Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Chương 13




Mùa xuân trôi qua, rồi mùa hè cũng trôi qua.

Khi mùa thu tới, thai nhi trong bụng Mẫu Đơn đã gần đủ tháng, thân thể nàng vốn gầy, tuy rằng không có đẫy đà hơn bao nhiêu, nhưng bụng vốn bằng phẳng nay đã phồng to như quả bóng cao su.

Bọn người hầu chăm sóc nàng vô cùng cẩn thận, khi được bốn, năm tháng đầu, tình trạng nôn nghén của nàng cũng đã được cải thiện, sau đó tuy có lúc thân thể thỉnh thoảng sẽ không khoẻ, còn lại hầu hết thời gian, đều không có gì khác thường.

Đôi khi, nàng không tự chủ, dùng hai tay trắng nõn vỗ về chiếc bụng căng tròn. Nhưng thai nhi dường như là đáp lại, khi hai tay nàng khẽ vuốt thì nó lại nhẹ nhàng đá bụng nàng một cái, làm nàng cảm thấy giống như chạm phải lửa, nhanh chóng dời tay đi.

Vào một ngày mùa thu, nàng ở trong phòng buồn bực, dứt khoác đứng dậy đi ra khỏi phòng, tản bộ trong sân của tòa nhà. Trong sân đã nhuốm sắc thu, lá cây đại thụ đã chuyển từ xanh sang vàng óng, lá rụng theo từng trận gió nhẹ, bay xuống ở trên cỏ.

Mẫu Đơn đi theo đường mòn vào nhà, nghe thấy phía trước cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Ở chỗ sâu nhất trong sân trước, có một hồ phun nước nho nhỏ theo phong cách phương Tây, mặc dù có chút cũ kĩ, nhưng vẫn đẹp động lòng người, hơn nữa chỗ này tương đối bí mật, ít nhìn thấy chó săn hay bảo vệ, cho nên mỗi lần nàng đi tản bộ, hầu như đều đi đến nơi này.

Đương nhiên, nàng không phải đi một mình, lúc nào cũng có người hầu đi theo sát ở bên người nàng.

Khi nàng đi đến bể phun nước, ánh nắng trời chiều, xuyên thấu khe hở của lá cây, chiếu vào bọt nước trong hồ làm nó càng trở nên trong suốt đáng yêu. Nàng vươn tay xuống mặt nước lạnh lẽo, tạo ra từng trận gợn sóng.

Trong khoảng thời gian này, phu nhân thỉnh thoảng mang đến tin tức. Nàng đã nhìn ra, người truyền tin của phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người đàn bà giúp việc ở phòng bếp, được bí mật đưa đến Hắc gia, nhưng nàng không nói chuyện với đối phương, chỉ hết lần này đến lần khác, đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, trên đó chỉ ghi đơn giản

Ở lại, đừng nóng vội.

Trên tờ giấy là chữ viết xinh đẹp do chính tay phu nhân viết.

Đừng làm mình bị thương, yên tâm đợi sinh.

Trừ bỏ những từ như vậy, phu nhân cũng không có nói thêm gì, mà nàng cũng không cách nào biết được tin về chuyện bên ngoài. Tuy sự uy hiếp của Tiêu Luyện Mặc chắc chắn vẫn còn tồn tại như cũ, nhưng nàng tin tưởng Sở Lãng cùng Liễu Vũ, biết năng lực của bọn họ, đủ để chống đỡ Tiêu Luyện Mặc, tạm thời chắc tình thế cũng không có gì thay đổi.

Ngược lại, không có tin tức của Lãng Thần khiến cho nàng lo lắng.

Đối với Lãng Thần, trong lòng nàng rất xin lỗi. Nàng không thể đáp lại tình cảm của hắn, là bởi vì đêm đó nàng chần chờ, làm hại hắn bị Hắc Trọng Minh phát hiện, từ nay về sau lâm vào cảnh nguy hiểm.

Nàng từng hỏi Hắc Trọng Minh, Lãng Thần có bình yên vô sự hay không, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng chăm chú nửa ngày, mới nói cho nàng, Lãng Thần còn sống, nhưng không ở trong tay hắn.

Hắc Trọng Minh sẽ không nói dối nàng. Nếu vậy, Lãng Thần đang ở đâu?

Nghe giọng điệu của Hắc Trọng Minh, dường như là biết Lãng Thần nằm trong tay ai. Hành vi chạy trốn của Lãng Thần, hẳn là đã truyền đến tai phu nhân, hắn không thể tiếp tục ở lại Kim gia. Nhưng Sở Lãng và Liễu Vũ, hẳn là sẽ vì tình nghĩa nhiều năm, mà lén cung cấp thông tin và âm thầm trợ giúp Lãng Thần chạy trốn.

Chẳng lẽ, Hắc Trọng Minh biết, Lãng Thần có sự bảo vệ của Sở Lãng cùng Liễu Vũ, nên không có hành động gì? Vì sao hắn lại bỏ qua cho Lãng Thần?

Trong lòng Mẫu Đơn , có rất nhiều nghi vấn, nhưng không cách nào giải đáp nổi.

Đang lúc nàng suy tư, trên mặt nước, đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người. Người này để râu nhìn chằm chằm nàng, trong nháy mắt nàng đề phòng.

Người hầu chưa bao giờ dám đến gần nàng như vậy, vậy người đó là ai?

Mẫu Đơn nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy, phía sau không biết khi nào xuất hiện một người mặc đồ đen xa lạ. Người hầu bảo vệ nàng đã sớm nằm trên mặt đất, trên cổ bị dao đâm vẫn đang chảy máu tươi.

Người mặc đồ đen cầm con dao vẫn còn dính máu trong tay, khi thấy nàng quay đầu lại, trên mặt còn ra hiện ra vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được, hành động của mình lại bị nàng phát hiện.

"Anh là ai?" Mẫu Đơn nhìn chằm chằm đối phương, thong thả đứng dậy, ý đồ kéo xa khoảng cách của hai người.

Phòng vệ của Hắc gia tuy vô cùng nghiêm mật, nhưng cho dù chặt chẽ đến đâu cũng có khe hở, hơn nữa người thống hận Hắc Trọng Minh còn nhiều hơn cả nước sông Hoàng Phổ, trong con mắt của người bên ngoài, nàng là người đàn bà mà Hắc Trọng Minh yêu nhất, thậm chí còn mang đứa nhỏ của hắn, sẽ có người xâm nhập, ý đồ gây bất lợi với nàng, nàng đã sớm đoán được.

Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã ra tay, trước khi đối phương ra tay, như vậy, đào thoát hoặc công kích phần thắng sẽ lớn hơn. Nhưng bây giờ, nàng là người mang thai, động tác đã không còn linh hoạt như xưa, đừng nói là công kích, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng là chuyện khó khăn.

Người mặc áo đen nhún vai.

"Tao là ai cũng không quan trọng." Vừa nói chuyện, hắn vừa vươn tay ra.

"Đi theo tao." Hắn tiến lên từng bước, muốn rút ngắn khoảng cách.

Mẫu Đơn phát hiện ra, lùi lại tới góc bể nước. Nàng vội vàng tìm đường nhỏ bỏ chạy, đối với người đàn ông khỏe mạnh này, ưu thế duy nhất nàng có chính là sân nhà quen thuộc.

Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ tức giận. Hắn nhíu mày, đi nhanh tới gần, bàn tay to lần thứ hai chộp tới.

Lần này, Mẫu Đơn nhanh chóng vung tay, giáng một đòn mạnh mẽ vào cổ tay đối phương.

Ở góc độ như vậy, có thể dễ dàng khiến đối phương đau đến không thể nhúc nhích.

"Mẹ nó!" Tiếng mắng đau đớn vang lên.

Mẫu Đơn nhìn thấy cơ hội tới, rất nhanh chạy về hướng một đường mòn khác qua bể nước. Đường mòn kia thông với cửa lớn, mà trước cửa có rất nhiều bảo vệ, cho dù người đàn ông này có đuổi kịp thì nhóm bảo vệ cũng có thể giải quyết hắn.

Nàng thoát được rất nhanh, nhưng không đoán trước được, trên đường mòn lại có một người người đàn ông đang chờ ở nơi đó. Đáng chết!

Hai chữ này mới vừa hiện lên trong đầu, người đàn ông kia đã ra tay, mạnh mẽ bắt được nàng, tốc độ khiến nàng không kịp phản kháng. Dùng một lực rất lớn giữ chặt bả vai của nàng, dường như muốn bóp nát xương vai của nàng.

Người áo đen không ngừng mắng chửi, cũng đi đến đường mòn, trong hai con mắt bé tí, bắn ra tia tức giận.

Người đàn ông bắt được Mẫu Đơn hơi hơi nhếch mi.

"Thế nào? Mày rõ ràng đã không thành công?" Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ có thai.

Người áo đen bĩu môi, vẫy vẫy cổ tay bị đánh đau.

"Con đàn bà này phiền toái hơn so với tưởng tượng." Nói xong, hắn nắm tay, hướng bụng Mẫu Đơn đánh xuống thật mạnh.

Một quyền mạnh mẽ kia, khiến nàng đau đến toàn thân co rút, trước mắt biến thành màu đen, dường như muốn ngất đi.

Người áo đen lấy ra một bao tải màu đen, chụp xuống trên đầu nàng, đem thân thể đang đau đến run rẩy của nàng trùm vào trong bao tải.

"Đi mau ." Người đàn ông thúc giục .

"Được." Nhanh chóng buộc bao tải lại. Người áo đen đứng dậy, đem bao tải to vác qua bả vai.

Mẫu Đơn chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, nàng ở bên trong bao tải, dùng hai tay ôm chặt bụng, đau đến run rẩy không thôi, mặc dù biết bản thân bị trói, không thể giãy dụa chút nào.

Đau đớn đến đáng sợ, như là muốn xé rách bụng của nàng, đau đến nỗi nàng thấp giọng rên rỉ.

"Im lặng một chút!"

"Không bằng đánh thêm cho nó mấy phát, để nó hôn mê, đỡ phiền toái."

"Cũng tốt." Hai gã đàn ông nói chuyện với nhau, xâm nhập vào trong ý thức đang dần mất đi vì cảm giác đau đớn của nàng

Nàng càng ôm chặt thân thể, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, bất lực chờ đợi nắm đấm mạnh mẽ kia giáng một đòn thật mạnh lên thân thể mình, nàng nhắm chặt hai mắt, run rẩy một chút, qua vài giây mới phát hiện, nắm đấm cũng không hề giáng xuống thân thể của nàng.

“Buông cô ấy ra.” Đang chìm trong lớp sương mù đau đớn, dường như nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hắc Trọng Minh.

Lại thêm một âm thanh không rõ ràng vang lên, người đàn ông khiêng nàng, vô lực ngã xuống, sau khi phát ra tiếng rên, lại ngã xuống mặt đất thật mạnh, mà cái bao tải trùm lấy nàng cũng bị rơi trong bụi cỏ ở trên đường mòn.

Ngay sau đó, là liên tiếp những âm thanh hỗn loạn, tiếng xương cốt gãy, tiếng đàn ông đau kêu, lúc đánh nhau, tiếng nắm đấm xoẹt qua quần áo, cuối cùng tràn ngập bên tai, là tiếng kêu rên cầu xin tha thứ, tiếp đó vang lên, chính là hai tiếng gãy xương gọn gàng sắc nét.

Sau đó, miệng bao tải thô ráp được cẩn thận mở ra. Nhìn xuyên thấu qua đôi hàng mi ướt đẫm mồ hôi, Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hắc Trọng Minh. Sắc mặt hắn lúc này đặc biệt xanh mét.

Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ra khỏi miệng trước lại là tiếng rên đau đớn.

Toàn thân Hắc Trọng Minh căng thẳng. Khi hắn về nhà, nghe được người báo cáo, nàng đang tản bộ trong sân nhỏ, hắn biết nàng rất thích nơi yên tĩnh này, hắn lại bước ra khỏi nhà lần nữa, đi vào bên trong sân nhỏ, không ngờ phát hiện, có hai người đàn ông lẻn vào, đang chuẩn bị bắt nàng đi.

Hắn phẫn nộ tới cực điểm, trong thời gian ngắn nhất, liền giải quyết hai tên kia.

Đáng chết!

Nếu hắn tới không đúng lúc thì sẽ ra sao? Trong lòng hắn thầm nguyền rủa, hai tay lại nhẹ nhàng ôm Mẫu Đơn ra khỏi bao tải.

Vừa khẽ động như vậy đã khiến một chất lỏng ấm áp nào đó chảy ra từ giữa hai chân nàng, thấm ướt váy của nàng, cũng thấm ướt quần áo hắn. Nàng cúi đầu, choáng váng khi nhìn đóa hoa đỏ tươi nở rộ ở trên váy của nàng.

Bỗng dưng, Hắc Trọng Minh ôm lấy nàng, nhanh chóng chạy về phía đầu đường mòn.

Tiếng gọi lo lắng, bao gồm cả tức giận, cùng với sợ hãi ở trên đầu nàng.

Sợ hãi?

Có thể sao?

Hắc Trọng Minh thế mà cũng có cảm xúc sợ hãi sao? Nhưng là chuyện gì, đủ để làm cho người đàn ông lạnh lùng, quả quyết, kiêu ngạo nhất Thượng Hại phải có cảm giác sợ hãi.

Trong lúc hôn mê sâu, nàng cảm giác hắn ôm nàng lên xe, nghe thấy hắn rống giận với lái xe.

“Mau, đến bệnh viện đi.”

Đau quá.

Mẫu Đơn ở trong lòng Hắc Trọng Minh, thở hổn hển đứt quãng, vì đau đớn mà đổ mồ hôi ròng ròng.

Cơn co thắt đau bụng sinh hết lần này đến lần khác ập đến, giống như sấm sét, từ trong bụng đánh tới toàn thân, dường như muốn đoạt đi tất cả ý thức của nàng.

Xe mới dừng lại phía trước bệnh viện, Hắc Trọng Minh liền ôm nàng, chạy vội xông vào phòng cấp cứu bệnh viện, thậm chí không chờ người mang xe đẩy tới.

“Bác sĩ!” Hắn rít gào thật lớn, vang vọng trong hành lang bệnh viện.

“Bác sĩ!” Tiếng thở hổn hển cùng tiếng bước chân truyền đến, Mẫu Đơn đau đến mức không thể mở mắt ra, chỉ có thể nghe truyền đến tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực hắn, nặng nề nhảy lên, dọc đường đi không có ai xoa dịu nàng. Nàng cố gắng khiến bản thân chuyên chú vào nhịp tiết tấu lên xuống đó, dời sự chú ý đi.

“Chuyện gì xảy ra?” Một người đàn ông nghe thấy tiếng gọi,vội chạy tới.

Theo sát phía sau là y tá, thấy váy Mẫu Đơn ướt đẫm một góc liền vội vàng mở miệng nhắc nhở.

“Bác sĩ, phụ nữ có thai vỡ nước ối.” Bác sĩ vội vã tiến lên, thấy vết máu trên váy Mẫu Đơn, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó thì nhíu mày, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của nàng.

“Tử cung bắt đầu co rút lại.” Bà ta tuyên bố: “Cô ấy sắp sinh. Nhanh, đặt cô ấy lên trên giường bệnh trước.”

Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn, đặt nàng lên giường bệnh mà y tá đã đẩy đến, trong khoảnh khắc khi hắn buông tay nàng, không hiểu sao nàng cảm thấy hoảng sợ, không tự giác vươn tay, nắm lấy cổ tay hắn .

“Không có việc gì.” Hắn khom người, cúi đầu xuống, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, chậm rãi lên tiếng cam đoan.

“Bọn họ nhất định sẽ chăm sóc em.” Nghe được giọng nói của hắn, nàng mới mở mắt, thở hổn hển nhìn hắn, lúc này mới phát hiện mình đang nắm lấy tay hắn, ý muốn ỷ lại hắn.

Nàng thống hận bản thân sao lại quá yếu đuối như vậy, nàng buồn bực thả tay ra.

Ngay lúc đó, một cơn đau nhức khác lại từ bụng truyền đến, đau đến nỗi nàng chỉ có thể cắn môi, lần nữa nhắm mắt lại, suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Y tá vội vàng tiến lên, đẩy giường bệnh của nàng về hướng phòng sinh .

Mẫu Đơn nghĩ, người đàn ông đáng giận kia sẽ không đi theo, nhưng trong tai của nàng, lại nghe thấy tiếng hắn tiếp tục nói chuyện với bác sĩ, từ đầu tới cuối vẫn luôn đi theo bên cạnh giường bệnh. Mãi đến sau khi nàng bị đẩy mạnh vào phòng sinh, hắn mới bị y tá khuyên ngăn, cách ly ở bên ngoài.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng và mùi cồn. Ngọn đèn sáng quá chói mắt, cho dù nàng nhắm mắt lại, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.

Cơn đau nhức kia cuối cùng cũng qua đi, cả người nàng sớm ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể thở hổn hển, mở to mắt nhìn nhân viên điều dưỡng bận rộn chạy ở bên người nàng, bác sĩ cùng y tá thay phiên hỏi nàng mấy vấn đề, vừa nhanh chóng giúp nàng thay chiếc áo choàng trắng.

Đau bụng sinh hết lần này đến lần khác vô tình tập kích nàng.

Mẫu Đơn cắn chặt môi, chịu đựng đau nhức, không thể đoán được đã qua bao lâu. Thế giới của nàng, chỉ còn lại cơn đau đớn không ngừng kéo đến trong bụng kia, đau đớn cứ liên tục tăng mạnh.

Lại một cơn đau đớn kịch liệt, mạnh mẽ lôi kéo sự chú ý của nàng, nhưng lúc này đây, nàng rốt cục không chịu được nữa, phát ra tiếng kêu to thống khổ.

Hắc Trọng Minh dường như liền đẩy cửa phòng sinh ra chỉ một giây sau đó. Nhân viên điều dưỡng quá sợ hãi, còn có ý đồ ngăn cản hắn, lại bị hắn lớn tiếng quát.

"Tránh ra!"

Mẫu Đơn sụp đổ trên giường, nước mắt đau đớn chảy xuống khóe mắt của nàng. Xuyên qua hai mắt đẫm lệ, nàng thấy thân thể cao lớn kia bước về phía nàng.

"Tiên sinh, ngài không thể vào, mời ----" một y tá tuổi còn khá trẻ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bác sĩ ở một bên ngầm ra hiệu, rất sợ nàng không biết sẽ chọc giận người đàn ông quyền lực đầy mình này, vội vàng ngăn nàng lại.

"Không sao, Hắc tiên sinh là cha đứa bé." Hắc Trọng Minh như vào chỗ không người, đi thẳng đến giường bệnh, dùng bàn tay to dày rộng, cầm bàn tay nhỏ bé ẩm ướt lạnh lẽo của nàng, lại lau đi nước mắt cùng mồ hôi trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Mẫu Đơn run run mở mắt ra, nhìn Hắc Trọng Minh.

Người đàn ông chết tiệt này!

Tất cả mọi chuyện, đều do hắn tạo thành !

Nếu không phải hắn có quyền thế quá mức, phu nhân sẽ không lo lắng cho sự an toàn của hắn, phái nàng đến bảo vệ hắn. Nếu không phải hắn cố ý gieo hạt giống, nàng sẽ không mang thai; Nếu không phải hắn gây thù hằn khắp nơi, những người đó sẽ không có ý đồ bắt cóc nàng, dẫn đến việc nàng bị sinh non.

Đứa nhỏ này, lẽ ra phải hai tuần nữa mới ra đời, cơn đau đớn đáng sợ lại vô tình đánh úp nàng , hơn nữa đau đớn cứ không ngừng tăng lên, vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng. Nàng cầm chặt bàn tay to của hắn, đau đớn khóc ra tiếng, dùng sức đến nỗi ngay cả móng tay cũng cắm sâu vào da thịt hắn.

Hắc Trọng Minh thấy nàng khóc thét, lập tức ngẩng đầu, hung ác trừng mắt nhìn bác sĩ, rít gào chất vấn: “Làm thế nào bây giờ?”

"Bà là đồ vô dụng, con mẹ nó, không thể làm được cái gì sao?" Trong nháy mắt, nàng đau đến mất đi lý trí, nàng tức giận bất bình, rơi nước mắt đầy mặt, nâng tay kia lên, ở trước mặt mọi người, dùng sức tát hắn một cái.

Trong phòng sinh tất cả mọi người đều hoảng sợ

"Tôi rơi vào tình huống này, không phải do bà ấy làm hại, mà là anh!" Mẫu Đơn phẫn nộ kêu la.

"Anh mới là người vô dụng! Anh mới là người đáng chết đầu tiên!" Nàng lớn tiếng mắng, đau đớn quá độ, đã tra tấn nàng không còn một chút lý trí.

Một cái tát kia, dùng hết sức, đến nỗi khóe miệng Hắc Trọng Minh chảy ra máu tươi.

Hắn không hề nổi giận, chỉ lạnh lùng liếm đi máu ở khóe miệng, cúi đầu nhìn nàng.

"Tốt lắm, em còn có sức lực ra tay, vậy thì sinh đứa nhỏ ra cho anh đi." Nàng thở dốc trừng mắt hắn, chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt đầu óc của nàng.

"Tôi hận anh"

"Anh biết." Hắn từ trên cao lạnh lùng kiêu ngạo nhìn nàng.

"Nhưng mà, em phải sống thì mới có thể hận anh, nếu cứ như vậy chết đi, thì cái gì cũng không làm được."

"Đi ra ngoài! Anh cút ra ngoài cho tôi!" Mẫu Đơn kích động gào thét, thậm chí nắm lấy dụng cụ chữa bệnh ở một bên, dùng sức quăng về phía hắn.

"Tôi không cần tên khốn kiếp như anh ở chỗ này! Anh cút đi ra ngoài cho tôi----" Nàng phản ứng điên cuồng, khiến y tá bên cạnh bừng tỉnh lại, vội vàng tiến lên ngăn nàng, lấy đi dụng cụ chữa bệnh trong tay nàng, chỉ sợ nàng sẽ làm bị thương chính mình.

"Cô đừng kích động!" Bác sĩ trấn an nàng, khi một đợt đau đớn khác tập kích Mẫu Đơn, bà ngẩng đầu nhìn Hắc Trọng Minh đang ở một bên.

"Tiên sinh, mời ngài đi ra ngoài trước, đừng kích thích cô ấy nữa, như vậy đối sản phụ và đứa nhỏ đều không có lợi." Hắn nhìn vị bác sĩ dũng cảm kia, rồi lại nhìn Mẫu Đơn đang đau đến run rẩy, một lát sau, mới đồng ý xoay người đi ra bên ngoài. Hắn ngồi ở bên ngoài phòng sinh, không kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng mọi chuyện cũng không thuận lợi, vài giờ trôi qua, Mẫu Đơn vẫn khóc thét ở phòng sinh như cũ, cho dù là trong phòng sinh, hay ngoài phòng sinh, đều tràn ngập không khí mây đen mù sương.

Tất cả mọi người đều biết, tình hình không ổn.

Viện trưởng bệnh viện sau khi nghe được tin, vội vàng chạy tới, tự mình đỡ đẻ cho Mẫu Đơn. Nhưng tình huống vẫn giằng co như cũ, không có tiến triểntiếng kêu khóc thống khổ của nàng vẫn liên tục truyền ra ngoài.

Cho đến đêm, viện trưởng mặc áo blouse trắng, mới từ phòng sinh đi ra.

"Tại sao cô ấy sinh lâu như vậy?" Sắc mặt Hắc Trọng Minh xanh mét, lớn tiếng hỏi.

"Thật ra bây giờ tình hình thế nào?"

"Vị trí thai không thuận, bình thường đầu đứa trẻ sẽ ra ngoài trước, nhưng đứa trẻ này chân ra trước, cho nên mới tạo thành hiện tượng khó sinh." Viện trưởng kéo khẩu trang, điềm tĩnh nhìn hắn, cẩn thận nói rõ tình huống.

"Tôi đang nghĩ cách, chuyển vị trí thai nhi, mới có thể xoay chuyển tình huống trở nên tốt đẹp." Nói xong, viện trưởng mang khẩu trang, xoay người lại tiến vào phòng sinh.

Hắc Trọng Minh ngồi ở ngoài cửa, nén ý nghĩ muốn xông vào, hai mắt trừng trừng cánh cửa kia, khó chịu chờ đợi. Hắn đợi từ lúc hoàng hôn đến nửa đêm, đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu khắp nơi, mặt trời tỏa nắng rạng rỡ, Mẫu Đơn lại vẫn ở trong phòng sinh thống khổ như cũ.

Mắt thấy ánh chiều tà đã buông xuống, nhưng đứa nhỏ vẫn không sinh ra.

Mất đi một ngày một đêm, khoảng thời gian này đặc biệt dài đằng đẵng, mỗi một lần nghe thấy nàng đau kêu ra tiếng, đều như là có người cầm dao, đâm thật mạnh vào trái tim hắn.

Có vài lần, hắn đã muốn chạy vào phòng sinh, nhưng lại không muốn làm hại nàng kích động. Vào thời điểm này, hắn không nên hại nàng, tốn nhiều sức mắng hắn.

Cho nên, hắn chờ ở ngoài cửa.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, khi tiếng kêu Mẫu Đơn càng lúc càng suy yếu, tính nhẫn nại của Hắc Trọng Minh cũng trở nên càng lúc càng mỏng.

Lúc trước, hắn cố ý để nàng mang thai, là vì muốn giữ nàng lại.

Hắn biết rõ, một khi có đứa nhỏ, mới có thể ràng buộc nàng lâu dài, ngăn cản nàng rời khỏi người hắn. Hắn cần đứa nhỏ kia.

Không đến giây phút cuối cùng, hắn tuyệt đối không bỏ cuộc.

Bởi vì lo lắng và mệt mỏi, trong hai mắt Hắc Trọng Minh che kín tơ máu. Hắn không chú ý đến thức ăn cùng nước uống thuộc hạ mang tới, hoàn toàn không ăn không uống, hai mắt trừng thẳng về phía cánh cửa kia, tiếp tục chịu đựng việc đó giống như một sự kiên nhẫn chờ đợi không có điểm dừng.

Thật không ngờ, ba mươi mấy giờ trôi qua, hắn lại chỉ thấy viện trưởng đi ra lần nữa, mệt mỏi nói cho hắn một tin tức xấu.

"Tiên sinh, tôi thật có lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, đứa bé đã ra một chân, nhưng lại chắn ngang bụng mẹ, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hai người đều gặp nguy hiểm, ngài phải chọn một trong hai, xem muốn cứu đứa nhỏ hay cứu người mẹ."

Đứa nhỏ hay nàng?

Đôi mắt đen của hắn buồn bã.

"Ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

Mặt viện trưởng trắng bệch đi, tuy hai chân run run, nhưng vẫn dũng cảm lập lại một lần.

"Còn tiếp tục như vậy, người mẹ và đứa nhỏ đều không chống đỡ đươc nữa, ngài hãy chọn một người đi." Nghe câu nói này, tính nhẫn nại của Hắc Trọng Minh thoáng chốc tan thành mây khói. Hắn vươn tay, nắm lấy cổ viện trưởng, bịch một tiếng, đem người ta đập lên trên tường.

"Chọn một người?" Khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo, phẫn nộ híp mắt, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh.

"Ông nghe cho rõ đây, người mẹ và đứa bé, cả hai tôi đều muốn, tốt nhất ông nên nghĩ cách khiến cô ấy và đứa nhỏ đều có thể sống sót." Viện trưởng bị bóp cổ, đỏ bừng khuôn mặt, sợ hãi trừng mắt hắn, hoàn toàn không thể hô hấp.

Hắc Trọng Minh nắm chặt đến nỗi tay nổi cả gân xanh, càng dùng sức xiết chặt cổ ông, dằn giọng cảnh cáo. "Cô ấy cùng đưa trẻ bên trong, bất luận là người nào chết ở chỗ này, tôi sẽ cho ông chon cùng với họ! Nghe rõ rồi chứ?"

Viện trưởng sợ hãi không thôi, kinh hoảng liên tục gật đầu.

Cuối cùng Hắc Trọng Minh cũng buông tay, viện trưởng mới yếu đuối dựa vào vách tường, thở hổn hển lấy hơi. Trong nháy mắt ấy, ông thật sự nghĩ, mình sẽ chết trên tay người đàn ông này.

Đang lúc ông di chuyển hai chân, có ý định rời đi, nhưng không phải trở lại phòng sinh, thì cửa bị mở ra, truyền đến tiếng la kinh hoảng của y tá .

"Viện trưởng! Viện trưởng ----"

Hắc Trọng Minh phản ứng nhanh hơn hắn, đảo mắt cũng đã vào phòng sinh.

Viện trưởng sợ hãi không thôi, rất sợ người phụ nữ kia chưa sinh ra đứa trẻ, sẽ chết ở phòng sinh, thì hắn cũng sẽ bị Hắc Trọng Minh phẫn nộ tự tay bầm thây thành trăm mảnh, vội vàng cũng đi theo vào.

Bên trong phòng sinh, tràn ngập mùi vị đáng sợ. Hắc Trọng Minh nhận ra mùi vị kia, càng nhận ra trên mặt nhóm y tá trong phòng sinh đều lộ ra vẻ kinh sợ

Mẫu Đơn nằm ở trên giường, suy yếu đến nỗi khiến cho người ta kinh hãi, bên giường còn có vật nôn mửa dơ bẩn, và cả vết máu đỏ tươi. Bởi vì máu chảy không ngừng, vẻ mặt vốn dĩ ửng hồng của nàng đã sớm mất đi huyết sắc, hiện giờ trở nên trắng xanh

Nàng sắp chết.

Hắn biết, hắn cảm nhận được hương vị tử vong. Hắn nhìn thấy nhiều lần.

Trên giường bệnh, Mẫu Đơn đã không hề thở dốc, mồ hôi của nàng ướt đẫm quần áo, máu của nàng nhiễm đỏ khăn trải giường, tóc đen của nàng tán loạn rối rắm. Nàng hé mắt nhìn trần nhà, nhưng ánh mắt lại mông lung.

Hắc Trọng Minh đứng ở bên giường, xoay người cúi thân xuống, đưa tay vỗ về khuôn mặt của nàng. Nhưng nàng không nhìn hắn, đã mệt đến mức không thể kháng nghị, hắn có thể cảm giác được, hô hấp của nàng mỏng manh, càng ngày càng ngắn ngủi.

Sau đó, hô hấp của nàng ngừng lại

Trong nháy mắt đó, tim hắn cũng muốn ngừng đập.

"Mẫu Đơn?" Hắn gọi.

Nàng không có phản ứng.

Một cảm giác u ám lan ra từ trong lồng ngực, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt hắn. Hắn nghe thấy tiếng của mình, lại một lần nữa mở miệng gọi nàng.

"Mẫu Đơn?" Nàng vẫn như cũ, không có phản ứng.

Phẫn nộ, cùng với sợ hãi, thống khổ mãnh liệt trộn lẫn vào nhau, bao phủ lý trí của hắn. Không! Không! Hắn không thể cho phép nàng chết như vậy!

"Em thật to gan!" Hắn nổi giận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh của nàng, đưa tay cầm lấy vạt áo của nàng.

"Em dám can đảm chết trước mặt anh? Em dám can đảm ngừng thở trước mặt anh sao?" Hắn dùng lực lay nàng, mạnh mẽ lay nàng, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng rít gào.

"Em không phải hận anh sao? Tỉnh lại hận anh đi! Em là người nhát gan!

“Dám cả gan dùng cái chết trốn tránh anh? Vậy là thế nào? Là thế nào?" Bác sĩ cùng y tá ở một bên đều bị hành vi điên cuồng của hắn làm cho sợ tới mức ngây dại.

"Tiên sinh! Ngài đang làm gì vậy?" Một vị y tá trong số đó đột nhiên bừng tỉnh lại, gương mặt tái nhợt nhiêm lại, xông lên ngăn cản hắn.

"Người đâu! mau giúp tôi ngăn anh ta lại!" Những người khác thấy thế, cũng vội vàng tiến lên, ý muốn ngăn cản hắn.

Hắc Trọng Minh lại không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của người bên ngoài, cùng với hành động lôi kéo tay hắn, hắn chỉ hung ác túm lấy Mẫu Đơn, mãnh liệt lay nàng, tay nổi gân xanh rống giận.

“Em tỉnh lại cho anh! Sao không tỉnh lại? Tỉnh lại đi! Người đàn bà kia!”

“Tỉnh lại cho anh!"

"Tiên sinh, xin đừng như vậy! Tiên sinh!"

"Em là người nhát gan! Con mẹ nó, tỉnh lại cho ann! Tỉnh lại đối mặt với anh đi!" Người ta không thể tin được, ngay trong lúc hắn hỗn loạn lay, hắn cuồng loạn rít gào, Mẫu Đơn vốn đã muốn chết đi, bỗng nhiên há miệng hít thở, mở mắt ra.

Mọi người đều kinh ngạc, dừng lại hành động.

Bao gồm cả Hắc Trọng Minh.

Hắn ngừng hô hấp, kinh sợ nhìn nàng, nàng suy yếu mở đôi môi trắng bệch, tiếng như con muỗi, nói một câu.

"Tôi không phải. . . Nhát gan. . . quỷ. . ." Cảm gíc cực kỳ thoải mái làm cho trước mắt hắn biến thành màu đen. Hắn cố gắng duy trì ý thức, duy trì thanh tỉnh, đôi bàn tay to cũng không ngừng run run.

Nàng còn sống!

Ông trời, nàng còn sống! Từ trước tới nay hắn chỉ tin vào sức mạnh của mình, nhưng lúc này đây, hắn dường như muốn cảm tạ trời xanh.

"Vậy chứng minh đi." Hắn hít sâu một hơi, dùng đôi tay run run vỗ về mặt của nàng, hơi ôm lấy nàng, nghiêng người trước mắt nàng uy hiếp.

"Chứng minh em không phải người nhát gan đi! Em phải tiếp tục chống đỡ cho anh, có nghe thấy không? Đừng nói với anh, em định buông tay." Mẫu Đơn đã hy vọng mình cứ như vậy chết đi.

Nhưng trong bóng đêm mù mit không nhìn ra phương hướng kia, tiếng hắn phẫn nộ đau khổ, giống đao xuyên qua u tối, lại giống như dây xích trói chặt nàng, lôi kéo nàng, đem nàng trở về hiện thực thống khổ.

Mới tỉnh lại, cơn đau như đao cắt trong bụng, lại nổi lên.

Nhưng lần này, Hắc Trọng Minh ôm chặt nàng, nửa ngồi ở trên giường, nửa chống đỡ nửa thân trên của nàng, ở gần sát bên nàng.

Mẫu Đơn không có khí lực phản kháng, chỉ có thể cầm lấy áo sơmi của hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, thống khổ run run, mồ hôi lạnh ứa ra.

Một lúc lâu sau, viện trưởng cùng y tá ở một bên, mới như tỉnh mộng, chạy nhanh đến, thay bao tay giải phẫu mới, đỡ đẻ giúp nàng.

Hắc Trọng Minh ôm lấy nàng, nắm chặt tay nàng, ở bên tai nàng mở miệng.

"Em chịu đựng một chút, có nghe hay không?" Cảm giác được đau đớn cùng với sự run rẩy của nàng, yết hầu hắn co rút nhanh, ngực nóng, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời nói

"Không được buông xuôi, không cho phép em buông xuôi. . ." Nước mắt cùng mồ hôi của nàng làm ướt ngực hắn, nàng thậm chí còn há miệng dùng sức cắn hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, ít nhất nàng còn có sức cắn hắn.

Có lẽ là vì vừa ngất, khiến cơ thể nàng trầm tĩnh lại chút ít, khiến nàng lại một lần nữa dùng sức, rốt cục thuận lợi đẩy đứa nhỏ ra.

"Sinh rồi, sinh rồi!"

Viện trưởng ôm lấy đứa trẻ, lớn tiếng hô: "Y tá, mau mau, cắt cuống rốn đứa trẻ đi!"

Mẫu Đơn gần như ngất đi, khi đứa trẻ cất tiếng khóc lên, nàng ở trong lòng Hắc Trọng Minh, hôn mê một lần nữa.

Khi nàng nhả răng ra, suy yếu trong lòng hắn, ngực hắn thắt lại, nhưng giây tiếp theo, hắn cảm giác được tiếng tim đập mỏng manh của nàng, dán vào ngực hắn, vẫn nhảy lên liên tục như cũ.

Trong nháy mắt đó, cổ họng Hắc Trọng Minh nghẹn lại, đôi tay vòng nhanh, càng ôm chặt nàng trong ngực.

"Em phải tiếp tục chống đỡ cho anh, biết không?”

Khi bác sĩ cùng y tá cầm máu cho nàng, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, gắt gao ôm nàng, bởi vì hắn hoàn toàn không có ý định sẽ rời khỏi, bọn họ cũng không dám mở miệng yêu cầu.

Trải qua hơn ba mươi mấy tiếng, vào đêm khuya ngày hôm sau, Mẫu Đơn rốt cục vì Hắc Trọng Minh sinh ra một đứa trẻ. Hơn nữa, nàng không quên, tiếp tục duy trì hô hấp của mình.