Thủ pháp của Sở Trạm kỳ thật không quá tệ.
Tuy ngoài Diệp Tư Vũ ra, không ai có khả năng dám để Hoàng đế bệ hạ tự tay xoa bóp, bất quá nàng hiển nhiên biết nên ấn vào huyệt vị nào, nên ấn ra sao.
Năm đầu mới đến quân quanh, tiểu Hoàng tử được nuông chiều từ bé đã từng không thích ứng được, bất quá nàng không có mệnh tốt như Diệp Tư Vũ, ngoại trừ Ly Ca biết thân phận của nàng còn có thể giúp xoa bóp bả vai hay những nơi không mẫn cảm ra, nàng đều cắn răng chịu đựng.
Lúc trước Ly Ca mười hạng toàn năng* (nói chung là cái gì cũng làm được) hướng dẫn nàng một ít phương pháp xoa bóp, không nghĩ để nàng tự thân thực hành, chỉ để dời đi lực chú ý của nàng.
Không ngờ toàn bộ tuyệt kỹ học được lại dùng trên người Diệp Tư Vũ.
Kỳ thật xe ngựa chuyên dụng của Hoàng đế đã tốt hơn xe ngựa bình thường rất nhiều lần, bên trong xe đã có vật dụng giảm xóc, hơn nữa Sở Trạm đã cố ý phân phó chuẩn bị không ít đệm mềm này nọ trong xe.
Chỉ là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, nhất quốc chi mẫu chưa từng ăn qua khổ, vẫn cảm thấy đặc biệt gian nan.
Loại bỏ tạp niệm, ngón tay thon dài của Sở Trạm dùng lực đạo vừa phải nhẹ ấn cổ, vai và lưng của Diệp Tư Vũ.
Có chỗ cực đau, Sở Trạm vừa chạm, Diệp Tư Vũ đã nhịn không được nhíu mày, thậm chí thân thể cũng căng chặt, chẳng qua bởi vì tính cách tương đối hiếu thắng, cho nên vẫn luôn chịu đựng không rên ra tiếng thôi.
Diệp Tư Vũ nhíu mày, biểu cảm vặn vẹo khiến Sở Trạm nhìn thôi đã đau lòng.
Nàng lại lần nữa hối hận vì tư tâm của mình, tay càng cẩn thận ấn, nghĩ nghĩ chung quy vẫn nhịn không được mở miệng đề nghị, "Vũ, hành quân quá vất vả.
Ngươi như vậy, ta nhìn đau lòng, không bằng ta an bày người hộ tống ngươi đi.
Đừng đi cùng ta, ngươi trước tu dưỡng mấy ngày hẵn lên đường, đi chậm một chút cũng không sau."
Diệp Tư Vũ vẫn luôn nhắm mắt, nỗ lực thả lỏng thân thể cho Sở Trạm xoa bóp nghe vậy liền mở bừng mắt, ánh mắt trong trẻo rõ ràng lộ ra không vui.
Nàng chịu đựng đau nhức quay đầu lại trừng Sở Trạm một lúc, ngữ khí hiếm khi không đạm nhiên, ngược lại có chút không vui, "Hiện tại đã đi hơn phân nửa đường, ngươi còn nói với ta chuyện này? Nếu ta không muốn kiên trì cùng ngươi, mấy ngày trước đã yêu cầu tách ra rồi, còn chờ ngươi tới nói làm gì.
Đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, ta sẽ mãi bên cạnh ngươi."
Biết rõ câu ta sẽ mãi bên cạnh ngươi mà Diệp Tư Vũ nói nghĩa là cùng nhau đồng hành trên đoạn đường này, bất quá Sở Trạm nghe vào tai vẫn nhịn không được cảm thấy ấm áp, lộ ra chút vui sướng.
Hai người các nàng đến hiện tại không thể nghi ngờ chính là bên cạnh nhau, Diệp Tư Vũ chưa từng đối xử tệ với nàng, nàng vô cùng để ý.
Bất quá quan hệ giữa hai người phát triển đến hôm nay, tựa hồ vẫn luôn là Sở Trạm đơn phương nỗ lực, Diệp Tư Vũ không phản đối nhưng cũng không chủ động.
Tuy Sở Trạm chưa từng nói, hơn nữa vẫn luôn làm theo ý mình tiếp tục lấy lòng kéo gần quan hệ cả hai, nhưng sự bị động của Diệp Tư Vũ khiến lòng nàng có chút thấp thỏm.
Sở Trạm sợ hãi, sợ bởi vì sinh hoạt của Diệp Tư Vũ quá mức đơn điệu, nàng không cự tuyệt do chỉ có chính mình xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Nàng biết chính mình nếu có thể để Diệp Tư Vũ giữ thói quen này, như vậy nàng có thể vĩnh viễn chiếm cứ một phần không nhỏ trong sinh hoạt của nàng.
Tình yêu, đôi khi rất đơn giản, đôi khi lại thật phức tạp.
Sở Trạm yêu Diệp Tư Vũ, sự theo đuổi đơn giản nhất chính là hai người vĩnh viễn ở bên nhau.
Cách để ở bên nhau rất nhiều, thân phận giữa các nàng cũng thay đổi rất nhiều, Sở Trạm không hy vọng trong lòng Diệp Tư Vũ mình vĩnh viễn là một đứa nhỏ, nàng hy vọng mình và Diệp Tư Vũ bình đẳng, là thân phận người yêu mãi mãi ở trong sinh mệnh của nàng.
Diệp Tư Vũ không cự tuyệt càng không đáp lại khiến nàng thực vô dụng, ngoại trừ càng ngày càng làm nũng dùng bất kỳ thủ đoạn ăn vạ nàng ra thì Sở Trạm không thể nghĩ được cách nào khác có thể làm hai người gần hơn nữa.
Cho đến hôm nay, Diệp Tư Vũ nói ra những lời này.
Có lẽ ý của nàng chỉ đơn giản là về chuyến hành trình này, nhưng Sở Trạm nghe xong lại nhịn không được nghĩ nhiều.
Diệp Tư Vũ là người khôn khéo nghiêm khắc, lời nói việc làm luôn cẩn thận mười phần, từ sau khi Sở Trạm bày tỏ với nàng, dường như đây là lần đầu tiên Diệp Tư Vũ nói rõ ràng như vậy.
Động tác trên tay Sở Trạm hơi dừng lại, bởi vì sai tư thế khiến cơ thể đau nhức, Diệp Tư Vũ đã quay đầu lại, một lần nữa tựa người xuống giường.
Bất quá, lực chú ý vẫn dừng trên người Sở Trạm, cho nên một khoảnh khắc thất thần của nàng, Diệp Tư Vũ liền cảm nhận được.
Không có quay đầu, Diệp Tư Vũ chỉ duỗi tay nắm lấy cái tay đang dừng bên hông của mình.
Cảm giác được Sở Trạm thất thần, Diệp Tư Vũ khẽ nhúc nhích, cùng Sở Trạm mười ngón đan nhau, lực đạo trên tay nàng thập phần kiên định.
Lòng bàn tay ấm áp khiến lòng Sở Trạm khẽ động, nàng đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trán Diệp Tư Vũ.
Mím môi sau đó nói, "Vũ, ta yêu ngươi, ngươi..."
Sở Trạm muốn hỏi nhưng hỏi không được, bất qúa Diệp Tư Vũ lại không chút do dự tiếp, "Ta cũng yêu ngươi." Vừa dứt lời, không khí giữa hai người tức thì trở nên ái muội, Diệp Tư Vũ nói xong lại nhịn không được cười ra tiếng.
Nàng duỗi tay, câu lấy cổ Sở Trạm, hoàn toàn kéo gần khoảng cách cả hai, "Đứa ngốc.
Ngươi thật sự nghĩ ta nguyện ý vẫn luôn làm mẫu hậu của ngươi sao? Thế nhưng không có mẫu thân nào sẽ nguyện ý cùng hài tử ở chung như vậy."
Nghe xong lời này, Sở Trạm thật sự choáng váng, nguyên lai luôn là nàng *đương cục giả mê* sao? (Người ở trong tình huống đó thì không nhìn rõ được thế cục).
Hoặc là, cách Diệp Tư Vũ biểu đạt quá mức hàm súc, cho nên nàng là người thần kinh thô nên không biết phản ứng thế nào?
Nhìn biểu cảm ngốc lăng của Sở Trạm, Diệp Tư Vũ cười khẽ lần nữa.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển đầu, khoảng cách giữa hai người vốn đã gần tức khắc không còn sót lại chút gì.
Không giống Sở Trạm vừa rồi chỉ hôn trán, Diệp Tư Vũ dứt khoát cúi người dán lên cánh môi mềm mại của Sở Trạm, chỉ là động tác có chút khó khăn, nàng chỉ vừa mới dán lên liền bị Sở Trạm-đột nhiên phục hồi tinh thần-đoạt đi quyền chủ động.
Diệp Tư Vũ đúng lúc nhắm mắt, che giấu ánh mắt để lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Sở Trạm ngược lại vẫn luôn mở to mắt, nàng nhịn không được cũng khép lại, luôn sợ hãi lời Diệp Tư Vũ vừa nói chỉ là nàng tự mình ảo tưởng, bất quá nhìn khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc phoáng đại trước mắt, ánh mắt Sở Trạm vẫn là bị ý cười lấp đầy.
***********************************************
"Được, các ngươi lui ra đi." Sở Trạm vung tay lên, bọn hạ nhân mới vừa đưa nước ấm tiến vào liền lui ra.
Thị vệ ngoài cửa tuy đứng khá xa, nhưng tiểu viện của Sở Trạm lại vẫn được bảo hộ nghiêm ngặt, nói quá chính là, hiện tại ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt vào tiểu viện nảy.
Đuổi người đi, tự mình khoá kỹ cửa lớn xong, Sở Trạm mới trở về bên cạnh giường đã được rèm che khuất.
Nàng nhẹ nhàng vén màn, giai nhân trên giường trong lúc người mang nước vào đã ngủ rồi.
Đại khái là do mệt quá đi.
Cho dù không cần tự mình từng bước từng bước hành quân, nhưng đối với một nữ nhân được nuông chiều từ bé mà nói, ngồi trong xe xóc nảy một đường gấp gáp hành quân cũng là khó có thể chịu nổi.
Chỉ trong chốc lát, thế mà Diệp Tư Vũ đã ngủ say, Sở Trạm nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của nàng, tràn ngập đau lòng, không nỡ đánh thức nàng.