Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Chương 3




Trong tủquần áo có đủ loại kiểu dáng, từ Âu phục phương Tây cho đến sườn xámTrung Quốc với rất nhiều màu sắc và chất liệu làm cho người ta lóa mắt.Cho dù chưa từng mặc qua nhưng Mẫu Đơn cũng biết, mỗi một bộ quần áotrước mắt đều phù hợp với số đo của nàng.

Trước khinàng được lựa chọn để đưa đến bên cạnh Hắc Trọng Minh, Bạch Diễm Dung đã mời thợ may quần áo đến, tỉ mỉ lấy số đo thân thể của nàng.

Trong lòngnàng đoán, có lẽ tất cả những người phụ nữ được lựa chọn để đưa tới nơinày đều được hưởng sự đãi ngộ tốt như vậy, có một tủ quần áo to, toàn là đồ mới.

Nhìn tủ quần áo, nào là lụa tơ tằm mềm mại, ren Pháp cao cấp, Mẫu Đơn đắn đo, khôngbiết phải làm sao? Mỗi một bộ y phục đều diễm lệ, xa hoa, cho dù phunhân chỉ toàn mặc trang phục Trung Hoa của các viện thời trang danhtiếng nhưng nếu nhìn thấy những bộ y phục này, bà cũng sẽ kinh ngạckhông thôi.

Nhưng MẫuĐơn chần chừ rất lâu cũng không biết nên chọn bộ nào. Cuối cùng nàngquyết định chọn bộ sườn xám màu đen thanh lịch nhất đi với giày cao gótcùng màu.

Có lẽ nhữngngười phụ nữ bước vào nơi này đều cố gắng hết sức để thu hút sự chú ýcủa Hắc Trọng Minh, cho nên phong cách trang điểm cùng trang sức phảithật hơn người, nếu không phải đá quý hay quần áo lông thú đắc tiền thìcũng là ngọc bích.

Nàng dùngthời gian ngắn nhất để chuẩn bị, nhìn vào gương để búi tóc thành mộtbúi, sau đó mở ngăn kéo ra, tìm đông kiếm tây mới tìm được một kẹp tócmàu đen, cố trụ lại búi tóc.

Cuối cùng sau khi xác định bản thân đã chuẩn bị xong xuôi, nàng cầm lấy ví, mở cửa đi ra ngoài.

Bốn giờ năm mươi phút.

Lúc này Hắc Trọng Minh đã chờ nàng ở phòng khách.

Hắn nam tính và cường tráng, vẫn mặc Âu phục và mang cravat, hai tay thọc vào túiquần, từ khi nàng bước chân vào phòng thì cặp mắt đen làm cho người tahoảng hốt kia cứ nhìn chằm chằm nàng, xem kỹ cách ăn mặc của nàng.

Nàng có thể cảm thấy rõ ràng là người đàn ông này không hài lòng.

Có lẽ nàngnên chọn bộ quần áo khiêu gợi lõa lồ, căn cứ theo lời nói của Bạch DiễmDung thì hắn luôn luôn thích trông thấy bạn gái của mình gợi cảm mêngười.

Hắc TrọngMinh không có đem cảm giác không hài lòng biểu hiện ra ngoài, ngay cảlông mi cũng không hề nhúc nhích, chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng kia quétmột lần từ đầu đến chân nàng.

Biết rõ làkhông nên làm thế, nhưng nàng vẫn bước đến trước mặt hắn, sau đó dừnglại ngước cằm lên, nhìn vào đáy mắt lộ ra bất mãn của hắn, dường nhưmuốn khiêu khích hắn. Nàng đang chờ hắn mở miệng.

Hắn nói chuyện rất lãnh đạm, lạnh nhạt.

‘Trong tủ quần áo, ngoại trừ cái này ra, chẳng lẽ không còn cái khác?’ Xem nàng mặc kín không chừa một kẽ hở, lại còn ăn mặc toàn thân màu đen, trông cứ như tang phục.

Mẫu Đơn hít thở thật sau, dời đi tầm mắt, không dám chăm chú nhìn hắn nữa.

‘Không phải.’

‘Những bộ quần áo đó không vừa vặn?’ Hắn lại hỏi.

‘Không phải.’

Tròng mắt của hắn thoáng lóe lên tia sáng.

Nàng chờ hắn phản ứng.

Nàng vốn cho rằng Hắc Trọng Minh nhất định sẽ bắt nàng trở về phòng để thay một bộ y phục khác, rực rỡ và khiêu gợi hơn, nhưng thật ngoài dự đoán của MẫuĐơn, ngay cả hỏi hắn cũng không hỏi thêm một câu, ngược lại cầm lấy cánh tay nàng, dẫn nàng bước ra khỏi phòng, ở ngoài cổng lớn đã có một chiếc xe màu đen, có rèm che đợi sẵn ở đó.

Mãi cho đến lúc ngồi trên xe Hắc Trọng Minh mới mở miệng, lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.

‘Đến Tứ Quý.’

Tà dương đem bầu trời nhuộm thành màu da cam.

Xe lăn bánhchạy thẳng về hướng nội thành, mặc dù đã sắp đến hoàng hôn nhưng đámđông trên đường vẫn không hề giảm đi mà ngược lại càng này càng tấp nập, mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, vì mưu cầu tiền bạc cùng quyền lực mà đều tụ tập đông đủ trong thành phố này.

Đèn nê ôngtừ xa xa sáng lên, trông như những cái chén ngọc, tất cả các con phố đều được thắp đèn, ánh sáng dần dần thay thế ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡtrong bầu trời đêm.

Còn chưa vào đến khu sầm uất thì xe đã rẽ ngang.

Hai bênđường đều là các cửa hiệu, mặt tiền của các cửa hiệu đều được bài trílịch sự tao nhã, trên cửa có theo thêm bảng hiệu, mặt tiền của cửa hiệuđược làm bằng kính thủy tinh cho nên có thể nhìn ra được có đủ thứ vảivóc, phụ liệu may mặc màu sắc cùng chất liệu phong phú được bày biện bên trong. Điều này cho thấy các cửa hiệu ở đây, đều là các cửa hiệu thờitrang, giúp người ta may y phục.

Xe đi đến nữa đường thì dừng lại trước một cửa hiệu thời trang duyên dáng, thanh lịch.

Nhưng cửahiệu này, ngay cả cửa kính thủy tinh cũng không có, chỉ thấy phía trướclà khung cửa bằng đồng chạm khắc tinh xảo, phía sau là cửa gỗ, trônggiống như cửa của các quý tộc thời trước. Xe vừa mới dừng lại, trước cửa đã đứng sẵn một người đàn ông, cung kính mở cửa xe.

Mẫu Đơn cònchưa kịp phản ứng, thì Hắc Trọng Minh đang ngồi bên cạnh cũng đã bướcxuống xe. Nàng không biết hắn muốn làm cái gì nhưng nàng vẫn theo hắnbước xuống xe.

Người đànông mặc đồng phục đứng trước cửa, kéo cửa ra đón bọn họ. Hắc Trọng Minhcũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đi thẳng vào bên trongcánh cửa.

Bên trongcánh cửa, có một người phụ nữ mặc Âu phục mang găng tay lụa màu trắnglập tức tiến lên nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chứa đầy ý cười.

‘Tiên sinh, đã lâu không gặp.’ Cô ta đưa tay ra tiếp nhận áo khoác của hắn rồi giao cho nhân viên cửahàng đang đứng phía sau đem vào phòng gửi quần áo treo lên.

‘Ừ.’

‘Mời đi lối này.’ Người phụ nữ kia nói.

Cô ta mỉm cười với Mẫu Đơn, nhẹ giọng nói: ‘Tên tôi là Tố Dung.’

Cô ta đưa tay ra hướng dẫn hai người đi vào hướng bên trong cửa hàng.

Nơi này rất bề bộn nhưng lại là một cửa hiệu có giá cả đắt đỏ.

Tố Dung dẫnbọn họ đi vào một căn phòng riêng, trong phòng được bài trí rất tao nhã. Bất kể là căn phòng rộng rãi, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, gương soi đượckhắp nơi hay là thái độ phục vụ ân cần, tất cả những biểu hiện này đềunói lên hàng hóa nơi đây nhất định cực kỳ đắc tiền.

‘Tiên sinh, hôm nay ngài có yêu cầu gì ạ?’ Tố Dung hỏi.

Hắn cũng nhớ rõ, làn da nàng dưới ánh trăng, trắng nõn mềm mại biết bao nhiêu.

‘Em không cần nhiều quần áo như vậy đâu.’ Nàng ủ rũ ánh mắt nhìn hắn.

Lúc này rõràng nàng mới là người đang đứng trên cao nhìn xuống, nhưng người đànông nguy hiểm này, mặc dù ngồi nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vôcùng bức bách, giống như hắn mới là người đang ngồi tít trên cao nhìnxuống tất cả mọi người.

Kháng cự đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ làm nàng lo lắng không yên, nàng cố gắng trấntĩnh mình, thử dùng giọng điệu lãnh đạm nhất để nói tiếp.

‘Nếu ngài không hài lòng, em có thể trở về phòng đổi lại.’ Nàng nói.

Mắt HắcTrọng Minh lạnh lùng nhìn nàng, suýt nữa phát ra tiếng cười nhạo. Hắntiếp tục nhả ra một ngụm khói trắng, mở miệng châm chọc:

‘Tôi lo rằng trong tủ quần áo kia còn có rất nhiều tang phục.’

Hắn biết nếu có đổi thêm vài lần nữa thì cũng như nhau thôi, nàng cũng sẽ không lựachọn những bộ quần áo rực rỡ, gợi cảm, bảo nàng trở về phòng đổi chỉ làlãng phí thời gian.

Bị người tanhìn thấu làm cho nàng xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Đây chỉ làphản kháng nho nhỏ của nàng nhưng cũng bị hắn dùng một câu, nói toạc rahết, vạch trần không chút lưu tình.

Bên trong phòng rơi vào im lặng, cánh cửa phòng bị đóng chặt lại lần nữa được mở ra.

Tố Dung cửchỉ tao nhã dẫn theo ba người phụ nữ nghiêm túc đi tới, bọn họ đều mặtđồng phục giống nhau và mang găng tay trắng, trên tay cầm thêm ba, bốnchiếc hộp giấy hình chữ nhật màu trắng.

Bọn họ nhanh chóng mở hộp giấy mà không hề gây ra tiếng động.

‘Tất cả lễ phục ở đây đều là mẫu mới nhất của quý này.’

Tố Dung mỉm cười, đứng ở một bên, dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe để giải thích.

Một người phụ nữ đã trải qua huấn luyện, nhẹ nhàng mở bộ lễ phục thứ nhất ra.

‘Bộđầm dạ hội màu hồng phấn này, vừa được nhập về từ Pháp, đây là mẫu đangrất thịnh hành, chất liệu vải đều là tơ tằm thượng hạng, do chính taynhà thiết kế tài ba của phương Tây tự mình làm nên.’

Ánh mắt củaTố Dung dừng lại trên người Mẫu Đơn, nhìn thấy vẻ mặt nàng không hềhưởng ứng thì đã biết bộ lễ phục này không được yêu thích.

Lại thêm một bộ lễ phục nữa được cẩn thận lấy ra giới thiệu.

Tố Dung cũng không hề nổi giận, nụ cười vẫn nở trên môi, giới thiệu hết mẫu này đếnmẫu khác, các bộ lễ phục trong chiếc hộp giấy màu trắng không ngừng được lấy ra.

Từ đầu đến cuối Mẫu Đơn vẫn đứng im, không nhúc nhích.

Chiếc váy cổ được nhập từ Mỹ, thêu bằng chỉ bạc bó sát mê người, váy liền thân mangphong cách nữ thần Hy Lạp, có tua rua óng ánh, có voan mỏng của Ấn Độ……Ông trời ơi, những sợi vàng bạc thêu ở tấm voan mỏng kia, dường như là trong suốt, tuy rằng bên trong có nội y,nhưngchỉ là những thứ béxíu,chỉ sợ không có cách nào che kín những chỗ cần thiết.

Những bộ lễ phục này đều rất đẹp, nhưng nàng không nghĩ sẽ mặc một trong những chiếc đầm đó bước ra khỏi cửa hiệu này.

Mảnh voanmỏng màu vàng kia dường như trong suốt, tuy rằng bên trong có áo lót,nhưng cũng chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu, hoàn toàn không thể che đậy được thân thể.

Những lễphục tiếp theo được lấy ra từ trong hộp giấy, mỗi một bộ đều quá mức gợi cảm, nếu không phải lộ ra hơn phân nửa bộ ngực thì lại lộ ra toàn bộphần lưng, tất cả đều không có tay áo. Dường như không ai có thể nghĩđến có sự tồn tại của những bộ lễ phục được thiết kế như thế này.

Nhìn thấymỗi một bộ lễ phục đều quá mức gợi cảm, cho dù là bất kỳ bộ nào cũng đều làm cho nàng hở hang quá nhiều. Nàng vốn có quyền lựa chọn, có thể lựachọn mặc bộ quần áo nào mà nàng thích, nhưng từ lúc nàng bước chân vàocửa hiệu này thì quyền lựa chọn của nàng cũng đã bị tước đoạt.

Nếu như HắcTrọng Minh mang nàng đến cửa hiệu này với ý định muốn nhục nhã nàng, dạy cho nàng một bài học thì hắn quả thật là đã thành công.

Khuôn mặtcủa những người phụ nữ lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, liên tiếp lấy rarất nhiều lễ phục, nhưng đều không nhận được sự hưởng ứng của nàng. Cuối cùng, Tố Dung cầm lấy một cái hộp giấy được bao bọc tinh xảo, tự taylấy ra bộ lễ phục bên trong.

Hắc Trọng Minh mở miệng.

‘Cái này không tồi.’ Mẫu Đơn nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục, hai mắt trợn tròn lên.

Đó là mộtchiếc váy dạ hội màu đỏ làm từ tơ tằm được dệt bằng tay, cổ áo phíatrước khá rộng, làn váy đỏ tươi dài tới mắt cá chân, nhưng nếu nhìn kỹtừ đầu đến cuối chiếc váy này thì sẽ thấy kiểu dáng của nó thật đơngiản, không có thêu thùa rực rỡ cũng không có hoa hoét màu mè, chỉ làmột chiếc váy màu đỏ đơn giản, được cắt may rất vừa người.

Đương nhiênlà chiếc váy dạ hội này không có tay, thậm chí còn hoàn toàn không cólưng áo, nửa thân trên chỉ trông chờ vào một sợi dây lớn quấn quanh vàbuộc chặt sau cổ.

Mặc vào loại quần áo như thế này còn tệ hơn là không mặc gì, làm nàng khó mà chấpnhận được. Mẫu Đơn nắm chặt hai tay, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ. Nàngkhông thể mặc chiếc váy này, nàng làm không được.

‘Không.’ Nàng không hề nghĩ ngợi mà bật thốt chữ này ra khỏi miệng.

Hắc TrọngMinh nhướng mi lên. Ánh mắt hắn không phải là không hài lòng. Nhưng nàng có thể nhận ra, trong hai tròng mắt đen kia hiện lên tia nhìn mênhmông, lẫn lộn, thậm chí là mỉm cười.

Không biết tại sao khi nhìn thấy biểu hiện này của hắn, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy bất an.

Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân để không lộ ra một tia sợ hãi, nếu nàng chỉ lộ rachút xíu sợ hãi thì sẽ càng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn

‘Chiếc váy này quá đỏ.’

Hắc TrọngMinh nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vươn tay đem tàn thuốc của điếu xìgà nhẹ nhàng gạt vào trong gạt tàn đặt trên bàn trà trước mặt, thảnnhiên nói:

‘Tôi muốn xem.’

Tuy rằng đólà một câu mệnh lệnh nhưng giọng điệu của hắn không hờn không giận,nhưng nàng có thể xác định câu nói này quả thật chính là một câu mệnhlệnh.

Hắn chỉ nói có ba chữ ‘Tôi muốn xem.’

Toàn thânMẫu Đơn cứng ngắc, nàng có cảm giác bản thân giống như con mồi bị thợsăn túm ngay cổ họng. Nàng biết, nàng có thể cự tuyệt, mà hắn cũng sẽkhông ép buộc nàng. Nhưng mà… Nếu nàng làm như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội ở bên cạnh hắn.

Hắn không có tốt bụng đến nỗi sẽ giữ lại một người phụ nữ luôn chống đối lại ở bênngười hắn. Như vậy thì hết sức phiền toái, chỉ làm lãng phí thời gianquý giá của hắn.

Trước khi đưa nàng đến đây, Bạch Diễm Dung đã từng cảnh cáo nàng điều này.

Hắc TrọngMinh cũng không muốn cùng phụ nữ chơi đùa, mà hy vọng họ đến để thay hắn làm ấm giường, những người phụ nữ đó sẽ được hưởng thụ cuộc sống xahoa, có thể nói là tre già măng mọc, nhiều đến mức cần phải xếp hàng.

Tôi muốn xem.

Nếu nàng còn muốn ở lại thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn, mặc vào bộ váy vừa đỏ tươi vừa lõa lồ đáng ghét này.

Chết tiệt! Nàng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.

Mẫu Đơn cắnchặt răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô phavới vẻ mặt dương dương tự đắc, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Tố Dung đang đứng một bên chờ đợi.

“Phòng thay quần áo ở đâu?”

“Ở đây.” Người trả lời không phải Tố Dung, mà là hắn.

“Nơi này chính là phòng thay quần áo.” Hắc Trọng Minh hơi hơi nhướng mi, cười mà như không cười. Hắn hỏi có vẻ như quan tâm :

“Có vấn đề gì sao?” Theo như lời mọi người nói về Hắc Trọng Minh, cho dù nhìn khắp Thượng Hảinày chỉ sợ không có bao nhiêu người dám cố ý làm trái lời hắn.

Những ngườiphụ nữ giúp đỡ bày ra lễ phục thì xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái,nhưng một người được đào tạo chuyên nghiệp như Tố Dung thì vẫn rất bìnhtĩnh, vẫn rất vững vàng, tự nhiên.

“Tiểu thư, đúng lúc cửa hàng của chúng tôi cũng vừa nhập thêm vài mẫu mới, để tôi đi lấy cho cô xem.” Nói xong, nàng để lại chiếc váy dạ hội đỏ tươi, thức thời lui ra ngoài, đương nhiên cũng dẫn theo những người khác cùng đi.

Hai gò má của Mẫu Đơn bỗng dưng trở nên đỏ bừng.

Hắc TrọngMinh chăm chú nhìn nàng, thú vị suy đoán, khuôn mặt xinh đẹp đang đỏbừng kia là bởi vì tức giận hay là bởi vì thẹn thùng. Theo như sự quansát của hắn, khả năng nàng đang tức giận cao hơn thẹn thùng rất nhiều.

Hắn có thểthấy trong đôi mắt trong suốt kia toát ra buồn bực và tức giận. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nàng đã rất nhanh chóng khống chế cảm xúc phẫn nộ của mình.

Người phụ nữ này thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng trên thực tế, tính tình cũng rất cương liệt.

Hắn vô cùnghoài nghi, có phải nàng đang cố ý khiêu khích hắn hay không? Sự phảnkháng của nàng quả thật đã khơi dậy dục vọng chinh phục mãnh liệt tronglòng hắn.

Phụ nữ, luôn thích cùng hắn chơi trò chơi này.

Lần này hắncứ nghĩ này sẽ bài cũ soạn lại, sẽ trưng ra thái độ phản kháng, nhưnghắn thật không ngờ nàng lại lùi bước, che dấu cảm xúc của mình, ngoanngoãn nghe theo lời hắn.

Mẫu Đơn cóthể cảm nhận được trong tròng mắt của Hắc Trọng Minh có một tia nghiềnngẫm. Nàng di chuyển tầm mắt cố ý không nhìn tới hắn, bắt buộc bản thânphải bình tĩnh trở lại, sau đó nâng chiếc cằm thanh tú lên, hai tay vớiqua bên hông, chậm rãi cởi bỏ từng cái cúc áo trên chiếc sườn xám.

Lúc này, Mẫu Đơn không suy nghĩ được chuyện gì cả, nàng chỉ có ý định duy trì bìnhtĩnh, cố gắng thuyết phục chính mình. Dù sao, đêm qua hắn cũng đã nhìnthấy hết thân thể của nàng.

Ngay cả khi như thế thì tầm mắt nóng rực kia vẫn cứ khiến cho nàng khẩn trương.

Bởi vì ánh nhìn chăm chú của hắn mà hơi thở của nàng trở nên dồn dập, không kiểm soát được.

Ngay cả hai tay đang cởi cúc áo cũng run rẩy không thôi.

Phải bình tĩnh lại.

Trong lòngnàng tự quở trách chính mình. Đừng ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là một ngườiđàn ông thôi, tối hôm qua không phải hắn đã nhìn thấy tất cả rồi sao,bây giờ khỏa thân cùng lắm là để cho hắn nhìn thấy thêm một lần nữa.

Biết rõ nhưthế nhưng sao nàng vẫn không có cách nào chống lại được tầm mắt quấynhiễu người kia, chúng gây ra ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt với nàng.

Ở trong bầukhông khí khó thở này, cuối cùng Mẫu Đơn cũng mở xong cúc áo, cởi chiếc sườn xám trên người ra. Sau đó hai tay của nàng đặt trên đặt trên nộiy.

Muốn mặc chiếc đầm dạ hội này thì phải cởi bỏ nội y.

Từ đầu đếncuối ánh mắt của Hắc Trọng Minh vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng, chưa từngdời đi. Bị hắn nhìn chằm chằm là cho mỗi tấc da thịt của nàng không hiểu vì sao càng ngày càng nóng, cứ như bị lửa thiêu đốt.

Tối hôm quatrong phòng ngủ chỉ có ánh trăng, nhưng giờ này phút này, trong phòngtràn ngập ánh sáng của ngọn đèn thủy tinh, hắn có thể nhìn thấy rõ rànghơn, tỉ mỉ hơn… Bản năng nữ tính làm cho Mẫu Đơn muốn xoay người tránhné ánh mắt như thú săn mồi của hắn, nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào nàng phất cờ trắng đầu hàng hắn.

Nàng khôngmuốn tỏ ra yếu kém, cố hết sức để duy trì chút lòng tự tôn còn sót lại,ổn định đôi tay run rẩy, cầm lấy chiếc váy dạ hội khiêu gợi màu đỏ, cứng ngắc tròng vào người, nghĩ muốn nhanh chóng mặc vào để che đậy thân thể trần trụi của mình.

Nhưng mànàng thật sự quá mức khẩn trương, hơn nữa lại chưa từng mặc qua loạiquần áo như thế này, tuy rằng đã đem chiếc váy mặc vào người, che lấpđược bộ ngực sữa trắng nõn, mềm mại, nhưng sợi dây quấn quanh cổ dườngnhư muốn chống đối nàng, dù cố gắng cột đến thế nào cũng không cột được, cảm giác thất bại làm cho nàng muốn mắng lên một tiếng.

Trong lúc này, Hắc Trọng Minh đột nhiên đứng lên.

Trong lòngcảm thấy giật mình, nàng phải tận dụng hết tất cả khí lực mới có thể đènén sự hồi hộp của bản thân, cứng rắn đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hắn đang tiến đến gần, sau đó vươn tay ra, lướt qua bả vai của nàng, cầmlấy sợi dây cột áo trong tay nàng, chậm rãi cột chặt lại.

Thân hìnhnam tính, cao lớn thật sự dựa vào rất gần, rất gần, nhiệt năng tỏa ra từ cơ thể hắn không ngừng truyền sang người nàng.

Nàng đứngthẳng tắp, không hề di chuyển cũng không hề nhúc nhích, thậm chí khôngthể tự chủ được mà ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào hàng cúc áotrước ngực hắn.

Bàn tay tolớn, thô ráp khẽ lướt qua phía sau gáy mẫn cảm của nàng, dùng các ngóntay chậm rãi, chậm rãi mơn trớn vai nàng. Sau đó mới cầm lấy hai taynàng, mạnh mẽ bắt buộc nàng xoay người lại.

Ở phía trước tấm kính lớn khắc hoa, là hình ảnh một người phụ nữ mặc chiếc váy dạhội màu đỏ, còn có một người đàn ông anh tuấn mà tà ác đứng ở phía saunàng.

Cảnh tượng trước mắt cực kỳ kích thích làm cho đôi gò má mịn màng của nàng bỗng dưng ửng đỏ lên.

“Xem nào.” Hắc Trọng Minh giống như một tên ác ma vô cùng quyến rũ, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ:

“Như vậy không phải tốt lắm sao?” Hắn thong thả mà cẩn thận dùng cái lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng khẽ liếm cắnvành tai nàng, đôi mắt đen u ám thì nhìn vào trong gương mà bàn tay tolớn thô ráp thì tiến vào bên trong chiếc váy đỏ làm bằng tơ tằm, cầm lấy bầu ngực non mềm của nàng.

Vải lụa màu đỏ bị căng giãn ra theo từng động tác tay của hắn, bàn tay to ẩn trong lớp vải lụa không ngừng nhấp nhô lên xuống.

Mẫu Đơn runrẩy, vội vã muốn tránh né, nhưng càng lui về phía sau thì lại càng làmcho tấm lưng trần trụi của mình tiến sát vào lồng ngực dày rộng, rắnchắc của hắn. Nàng có cảm giác bản thân đang bị giam giữ, hoàn toànkhông có đường để thối lui.

Hàng cúc áotrước ngực hắn, mỗi một cái đều được làm bằng đồng có nạm thêm ngọcbích, cứng rắn mà lạnh như băng, nên khi chúng chạm vào tấm lưng non mềm của nàng đã làm nàng đau, một cảm giác lạnh thấu xương chạy dọc theosống lưng, nhưng dù như thế chúng cũng không thể làm dịu lại nhiệt độ cơ thể đang càng lúc càng tăng cao của nàng.

Nóng quá……Nàng nóng quá……. Người phụ nữ ở trong gương với hai gò má trắng mịn, đôi môi đỏ mọng hé mở, tròng mắt đen láy, vừa nhìn qua đã thấy quyến rũkhông gì sánh được.

Lúc HắcTrọng Minh lấy ngón tay cái thô ráp của mình âu yếm xoa nắn nụ hoa săncứng trên ngực nàng cũng là lúc nàng phát ra tiếng rên khẽ, khó có thểkiềm chế sự run rẩy của bản thân.

“Gợi cảm biết bao……. Mê người biết bao…….” Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai nàng.

Bàn tay tocòn lại nhẹ nhàng lướt xuống làn váy, vuốt ve đôi chân tuyết trắng thondài, ngón tay thô ráp lặng lẽ lẻn vào giữa hai chân, len lỏi trong mảnhvải nhỏ để tìm kiếm đôi cánh hoa mềm mại quen thuộc, bừa bãi vân vê nhào nặn chúng.

Nhớ tới đêmqua, nàng cũng đã bị cảm giác nóng bỏng này bao phủ, mà cảm giác này lại tiếp tục dâng lên trong lòng nàng lần nữa. Nàng biết, cả đời này nàngcũng không thể quên được tối hôm qua hắn đã làm ra những chuyện gì vớinàng, những chuyện thật dâm đãng và đáng sợ.

Hai chân của nàng dường như đứng không vững, thân hình không thể khống chế được màtrở nên run rẩy trong vòng tay hắn, không thể làm được chuyện gì khácngoài dựa vào thân thể cường tráng của hắn.

Người phụ nữ trong kính, thật là yếu đuối……. Thật là kiều diễm, mê hoặc……. Không! Đó không phải là nàng! Không phải nàng!

Vẻ mặt Mẫu Đơn không có cảm xúc, hai mắt nhắm chặt lại như muốn trốn tránh.

Nhưng HắcTrọng Minh cũng không có ý định buông tha nàng, hắn vẫn cực kỳ kiênnhẫn, hết lần này đến lần khác dùng ngón tay thon dài của mình trêu chọc nhụy hoa mềm mại sớm đã ẩm ướt giữa hai chân nàng.

Tất cả cácgiác quan đều tập trung nơi nhụy hoa đang bị hắn vuốt ve, sờ nắn, cảmgiác khó chịu lan tỏa khắp toàn thân, nàng dùng sức cắn chặt môi, nhíuchặt mi, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, nàng muốn chống cự, nhưnglại thấy chính mình đang hưng phấn, cúi đầu thở gấp và rên rỉ.

“Không cần giả vờ xem mình như một đồ vật hiến tế.” Hắc Trọng Minh khẽ liếm cái gáy trắng như tuyết của nàng, ân cần dùngđầu lưỡi thăm dò làn da mềm mại mịn màng, đem thân hình nhỏ xinh tronglòng ngực dùng sức áp chặt vào vùng bụng cứng rắn đang căng tràn bởi ham muốn của hắn:

“Bởi vì cả hai chúng ta đều biết, em không phải.” Giọng nói khàn đi vì bị bao trùm bởi dục vọng nhưng từng câu từng chữ đượcthốt ra lại làm cho Mẫu Đơn sợ tới mức chợt bừng tỉnh.

Chẳng lẽ hắn đã biết được thân phận thật sự của nàng?

Bối rối vàhoảng loạn như đang tập kích trong đầu nàng, mà ngón tay thon dài tà áccủa hắn vẫn không ngừng xâm nhập, tiến công vào trong thân thể ẩm ướt,nóng bỏng của nàng. Nàng lại lần nữa hít thở không thông, vì chưa kịpthích ứng với ngón tay thô ráp đang mạnh mẽ di chuyển mà thân thể mềmmại khẽ run lên.

“Mở mắt ra.” Hắc Trọng Minh mở miệng ra lệnh.

“Nhìn tôi.” Những lo lắng trong lòng cùng với sự thăm dò giữa hai chân làm cho nàng mở mắt ra. Nàng lo lắng không biết nhiệm vụ có thất bại hay không? Lạicàng để ý đến ngón tay tà ác của hắn không ngừng len lỏi, xâm nhập giữahai chân nàng, thân thể bất chợt run run.

Mở mắt ra, nhìn vào kính đã thấy tất cả, không sót một thứ gì.

Người phụ nữ ở trong gương, tựa vào thân thể của người đàn ông, màu đỏ của vải lụacàng làm nổi bật lên đôi chân thon dài, trắng nõn của nàng. Mà tay phảicủa người đàn ông lại thoắt ẩn thoắt hiện ở thân dưới của người phụ nữ,còn tay trái thì đang xoa bóp vuốt ve bầu ngực căng tròn của nàng.

Hình ảnhtrong gương làm cho người ta sợ hãi quá mức, hiện tại trong lòng nàngrất lẫn lộn, bối rối. Nàng chưa bao giờ thấy sỉ nhục như thế, nàng cảmthấy bản thân giống như một kỹ nữ dâm đãng, hoàn toàn khuất phục tronglòng bàn tay của hắn.

Dường như cố ý muốn tra tấn nàng, Hắc Trọng Minh rút tay phải ra, sau đó chăm chúnhìn nàng trong gương, chậm rãi chậm rãi đem ngón giữa dính đầy chấtlỏng ngọt ngào của nàng đưa lên miệng liếm.

Nàng khôngthể di chuyển tầm mắt, chỉ có thể nhìn hắn thong thả làm tất cả nhữngviệc này. Nàng không thể tin được, người đàn ông này có thể hành độngnhư vậy…như vậy… Vô số từ ngữ như đang bay lượn trong đầu nàng, toànthân nàng trở nên khô nóng, vừa xấu hổ vừa tức giận, không thể nói nênlời, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.

Ngước khuôn mặt anh tuấn thâm trầm lên, tròng mắt đen lóe sáng một cách lạ thường.

“Nhớ rõ chuyện này.” Ánh mắt u tối ở trong kính chống lại ánh mắt nàng.

“Tôi tin tưởng tôi có thể duy trì sắc mặt ửng đỏ này của em suốt cả buổi tối.” Toàn thân Mẫu Đơn cứng đờ, đối với sự tự tin, cuồng vọng cùng tà ác của hắn, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hắn rõ ràng rất muốnnàng, trong khoảng khằc đó nàng đã nghĩ hắn sẽ ở tại chỗ này chiếm lấynàng.

Nhưng HắcTrọng Minh không có làm như vậy, hắn cố ý trêu chọc, đốt lên ngọn lửadục vọng của nàng, hắn muốn nàng nhìn thấy chính mình ở trong gương dâmđãng như thế nào, muốn nàng nhìn thấy chính mình bị hắn thống trị, đùagiỡn ra sao. Sau đó hắn liền thối lui.

Mất đi chỗ dựa, hai chân Mẫu Đơn lảo đảo, đứng không vững, ngã ngồi thảm hại trên mặt đất.

Hắc TrọngMinh từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống nàng, trong đôi mắt đen u tối vẫncòn tồn tại dục vọng nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Không cần giả vờ xem mình như một đồ vật hiến tế. Bởi vì cả hai chúng ta đều biết, em không phải.

Nàng nhìnlên hắn, bởi vì không còn kỹ xảo tà ác của hắn quấy nhiễu cho nên suynghĩ của nàng mới dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này nàng mới nhớ tới, tất cả những người phụ nữ đều cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, hắnlàm việc này đối với nàng, chủ yếu là chỉ muốn đùa cợt nàng.

Bởi vì hắn cho rằng hành động không muốn và kháng cự của nàng chẳng qua cũng chỉ là đang muốn cùng hắn chơi trò chơi.

Theo lý mànói, nàng phải nên thở phào nhẹ nhõm vì dù sao bí mật của nàng tạm thờicũng thật an toàn, không có bị hắn phát hiện ra. Nhưng trong nháy mắtnày nàng lại thầm nghĩ muốn đứng lên, hung hăng liều lĩnh tát hắn mộtcái.

Hắn rõ ràng là cố ý !

Cố ý khiêukhích nàng, cố ý dùng cách thức tà ác nhất để trêu chọc nàng, cố ý làmcho nàng ướt át, chờ mong…sau đó liền ngừng tay, bị loại cảm giác…trạngthái này…bao vây… Gã đàn ông chết tiệt! Gã đàn ông đáng ghét.

Trong lòng Mẫu Đơn thầm mắng.

Nhưng đángchết nhất chính là lời nói vừa rồi của hắn, nàng quả thật không có cáchnào để quên đi chuyện vừa mới xảy ra. Ít nhất là trong buổi tối hôm nay, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, sắc mặt nàng không thể ửng đỏsuốt cả tối nay.

Đây chính là sự trừng phạt của hắn đối với nàng.