, vì vậy tự vùi đầu vào công việc.

Thụy Nhan mang hoa quả lên cho cậu rồi ở lì bên trong. Khương Ga Hy cùng người giúp việc nấu bữa ăn, dù gì cũng không có việc gì làm, ở một mình cũng thấy chán.

Đường Gia Huy đêm qua thức khuya giải quyết công việc nên giờ vẫn chưa ngủ dậy, bên ngoài cơn mưa phùn cùng gió lạnh làm cho bầu không khí trở nên đông cứng.

Khương Gia Hy đi lên lầu để gọi Đường Gia Huy, lúc này bắt gặp Đường Duật Hành và Thụy Nhan đang trên lầu đi xuống. Thấy cô, Thụy Nhan quàng tay cậu rồi thân thiện nói :'Chị Hy, chúng ta xuống ăn sáng thôi. Em đói quá, anh cũng đói rồi, phải không Duật Hành.'

'Cạch' Lúc này cánh cửa phòng ngủ mở ra, Đường Gia Huy đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, bắt gặp cảnh tượng này thì cười nhạt, sau đó ôm lấy bả vai cô.

\- 'Còn nói chuyện gì mà chưa xuống ăn sáng nữa\.'

Thụy Nhan cười :'Có gì đâu ạ, chúng ta xuống thôi. Anh Huy hôm nay dậy muộn hơn sao? Tối qua hai người thức khuya à?'

Đường Gia Huy nhìn Đường Duật Hành cười khiêu khích :'Xem xem, em còn con nít mà đã nói mấy chuyện này rồi sao?'

Thụy Nhan cười tinh nghịch, Đường Duật Hành mím môi nhìn Khương Gia Hy đang cúi đầu xuống, cậu quay người đi trước bọn họ xuống lầu.

Đường Gia Huy cười nhạt rồi kéo cô đi theo. Bữa cơm trôi qua với sự ồn áo náo nhiệt, nhưng Khương Gia Hy lại mang một tâm trạng khác hẳn với không khí này, vừa rồi Đường Gia Huy nói những lời đó liệu có bị cậu hiểu lầm không?

\- 'Con ăn xong rồi\, con xin phép\.' Khương Gia Hy nói rồi đứng dậy đi lên phòng\, giờ này năm ngoái cô ra ngoài cùng Tiểu Ngạn\, không biết năm nay cô ấy làm gì\. Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu Ngạn\.

Đường Duật Hành đi lên lầu, khi đi qua phòng ngủ của cô, cậu mở cửa bước vào rồi khóa trái cửa lại. Khương Gia Hy đang nói chuyện cùng Tiểu Ngạn thì hoảng hốt, cô ấp úng.

\- 'Mình có việc\.\.\.nói sau nhé\!\.'

Tiểu Ngạn nhìn mình trong gương :'Bị bắt quả tang làm chuyện xấu à? Nói chuyện ấp úng thế! Được rồi, tớ cũng ra ngoài đây.'

\- 'Em có muốn giải thích gì không?' Đường Duật Hành đi về phía cô rồi nói\.

Khương Gia Hy khẽ lùi ra sau :'Giải thích chuyện gì?'

\- 'Chuyện em và Đường Gia Huy\, hai người đêm qua\.\.' Nhắc đến cậu lại thấy khó chịu\.

Khương Gia Hy chớp mắt, cậu lại đi tin lời đó sao :'Tôi...'

\- 'Đổi cách xưng hô\.' Cậu nói như ra lệnh\.

Khương Gia Hy cắn môi, mãi sau đó cô mới thốt ra được vài lời :'Không phải..em và anh ta không như ưm...'

Đường Duật Hành đè cô nằm xuống giường, hài lòng vì câu trả lời của cô, môi cậu áp lên moi cô, mạnh mẽ chiếm hữu.