Tiểu Ngạn nhíu mày, chân lùi về phía sau một bước thì anh ta đã đi đến trước mặt cô, kéo tay cô đi ra ngoài :'Tiểu nha đầu, em dám không nghe điện thoại của tôi?'
\- 'Biến thái\, mau thả tôi ra\, anh định đưa tôi đi đâu?' Tiểu Ngạn cố giằng ra\, chân tay quơ loạn xạ lên\.
Trần Vỹ cũng thật bó tay :'Bình tĩnh, bình tĩnh, em như vậy lỡ hủy đi nhan sắc của tôi thì sao?'
\- 'Con mẹ nó\, cái tên chết tiệt này\.\.\.thả ra\.\.\.' Tiểu Ngạn nghiến răng nói\, tại sao cô phải làm công cụ ấm giường cho hắn trong khi hắn luôn nói cô phải dùng thân trả nợ cơ chứ? Đâu phải cô không trả lại tiền\, mà là tại hắn không chịu lấy\.
Trần Vỹ kéo cô vào trong lòng, mới mấy ngày không gặp mà sức cũng lớn thật đó, anh ta bế cô lên :'Em không nghe hắn nói cần không gian riêng sao? Em không thể keo kiệt, bủn sỉn đến thế chứ?'
\- 'Thật khốn nạn\.\.\.\.' Cô giãy giụa\, tức giận không biết làm gì\, bèn đưa tay véo mạnh vào ngực anh\.
Cô tưởng chừng như mình sắp rớt xuống mặt đất, Trần Vỹ nhíu mày :'Đau...anh...đừng...'
Hai người họ rời đi rồi, Đường Duật Hành mới đi vào trong nhà, anh đóng cửa lại rồi đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy cô đang nằm quay lưng về phía cửa, không biết đang ngủ hay đang thức.
\- 'Là ai đến vậy?' Cô tưởng người phía sau mình là Tiểu Ngạn\, nhàn nhạt hỏi\.
Đường Duật Hành đóng cánh cửa phòng ngủ lại :'Là anh.'
Khương Gia Hy bất ngờ ngồi dậy, quay lại nhìn anh :'Sao...lại là anh?'
\- 'Không là anh thì ai?' Đường Duật Hành đi về phía cô\.
Khương Gia Hy bình thản hỏi lại :'Vậy...Tiểu Ngạn đâu rồi?'
\- 'Cô ấy cùng Trần Vỹ ra ngoài rồi\, đêm nay sẽ không về đâu\.' Anh ngồi xuống bên cạnh cô\, nói rồi vuốt mái tóc cô\, khẽ thở dài :'Đêm qua\.\.\.xin lỗi em rất nhiều\, là do anh có công việc đột xuất\.'
Khương Gia Hy ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác :'Không sao, em không trách anh...'
\- 'Vậy tại sao không nhìn mặt anh?' Anh véo nhẹ má cô rồi hỏi\.
Khương Gia Hy khẽ gạt tay anh ra nhưng tay anh đã nhanh chóng thu lại, Đường Duật Hành suy nghĩ vài giây rồi kéo cô nằm xuống giường, cánh tay anh ôm cô vào lòng, hai mắt hơi nhắm lại :'Ngủ thôi.'
\- 'Anh\.\.\.định ngủ ở đây sao?' Khương Gia Hy ngước mắt lên nhìn anh\.
Đường Duật Hành hỏi lại :'Không được sao?'
\- 'Tất nhiên là không\.\.\.đây là\.\.\.nhà của\.\.\.' Cô nhỏ giọng nói\, căn bản đây không phải lời cô đang suy nghĩ trong đầu\, mà cô đang suy nghĩ đến việc đêm nay anh không cần phải đến chỗ Thụy Nhan nữa sao?
Đương Duật Hành vẫn tiếp tục nhắm mắt lại, mấy ngày nay anh ngủ không được đủ giấc, giờ khá là mệt rồi. Thấy anh im lặng, cô đành nằm im, mặt áp sát vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Vậy là chỉ sau một đêm nay, có thể anh sẽ có sự nghiệp trong tay hoặc sẽ không được gì, cô không biết mình có nằm trong lựa chọn của anh hay không.
Có lẽ là không rồi.
\- 'Sao em chưa ngủ?' Nằm đã được một lúc lâu nhưng cả hai vẫn chưa chợp mắt\, bởi vì họ đang rất chân trọng từng giây từng phút của đêm nay\.
Khương Gia Hy rúc mặt vào ngực anh :'Em rất khó ngủ...'
Anh ôm lấy cô, xoa lưng cô :'Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.'
Khương Gia Hy co người, tay ôm chặt lấy hông anh, đầu gối co lên vô tình chạm vào nơi hạ bộ của anh. Anh mắt sẫm màu lại :'Đừng cử động linh tinh.'
Tính ra thì đã rất lâu rồi họ chưa gần gũi, giờ chỉ cần một chút lửa cũng có thể đốt cháy tất cả dục vọng. Khương Gia Hy ngầng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Đường Duật Hành thở hắt ra rồi xoay người đè cô xuống thân mình :'Tại sao em có thể dùng ánh mắt đó nhìn anh cơ chứ?'
\- 'Em\.\.' Khương Gia Hy cắn môi\, cô nhìn có gì sai sao?
Bất ngờ môi anh áp lên môi cô, chiếc lưỡi ấm nóng mơn trớn cánh môi hồng ngọt ngào kia, mùi vị đã lâu rồi anh không được cảm nhận.
Bàn tay anh luồn vào trong áo ngủ cô, rất nhanh chóng bóp lấy bầu ngực bên trái của cô, vì mang thai nên ngực cô phát triển hơn trước, bàn tay anh thích thú nhào nặn nó.
\- 'Em từ khi nào lại có thể phát triển được như vậy?' Anh khàn giọng\, hỏi rồi hôn lên cổ cô\.
Khương Gia Hy rùng mình, cô vốn đã nhạy cảm, giờ mang thai lại càng nhạy cảm hơn, bị anh trêu đùa như vậy thì sức lực bị rút cạn đi, hai mắt mờ dần vì lớp nước mỏng.
Anh di chuyển lên hôn trên mặt cô rồi hôn lên vành tai, bàn tay cởi áo của cô ra. Khương Gia Hy khẽ nhíu mày, con của cô. Chỉ mới hai tháng đầu, bác sĩ đã căn dặn không được làm chuyện này.
Nhưng cô nhìn rõ ánh mắt đầy dục vọng của anh, nếu giờ ngăn cản anh thì thật áy náy, vì cũng đã lâu lắm rồi họ chưa gần gũi, cô cũng rất mong chờ nhưng hiện tại con của cô chỉ mới hơn một tháng.
Bàn tay thanh mảnh nắm lấy tay anh, giọng mềm như nước :'Duật Hành...em mệt lắm....'
Anh khựng người lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của cô, có chút thương xót, nhưng tiểu đệ bên dưới anh đã rất căng cứng, mạnh mẹ cạ vào người cô.
Anh cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô rồi bàn tay lịch sự lui ra :'Anh sẽ chờ em bình thường trở ại, xử một thể cũng không sao.'
Khương Gia Hy cúi đầu xuống, anh nằm xuống bên cạnh rồi ôm lấy cô, lưu luyến hôn nhẹ lên tóc cô, bàn tay vẫn phạm thượng mò mẫm cơ thể của cô.
Trời đã rất khuya rồi, vật nhỏ trong lòng anh cũng đã ngủ say từ khi nào, nhưng khi ngủ mà hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt lại như lo sợ chuyện gì đó. Anh vuốt ve gương mặt cô, mấy ngày gần đây họ rất ít thời gian ở cạnh nhau, có lẽ cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này điện thoại trên bàn bên cạnh đầu giường của anh rung lên, anh quay người cầm lấy, là một dãy số lạ, gọi khuya như vậy là ai cơ chứ?
\- 'Alo\.' Anh khẽ nói\, sợ làm cô thức giấc\.
Đầu dây bên kia chính là Joy Lia, giọng cô ta nhỏ nhẹ :'Tôi có một chuyện muốn nói với anh.'
\- 'Là chuyện gì?' Anh nhíu mày\, hỏi\.
Joy Lia nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bao nhiêu ánh đèn của thành phố sáng trưng nhưng trong lòng cô lại vô cùng u ám :'Ngày mai...anh có thể rút khỏi cuộc họp đó không? Có thể nhường lại vị trí ấy cho Gia Huy?'
Anh khẽ nhíu mày, lại còn loại chuyện như vậy nữa sao?
Sáng hôm sau...
Khương Gia Hy từ từ mở mắt ra, cô cảm nhận được chỗ bên cạnh đã trống, thậm chí còn hơi lạnh, cho biết anh đã rời đi từ lâu. Ánh mắt cô phức tạp, vậy là anh đã đi rồi, tay cô đặt lên bụng mình, mẹ xin lỗi con nhiều lắm.
Tim cô đau âm ỉ, có lẽ sẽ có người trách cô vì không chịu suy nghĩ thoáng lên, nhưng cô luôn có cảm giác nếu như anh có sự nghiệp rồi thì cô sẽ chẳng là gì cả.
\- 'Em làm sao vậy?' Lúc này anh đi vào\, trên người đã là bộ âu phục khác đêm qua do thư kí của anh vừa đem đến\.
Khương Gia Hy ngạc nhiên nhìn anh, anh chưa đi sao?
Đường Duật Hành đi đến, xỏ đôi dép đi trong nhà vào cho cô :'Vào vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.'
\- 'Sao anh vẫn còn ở đây?' Cô không kìm được mà hỏi anh\, trong lòng vô cùng khó hiểu\.
Đường Duật Hành vờ đi như không nghe, anh lấy kem đánh răng cho cô :'Trời hôm nay có vẻ lạnh nhỉ? Lấy bộ váy đó cho em thật sai sách.'
\- 'Váy?' Cô nhíu mày\, rốt cuộc có chuyện gì mà khó hiểu như vậy\.
Đường Duật Hành đưa cô :'Lát em sẽ biết.' Anh nói rồi đi ra ngoài.
Khương Gia Hy quay lại nhìn anh, ánh mắt lưu luyến, hay anh ở lại muốn nói gì đó mới chịu rời đi, nói là sẽ ruồng bỏ cô sao?
Nhanh chóng đánh răng rồi đi ra ngoài, cô bất ngờ nhìn những món ăn trên bàn, khói đang bốc cao nghi ngút, mùi đồ ăn thơm phức, đây là anh tự nấu sao?
\- 'Mau ngồi xuống ăn đi\.' Anh kéo ghế cho cô rồi nói\.
Khương Gia Hy hỏi anh :'Đây là anh tự nấu sao...?'
\- 'Tất nhiên rồi\, cái gì cũng phải biết một chút chứ? Em ăn thử xem\.\.\.' Anh gắp cho cô ít cá\.
Khương Gia Hy cầm đũa lên, những món ăn được bày trí rất bắt mắt, trong lòng cảm động vì anh đã đích thân nấu những món này mà hình như trước giờ anh chưa vào bếp thì phải.
\- 'Ưm\.\.\.' Khương Gia Hy bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh\, nhả nó ra\. Đường Duật Hành lo lắng chạy theo\.
\- 'Em sao thế? Không khỏe sao?' Anh vuốt lưng cô rồi hỏi\.
Khương Gia Hy lắc đầu, xua tay, cô khỏe mà, chỉ là món cá này....mặn quá.
\- 'Em chắc chắn không sao chứ?' Anh hỏi lại\.
Khương Gia Hy lắc đầu, lấy khăn lau miệng rồi đi ra ngoài, chỉ mới một món cá đã ăn không nổi rồi, còn những món kia không biết sẽ thế nào?