Thế nhưng đa số những người đến đây đều là người quen của Khương Triệu, mẹ cô chẳng có ai thân thích cả. Nằm một lát, Khương GIa Hy thiếp đi lúc nào không hay, Đường Duật Hành xoa nhẹ bên má cô, ngay cả khi ngủ nhìn cô cũng bất an như vậy, anh cảm thấy rất hói hận và tự trách.
Hôn khẽ lên trán cô, Gia Hy, nếu sau này một ngày nào đó em biết được sự thật, anh nguyện sẽ gánh chịu mọi sự trừng phạt.
Tiểu Ngạn lấy chiếc khăn ấm đi vào :'Để tôi chăm sóc cho cô ấy, cậu đi ra ngoài trước đi.'
\- 'Khi nào cô ấy tỉnh thì gọi tôi\.' Đường Duật Hành nhìn cô lần nữa\, ánh mắt quyến luyến và thương xót rồi đứng dậy rời đi\.
Anh đi ra bên ngoài, nhìn thấy bố mẹ và Đường Gia Huy đang ở đó thì khẽ nhíu mày, người rút vốn ra khỏi Khương thị chính là Đường thị, người khiến cho Khương thị lao đao hai ngày qua cũng là Đường thị, giờ đến đây để mèo khóc chuột sao?
Đường Gia Huy thấy anh, liền đứng dậy, đi về phía đó :'Tôi muốn nói chuyện với cậu.'
Đường Duật Hành quay người đi ra chỗ cửa sau, họ đứng ở một dãy hành lang vắng người. Đường Gia Huy thở dài nói.
\- 'Tôi không đủ can đảm làm như cậu ngày hôm đó\.\.\.'
Đường Duật Hành cười nhạt :'Vì tôi yêu cô ấy, là yêu thật lòng.'
\- 'Phải\, nhưng có lẽ cậu quên giấy kết hôn tôi cầm là có chữ kí của tôi và cô ấy\.' Đường Gia Huy nói như khiêu khích\.
Ánh mắt anh trầm xuống, phải rồi, anh đã quên mất chuyện này :'Anh muốn gì?'
\- 'Thả người\, để cô ấy quay về đây\.' Đường Gia Huy thản nhiên nói\.
Đường Duật Hành nhìn anh :'Tôi nghĩ anh đang nhầm lẫn nữa việc yêu với việc mất đi mới thấy hối hận, nếu yêu cô ấy thì ngày hôm đó anh đã không để chusg tôi rời đi như vậy...'
\- 'Ngày hôm đó chúng tôi không bị sự ngăn cản của anh là vì anh sợ mất thể diện\, sợ mọi người biết cô ấy là vợ anh lại đi cắm sừng anh\. Cái dó không phải là yêu\.' Đường Duật Hành thấy anh ta nói chuyện thật vô lí\.
Đường Gia Huy cau mày, anh không quan tâm là yêu hay không yêu, chỉ là khi cô đi rồi anh thấy trống trãi quá, không thể chịu được. Đường Duật Hành nói tiếp.
\- 'Tôi thấy người phụ nữ ngoại quốc đó rất tốt\.\.\.cẩn thận sau này hối hận không kịp\. Anh không còn nhiều thời gian đâu\.' Đường Duật Hành nói rồi chỉnh lại cravat\, quay người đi vào trong\.
Không còn nhiều thời gian là có ý gì chứ? Đường GIa Huy nhìn theo anh, khẽ trầm tư suy nghĩ.
\- 'Mẹ\.\.\.mẹ đừng đi\.\.\.mẹ\.\.\.\.' Khương Gia Hy nức nở gọi mẹ mình rồi bật dậy trong đêm tối\, cả căn phòng nghỉ sáng trưng nhưng chỉ có một mình cô\.
Cô bỏ chăn xuống đi ra ngoài, tại sao lại không có ai? Nơi hai chiếc quan tai đặt đó cũng không có một ai.
\- 'Duật Hành\.' Cô cảm thấy hơi sợ\, run rẩy gọi tên anh\.
Đường Duật Hành bước ra từ một căn phòng nghỉ khác, anh rời đi rất vội vã. Khương Gia Hy thấy anh liền chạy theo.
\- 'Duật Hành\.\.\.\.' Nhưng cô không thể đuổi kịp anh\, vì cô đang mang thai không thể cử động mạnh\.
Bên đường, một chiếc xe Ferrari màu vàng nhạt đang đỗ ở đó, bên trong bật đèn sáng giúp cô nhìn rõ gương mặt ngồi bên trong, là Thụy Nhan.
Không thể, anh đi gặp cô ấy sao?
\- 'Duật Hành\.' Cô muốn chạy theo nhưng không thể\, vì cảnh tượng trước mắt khiến hai chân cô nặng như đeo chì\.
Anh đang đi qua đường, chiếc xe màu vàng đó nhấn ga, chạy rất nhanh về chỗ anh.
\- 'Duật Hành\.\.\.anh mau tránh ra\, Duật Hành\.\.\.'
Đến lúc này anh mới quay lại, khẽ cau mày :'Gia Hy, em dậy rồi sao?'
\- 'Anh\.\.\.\.mau tránh ra\.\.\.á\.\.\.'
'Rầm'
\- 'Không\.\.\.\.\.không thể\.\.\.' Khương Gia Hy lắc đầu\, cảnh tượng trước mắt khiến cô như muốn ngất đi\.
Đường Duật Hành bị Thụy Nhan đâm vào, anh nằm ở đường, máu ở đầu chảy loang lỗ. Khương Gia Hy chạy đến bên cạnh anh.
\- 'Duật Hành\, anh nói gì đó đi\.\.\.đừng làm em sợ\.\.\.em xin anh\.\.\.\.'
\- 'Duật Hành\.\.\.\.\.'
Bàn tay anh ấm áp nhưng giờ lại trở nên lạnh ngắt sờ lên má cô :'Ngoan, đừng khóc, không sao cả...'
\- 'Hức\, anh đừng như vậy\.\.\.có ai không? Cứu với\.\.\.hức\.\.\.anh đừng nhắm mắt\.\.\.\.Duật Hành\.' Cô khóc như mưa\, nước mắt rơi lả chả\.
Cùng một lúc mẹ cô rời bỏ cô, bố cô cũng đi, chỉ còn anh...người thân duy nhất, người mà cô tin tưởng, là chỗ dựa cho cô bây giờ ra thế này. Tại sao? Cô là sao chổi như mẹ con Khương Nhược Nhy nói sao?
\- 'Rốt cuộc cũng thành công\.' Thụy Nhan bước xuống xe\, ánh mắt cay nghiệt nhìn về phía họ\.
Khương Gia Hy run rẩy, ôm chặt lấy anh :'Duật Hành...anh tỉnh dậy đi...em rất sợ....'
Cô ta cầm lấy con dào nhọn hoắc tiến về phía cô :'Sợ sao? Tôi sẽ cho cô không thấy sợ nữa. Khương Gia Hy, cô chết đi.'
\- 'Không\.\.\.đừng lại đây\.\.\.' Khương Gia Hy ôm chặt lấy bụng mình\, tình mẫu tử thiêng liêng trổi dậy\, cô không muốn đứa bé chưa kịp nhìn thấy mặt trời đã phải đi cùng cô như vậy\.
\- 'Đừng\.\.\.\.'
\- 'Không\.\.\.\.\.a\.\.\.' Khương Gia Hy ngồi bật dậy khỏi giường\, mồ hôi trên trán cô ướt đẫm\, cả người vẫn còn run rẩy\, sợ hãi\, hơi thở đứt quãng\.
\- 'Em làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?'
Đến giờ cô mới định hình được đó là một giấc mơ, nhưng sao nó chân thực quá, chân thực đến mức tim cô đau như móc ra. Nhưng anh đã không sao nữa rồi, con cô cũng không sao nữa rồi.
Khương Gia Hy bất ngờ quàng tay ôm lấy anh, dụi mắt vào vai anh :'Duật Hành....'
\- 'Ừ\.' Anh ôm chặt lấy cô\, vỗ nhẹ lên vai cô\, nghe cô bất an gọi tên mình mà anh thấy xót quá\.
\- 'Bây giờ ngoài anh ra em không còn ai cả\. Anh phải chăm sóc tốt cho bản thân\, đừng làm em sợ\.' Cô nói\, không dám nghĩ lại giấc mơ vừa rồi\.
Đường Duật Hành gật đầu :'Anh biết rồi.'
Qua vài phút, khi tâm trạng đã bình ổn lại, cô mới thả anh ra, chỉ mới ngủ một giấc mà đã là ngày hôm sau rồi.
Hôm nay là ngày chôn cất, hai ngôi mộ được chôn cạnh nhau. Khương Gia Hy quỳ xuống cạnh mộ mẹ mình.
Mẹ cô bây giờ chắc sẽ vui lắm, vì bà được ở cạnh bố cô mà không lo mẹ con Khương Nhược Nhy đay nghiến nữa. Nhưng cô thấy bà vẫn rất thiệt thòi, chưa nghe được lời xin lỗi từ bố cô, chưa từng được bố cô quan tâm lấy một lần.
Nhưng dù sao thì họ ở cạnh nhau là được rồi.
Ông Phùng mỉm cười, cuối đời của ông được nhìn thấy bà, một lần nữa để bà theo đuổi tình yêu của mình, ông thấy mãn nguyện rồi.
Mẹ con Khương Nhược Nhy cố dặn ra nước mắt, đoàn người áo đen đứng thêm một lát rồi ra về.