Đường Duật Hành im lặng, đưa đôi mắt quan sát cô. Khương Gia Hy cắn môi, khó xử. Quản gia Trần nói lại lần nữa.
\- 'Đại phu nhân\, cô có thể làm giúp được không? Nếu cô có việc thì để tôi đi gọi người khác\.'
Khương Gia Hy nghĩ đến cậu nhảy từ tầng hai xuống thì liền gật đầu đồng ý :'Vậy...để cháu giúp cậu ấy.'
\- 'Vậy được\, tôi xin phép\.' Quản gia nói rồi rời đi\.
Khương Gia Hy bước về phía cậu, cô lấy bông rồi đổ thuốc lên, nhẹ nhàng lau vết thương. Đường Duật Hành im lặng quan sát cô, vì hơi cúi xuống nên cô đã vô tình để lộ bầu ngực tròn trịa của mình.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, suy cho cùng cậu cũng là một người đàn ông sinh lí bình thường, không thể không phản ứng gì khi gặp cảnh tượng này.
Bên dưới bắt đầu rục rịch khó chịu, cậu bất ngờ kéo cô lại gần mình rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Miếng bông rơi xuống sàn nhà, Khương Gia Hy bất ngờ mắt to mắt ra rồi vội giãy giụa.
Chiếc lưỡi nóng ấm của cậu xâm nhập vào khoang miệng cô, sục sạo trêu đùa cùng chiếc lưỡi ẩm ướt của cô.
Khương Gia Hy dùng hết sức nhưng cũng chẳng thể đẩy cậu ra, họ đang ở phòng bếp, sẽ rất dễ bị người khác thấy, cậu không sợ nhưng cô thì rất sợ.
Đến cuối cùng cậu cắn nhẹ cánh môi của cô như để trừng phạt sự phản kháng của cô rồi buông ra. Giọng cậu hơi khàn.
\- 'Chị nên nhớ đàn ông lúc nào cũng có thể nổi lên thú tính của mình\.\.\.'
Cậu nhếch môi :'Đừng nghĩ tôi đang bị thương không thể làm gì chị mà chị có thể ung dung quyến rũ tôi như vậy.'
Khương Gia Hy vẫn đang mơ màng trong nụ hôn của cậu, đến khi cậu khuất dần mất cô vẫn chưa định hình được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô quyến rũ cậu sao?
Đường Duật Hành về phòng liền bước vào phòng tắm rội nước lạnh, cậu lại có phản ứng mạnh mẽ với cô như vậy. Chợt nghĩ đến cô là vợ của anh hai cậu, nằm dưới thân hắn ta thì cậu lại thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu vì lí do, với tư cách gì thì cậu không thể hiểu nổi.
Sáng hôm sau...
Hôm nay theo nghi lễ thì sẽ là ngày cô về nhà mẹ ruột cùng chồng, nhưng từ hôm qua mẹ chồng cô vẫn chưa nói gì đến chuyện này, điều này làm cho cô có chút tủi thân.
Cô dậy từ sớm để xuống từ đường cùng mẹ chồng, hai người quỳ và lần chuỗi hạt ở đó tầm ba mươi phút rồi rời đi. Bà Lâm vừa nho nhã bước đi vừa nói.
\- 'Ta đã sai người mua sẵn những đồ cần thiết để gửi về nhà con\, hôm nay là ngày con về lại nhà\, nhưng Tiểu Huy trước giờ không quen sống ở ngoài nên nó sẽ không về bên đó\, còn con\.\.\.'
Bà Lâm nhìn ra xa rồi nói tiếp :'Gả vào Đường gia thì là người của Đường gia, ta nghĩ con nên ít về đó thì hơn.'
Khương Gia Hy nhìn mẹ chồng bằng đôi mắt khó tin, bà ấy đã bắt cô nghỉ việc, bây giờ đến việc về lại nhà mẹ bà ấy cũng cấm luôn sao?
Mặc dù không thích về đó, nhưng ở Khương gia vẫn còn có mẹ cô, đã hai ngày nay cô không được gặp bà ấy.
\- 'Mẹ\.\.\.chồng con không về cũng đã đành\, nhưng con\.\.\.con xin mẹ\, con muốn về nhà một ngày theo đúng nghi lễ\.\.\.'
Bà Lâm nghiêm giọng :'Những lời ta nói con không nghe thấy sao?'
Khương Gia Hy cắn môi, nước mắt trực trào nơi khóe mắt.
\- 'Không phải chỉ về nhà một hôm thôi sao? Tại sao mẹ cả lại làm khó lên như vậy?' Lúc này Đường Duật Hành từ phía sau lên tiếng\.
Cả hai người quay đầu lại nhìn cậu, Đường Duật Hành nói tiếp :'Tình cờ đi ngang qua, con thấy mẹ cả xử lí chuyện này không ổn thỏa lắm, chị ấy về nhà chỉ một hôm, không ảnh hưởng gì nhiều.'
\- 'Duật Hành\, con thì hiểu chuyện gì\.' Bà Lâm nói\.
Đường Duật Hành cười nhạt :'Tất nhiên là con hiểu, con hiểu cô dâu sau một ngày có thể được về nhà mẹ đẻ, bây giờ chị ấy muốn về, tại sao mẹ cả lại cấm?'
Bà Lâm cau mày, lão pháp sư kia đã nói rằng cô sẽ không được rời khỏi Đường gia, nếu không nguyên khí sẽ bị hao tổn.
\- 'Mẹ cả\, chuyện này người còn cần phải suy nghĩ lâu vậy sao?'
Bà Lâm cuối cùng cũng lên tiếng :'Được, để ta sai người đưa con về, sáng mai phải có mặt ở đây.'
Đường Duật Hành quay người bỏ đi, Khương Gia Hy nhìn theo cậu, trong lòng thầm cảm ơn. Bà Lâm nhìn theo hướng mắt cô.
\- 'Gia Hy\, những điều trong gia quy con học thuộc thì phải nhớ rõ\, ta không muốn xảy ra một lỗi lầm nào trong Đường gia này\.'
Cô mím môi, rời ánh mắt đi nơi khác, cô vừa mới cảm động sao?
Khương Gia Hy trở về một mình, tuy rất tủi thân nhưng ngược lại vẫn có chút an ủi, vì chí ít thì cô vẫn còn được về nhà gặp mẹ.
\- 'Tại sao chỉ có mình mày về? Đường Gia Huy đâu?' Bà mẹ kế cau có hỏi cô khi thấy mình cô bước vào\.
Cô em gái cùng cha khác mẹ của cô lên tiếng :'Ai nha, chắc là bị xem thường rồi, về đây chỉ có một mình, ha, thật tội nghiệp.'
\- 'Anh ấy bận chuyện công ty nên không thể đến được\.'
Bà mẹ kế hỏi lại :'Không đến được? Mày nói thật đấy à, hay mày đã làm gì đến nổi chồng mày không thèm về đây cùng mày.'
\- 'Haiz\, bố sẽ thất vọng về chị lắm\, về đây một mình mà vẫn còn mặt mũi vậy sao\, tôi mà là chị\, tôi sẽ chẳng dám về đâu\.' Khương Nhược Nhy tiếp lời\.
Khương Gia Hy cười nhạt, bỏ qua lời nói của hai người họ, cô đi lên phòng tìm mẹ cô.
'Khụ...khụ...khụ..' Từ bên ngoài cô đã nghe thấy tiếng ho của mẹ mình, cô lo lắng mở cửa đi vào.
\- 'Mẹ\.' Giọng cô nghẹn lại khi nhìn thấy bà\, bao nhiêu uất ức\, bao nhiêu tủi hờn đều hóa thành nước mắt\, cô xà vào lòng bà khóc nức nở\.
Chỉ mới hai ngày thôi, nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô tưởng như đã xa mẹ mình đã năm trời. Cô khóc mãi, khóc mãi, chẳng thể nào ngăn nổi nước mắt.
Mẹ cô nhẹ nhàng đặt tay lên lưng an ủi cô, bà biết bà có lỗi với cô, đã không cho cô một cuoojxc sống hoàn chỉnh, để cho người phụ nữ kia ức hiếp cô.