Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 57:Cảnh cáo




Lạc Phong bế cô ra xe rồi ngồi vào ghế sau :'Lái xe.'.

\- 'Vâng\.' Người tài xế nói rồi khởi động máy\, chiếc xe sang trọng hòa vào làn đường đông đúc\, bàn tay hắn ta mãn nguyện xoa gương mặt cô\.

Thụy Nhan cười nhạt, đây chính là cái giá phải trả cho cô, cứ chờ xem, kịch hay vẫn còn ở phía trước. Một nhân viên với nét mặt lo âu đi đến, cung kính nói.

\- 'Thụy tiểu thư\, cô thật sự làm khó chúng tôi quá rồi\.'

Thụy Nhan nhíu mày :'Chỉ cần các cô ăn tiền ngậm miệng lại thì khó ở chỗ nào?'

\- 'Nhưng nếu chuyện này để giám đốc biết được\.\.\.với lại ở đây cũng có camera\.' Người nhân viên lo lắng\, hai tay ướt đãm mồ hôi\.

Thụy Nhan lườm cô ta một cái, đúng là người chưa làm chuyện xấu bao giờ, như thỏ đế :'Nhận tiền rồi thì làm tốt vào. Cút.'

Tiểu Ngạn bước vào một công ty Nam Á - chuyên kinh doanh các loại hình đất đai, nhà cửa, công trình, nổi tiếng với vay vốn và thu mua nhà đất bất động sản. Cô hiên ngang bước vào trong, một nhân viên vui vẻ đến tận mặt tiếp đón cô.

\- 'Tiểu thư\, mời cô ngồi\.' Họ đưa cô đến một chiếc bàn\, rồi lấy hồ sơ tham khảo ra\.

Tiểu Ngạn hào sảng nói :'Lấy căn nhà đắt nhất của các người ra đây, đẹp nhất, không cần biết giá là bao nhiêu.'

Từ phía xa, Trần Vỹ và thư kí của anh đang đi cùng giám đốc ở đây, hôm nay họ kí một bản hợp đồng với nhau, thấy cô anh khẽ nhíu mày. Tiểu nha đầu này xuất hiện ở đây làm gì?

\- 'Cứ để đó đi\, tôi gọi điện thoại một lát\.' Tiểu Ngạn canh đồng hồ chạy đúng 9 giờ 30 phút liền gọi cho Khương Gia Hy\,

Ngón tay cô khẽ gõ gõ lên mặt bàn, lông mày nhíu lại, làm gì mà không nghe máy thế? Cô kiên nhẫn gọi lại những cuộc khác nhưng điện thoại bên kia cứ reo rồi lại tắt, không có một ai nghe máy.

\- 'Để đây đi\, tôi sẽ ghé lại trong chiều nay\, cô đợi tôi\.' Tiểu Ngạn nhìn lại những ngôi nhà xinh đẹp rồi đứng dậy\, cầm lấy túi xách rồi vội vã rời đi\.

Trần Vỹ bước về phía trước, thư kí của anh nói :'Trần tổng, đến giờ rồi.'

Anh thở dài, không sao, chắc chắn anh và cô sẽ còn gặp lại, nhìn thư kí một lần rồi anh bước vào thang máy cùng vị giám dốc kia.

Tiểu Ngạn bắt taxi đến cửa hàng thời trang đó, trên đường vừa đi cô vừa gọi, càng ngày tia bất an càng hiện rõ lên. Cô trả tiền rồi bước xuống xe chạy vào trong. Nhưng rồi lại tự vỗ trán mình, trời ơi, rộng lớn như vậy tìm đến khi nào mới ra chứ?

Vừa đi xung quanh vừa tra số điện thoại của Đường Duật Hành, nhưng không có số cá nhân, cô đành gọi đến số máy bàn trong phòng làm việc của anh.

\- 'Alo\.' Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói trầm thấp\.

Tiểu Ngạn nhanh nhẹn nói :'Cậu là Đường Duật Hành phải không ? Gia Hy...Gia Hy...cô ấy...'

Hàng lông mày cậu nhíu lại :'Cô ấy thế nào?'

\- 'Cô ấy mất tích rồi\, vừa rồi tôi gọi cho cô ấy\, cô ấy nói là ra ngoài cùng Thụy Nhan\, nhưng bây giờ tôi gọi lại thì không nghe\, đến tận trung tâm mua sắm cũng không thấy\.\.\.'

Đường Duật Hành nhắc lại :'Thụy Nhan?.'

Nhưng rồi cậu liền đứng phắt dậy, nhớ ra đêm qua để cô nghe điện thoại, nói không chừng...

\- 'Cảm ơn\, cô cứ về đi\. Để tôi tìm cô ấy\.' Đường Duật Hành nói rồi cúp máy\, đi ra khỏi phòng\. Vừa mở cửa ra đã gặp ngay Đường Gia Huy đang chuẩn bị vào phòng họp\.

Anh ta thấy cậu vội vã vậy liền hỏi :'3 phút nữa bắt đầu cuộc họp, định vắng mặt?'

\- 'Tránh đường\. Gia Hy mất tích rồi\.' Cậu nói rồi bỏ qua hắn ta mà đi về phía thang máy\.

Đường Gia Huy nhíu mày chạy theo, thang máy đã không còn, chẳng còn cách khách, anh ta đành chạy cầu thang bộ. Đường Duật Hành gọi điện cho Thụy Nhan.

\- 'Em nghe đây\, Tiểu Hành\.' Thụy Nhan đang ngồi trong trung tâm mua sắm\, thấy cậu gọi đến\, trong lòng có chút bất an\.

Đường Duật Hành bước ra khỏi thang máy :'Em đang ở đâu?'

\- 'Em sao? Em đang ở nhà? Có chuyện gì vậy anh?' Thụy Nhan đứng dậy cầm túi xách rời đi\.

Đường Duật Hành nhíu mày ròi tắt máy, cậu định gọi điện về nhà nhưng sợ mẹ cả sẽ nghe máy nên đành gọi cho Đường Gia Huy :'Gọi về nhà đi, hỏi xem cô ấy đã về chưa?'

Rồi cậu cúp máy, gọi lại cho cô, tiếng chuông dài đằng đẳng nhưng không ai nghe máy, cậu sốt ruột một tay cầm điện thoại, một tay lái xe đến trung tâm mua sắm.

Biệt thự của Lạc Phong...

Trên người hắn ta là tấm khăn tắm quấn che nửa thân dưới, ngồi xuống giường vuốt ve gương mặt đang ngủ say của cô. Chạm đến đôi môi mềm mại, dục vọng hắn ta nổi lên, thật không ngờ dã có người đẹp trong tay.

Mở một cúc áo của cô ra, phần cổ với xương quai xanh tinh tế, trắng ngần hiện ra, hắn ta thích thú cởi tiếp chiếc cúc áo thứ hai.

\- 'Dừng\.' Đường Duật Hành chỉ vào camera phía bên phải trong phòng\, cảnh tượng Khương Gia Hy bị người đàn ông lạ mặt bế trong tay chuẩn bị bước lên xe\, đây là camera trước trung tâm mua sắm\.

Đường Duật Hành giằng lấy con chuột, phóng to tấm ảnh ra. Đường Gia Huy như nhớ ra.

\- 'Lac Phong \- kẻ thừa kế tập đoàn Lạc thị?\.'

Đường Duật Hành thật muốn chửi thề, đã để tên này tóm được cô rồi, cậu chạy ra khỏi trung tâm rồi bước lên xe, hướng thẳng về biệt thự của Lạc gia.

Khương Gia Hy cảm thấy mặt mình ngứa ngứa, hàng lông mày nhíu lại rồi từ từ mở mắt ra, đập vào mặt cô là chiếc đèn chùm pha lê kiểu Âu, sang trọng và quý phái.

\- 'Em tỉnh rồi\, người đẹp\.' Lạc Phong lắc nhẹ ly rượu vang\, ngồi bên cạnh cô\, thú vị nói\.

Khương Gia Hy muốn ngồi dậy nhưng phát hiện chân tay đã bị trói, chiếc áo còn xộc xệch, mặt cô tái nhợt :'Thả tôi ra.'

\- 'Thả em\, châc\, chậc\, khó khăn lắm mới có thể cùng em ở một nơi riêng tư như thế này\, bảo tôi thả em\.\.\.' Hắn ta ghé sát vào mặt cô :'Tôi say em chứ không bị ngu\.'

Đường Duật Hành chạy thẳng vào biệt thự của Lạc gia, ông nội của Lạc Phong đang ngồi đọc báo, thấy cậu đến liền nhíu mày.

\- 'Đường Duật Hành?\.'

Cậu cười nhạt :'Giao người ra đây?'

\- 'Người?' Ông nội hắn nhíu mày\, khó hiểu hỏi\.

Đường Duật Hành cười lạnh :'Ông Lạc, ông không thể bao che cho đứa cháu của mình mãi, tôi không quản hắn vui đùa cùng người nào, chỉ quản lần này, hắn dám đụng vào người của tôi.'

\- 'Người của cậu?' Ông nội hắn cau mày rồi nói với người giúp việc :'Mau gọi cho cái thằng ấy\.'

Điện thoại đã gọi đến, ông nội hắn tức giận hỏi :'Mày đang ở đâu?'

\- 'Cháu đang ở công ty\, có chuyện gì không ạ?'

Mặt ông nội hắn đỏ lên vì tức giận :'Hỗn láo, dám nói dối ta, về đây ngay.'

\- 'Con\.\.\.\.con đang ở biệt thự riêng\, con có chuyện gấp\, tối sẽ về\. Con tắt máy đây\.' Lạc Phong nói rồi ngắt máy\, không kịp để ông nội hắn nói thêm gì\.

Đường Duật Hành ánh mắt tối sầm, gân tay nổi lên, ông nội hắn ái ngại nói :'Cậu yên tâm, nếu thực sự lần này nó đụng đến người của cậu, tôi sẽ không tha cho hắn. Người đâu đến biệt thự đưa thiếu gia về cho ta.'

\- 'Không cần\, tôi có thể đến đó tự đưa người mình về\, chỉ mong từ giờ về sau\, ông quản hắn hơn\, đừng làm phiền đến người của tôi\. Trời đất vốn chất hẹp\, mất một người thì chừa chỗ cho một người\.' Nói rồi cậu quay người đi ra khỏi Lạc gia\, nới lỏng cravat rồi bước lên xe\.

Lái xe đến biệt thự riêng của hắn ta. Trong lòng thầm cầu mong mình sẽ đến kịp, đừng để cô gặp phải nguy hiểm gì.