Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin - Chương 12: Đạo tặc và cô gái




Ta không kiên nhẫn lấy tay giật lấy vật kia, giật giật lông mi, mở mắt.

“Tỉnh?” Ngồi ở trước giường Tư Không Cảnh cười híp mắt nhìn ta, trong tay vuốt vuốt một ít ngọn tóc: “Mau dậy đi, ta gọi người làm một ít cháo cho muội uống”

“Ừ” Ta ngồi dậy bắt đầu mặc áo ngoài, “Những vị…đại hiệp áo trắng kia đâu rồi?”

“Bọn họ vẫn tiếp tục ngồi ngoài cửa”

“Ừ, ngươi mặc kệ bọn họ sao?”

“Có thể dễ dàng bị trộm quần áo như thế thì những người đó cũng không làm được cái gì, kệ bọn họ đi”

“… …”

Thì ra tất cả đều là phế vật nên cũng chỉ có thể ngồi thị uy không dám lên đánh nhau cùng ta…

“Nhưng nếu bọn họ không ăn gì nhỡ chết thì làm sao bây giờ?”

“Chết thì chết, Tiểu Nặc Nặc ngươi lo lắng cho bọn họ sao?”

“Không có. Ta chỉ cảm thấy nếu bọn họ chết đói, thối rữa ra thì chẳng phải thối chết đi được hay sao.”

“Không sao không sao, chúng ta lập tức đi ngay thối không đến chúng ta đâu”

“Vậy là tốt rồi”

Tề Ngôn thật đáng thương, vừa mới dẫn ngựa vào cửa Thiên Lôi giáo chưa kịp uống ngụm trà đã bị Tư Không Cảnh gọi lên đường.

Thấy ba người chúng ta quần áo chỉnh tề đi ra từ cửa chính thì các đại hiệp áo trắng ném tới ánh mắt u oán, hâm mộ hoặc tan nát cõi lòng, Tề Ngôn hô hấp không thoải mái, bước đi không xong.

Đã nói mọi người nên khiêm tốn mà đi cửa hông thôi Tư Không Cảnh lại cố tình muốn đi ra từ cửa chính, thấy chưa, đây là tác dụng phụ đó.

Chẳng qua Tề Ngôn quả thật cần tôi luyện thêm, mới như vậy đã đứng không vững rồi, sau này cưới vợ làm sao giữ được uy lực trong gia đình đây”

Quyền lực trong gia đình…là một vấn đề nghiêm trọng.

Tư Không Cảnh đã làm lạc mất ta một lần nên lần này nhất quyết đi ở phía sau. Đáng thương con ngựa phi thường dũng mãnh kia, rong ruổi ngàn dặm cuối cùng phải làm người hầu cho một con lừa nho nhỏ.

Sau khi ra khỏi thành, ta đột nhiên nghĩ đến Chi Lan, Chi Cúc.

“Lần này vì sao không thấy Chi Lan và Chi Cúc đâu?”

Tư Không Cảnh lại giành hỏi trước ta vấn đề này.

Ta kinh ngạc nói: “Chi Lan, Chi Cúc không đi theo ngươi sao?”

“Không có…Tề Ngôn ngươi có thấy hai nàng không?”

Tư Không Cảnh hỏi ngược lại Tề Ngôn.

“Cho đến bây giờ ta vẫn không thấy một góc áo của hai nàng…”

Tề Ngôn trả lời có chút ngượng ngùng.

A, ta quên mất nhãn lực của Tề Ngôn không tốt bằng ta.

“… …”

Tư Không Cảnh cầm roi ngựa chống cằm trầm tư một  chút, xoay đầu ngựa đánh một cái vào mông nó quay đầu nói với ta: “Tiểu Nặc Nặc ngươi chờ ta ở chỗ này, ta phải quay về một lúc”

Ách, chẳng lẽ hắn giấu Chi Lan, Chi Cúc ở dưới tầng hầm của Thiên Lôi giáo bây giờ mới đột nhiên nhớ ra?

Ta dắt Bụi Bụi vào ven đường chờ Tư Không Cảnh.

À quên không nói, Bụi Bụi là tên ta đặt cho con lừa nhỏ này đấy, rất êm tai đi ~? Nhưng mà Tư Không Cảnh lại nói là tên giống như con chó nhỏ.

Hừ, ngươi mới giống chó nhỏ, cả nhà ngươi đề giống chó nhỏ.

A Hoàng và tiểu Bạch chạy tới chạy lui bên chân Bụi Bụi chơi đến không biết trời đất gì. Ba bọn chúng ở chung với nhau rất tốt, điều này làm ta rất vui mừng, Chẳng qua có điều đau đầu là nên đem tiểu Bạch gả cho Bụi Bụi hay là a Hoàng đây?

Tư Không Cảnh rất nhanh đã trở lại đây.

“Tình hình có chút không ổn rồi.”

Tư Không Cảnh vẻ mặt nghiêm túc.

“Hả?”

“Theo như lời Đà chủ nói thì lần này hái hoa tặc Liễu Ngâm Tiếu thường xuyên xuất hiện quanh đây…Chẳng lẽ hai nàng đã rơi vào trong tay Liễu Ngâm Tiếu rồi?”

“…”

Tiểu Nặc Nặc ngươi không cần lo lắng, ta cũng chỉ là đoán thôi”

“Ta không có lo lắng. Chẳng qua…” Ta lôi kéo ống tay áo Tư Không Cảnh hỏi: “Hái hoa tặc là cái gì?”

“…”

Sau khi Tư Không  Cảnh miêu tả ta biết hái hoa tặc là cái gì.

Hái hoa tặc với Hải Tặc giống nhau, đều thích tùy tiện chém giết người khác làm chuyện người ta không thích. Nhưng mà so sánh hái hoa tặc với Hải Tặc  thì hái hoa tặc chỉ thích bắt nữ hài tử. Những nữ hài tử trẻ tuổi xinh đẹp thường hay bị hái hoa tặc để ý

… …

Hình như hái hoa tặc có vẻ rất thú vị đây?

“Các ngươi thấy ta làm hái hoa tặc có được không?” Ta thần thái sáng láng nhìn Tư Không Cảnh và Tề Ngôn.

Tề Ngôn lau mồ hôi lạnh: “Tiểu Nặc…”

“Tốt, Tốt ~~” Tư Không Cảnh cắt đứt lời Tề Ngôn đang muốn nói: “Tiểu Nặc Nặc ngươi làm hái hoa tặc, ta là người thứ nhất cho ngươi hái được không?”

“…Ngươi là hoa sao?”

“A ~!” Tư Không Cảnh kinh ngạc kêu một tiếng: “Tiểu Nặc Nặc ngươi không biết sao? Ta được mọi người trong giang hồ gọi là Hoa Mai Mãn Đình Tư Không Cảnh đó ~~ ta không phải hoa thì ai có thể là hoa đây?”

“Chúng ta nên đi đâu để tìm Chi Lan, Chi Cúc đây?”

Ta ôm cổ Bụi Bụi nghiêng đầu hỏi Tư Không Cảnh bên cạnh

“Không biết, đi một bước tính một bước thôi”

“…”

“Thật ra thì Chi Lan, Chi Cúc kia đi theo Liễu Ngâm Tiếu cũng không tồi, nghe nói hắn bộ dạng rất đẹp. Có một cô nương sau khi bị hắn cướp sắc không chịu lập gia đình, một lòng chờ hắn quay lại”

“A, thì ra là khách hàng ổn đinh…”

“Ha ha ~~” Tư Không Cảnh đưa tay gõ đầu ta một cái: “Cái này không phải là khách hàng ổn định, mà phải gọi là lãng phí tài nguyên! Một cô nương hắn chỉ cướp một lần thôi…Nếu ngươi làm hái hoa tặc chỉ cưới một mình ta mới gọi là khách hàng ổn định”

“Ta mới không cần cướp sắc của ngươi! Ta cướp Tề Ngôn!”

“Tiểu Nặc!” Tề Ngôn không được tự nhiên gọi ta một tiếng.

Ta với Tư Không Cảnh nhìn nhau rất ăn ý lấy ngón trỏ xẹt qua hai má Tề Ngôn

“Tề Ngôn mặt xấu hổ, mặt xấu hổ”

Mặt Tề Ngôn lập tức đỏ như máu, vừa tức vừa xấu hổ quất con ngựa lọp bộp, lộp bộp chạy xa.

Đứa nhỏ này theo ta lâu rồi mà da mặt vẫn còn mỏng như vậy…Sau này làm thế nào có thể lăn lộn trong xã hội đây.

Trước khi trời tối, ba người chýng ta chạy tới một thôn trấn nhỏ.

Chúng ta đến cái khách sạn duy nhất trên trấn này ăn cơm tối, gọi ba phòng trọ, ba người chia nhau tắm rửa rồi đi ngủ.

Đang ngủ ta đột nhiên tỉnh lại.

Dùng mũi ngửi ngửi, ta ngửi thấy mùi thuốc mê như có như không.

Thuốc này đúng là cao cấp, Người không có trình độ sẽ tưởng rằng đây chỉ là mùi hương bụi bặm bình thường.

Gặp được cao thủ ta rất hưng phấn, nhẹ nhàng ngồi dậy mặc quần áo, chạy đến bên cửa sổ ngồi, Nhìn cái ống trúc thổi ra từng đợt, từng đợt khói trắng.

Một lúc lâu sau cái ống trúc mới rút ra ngoài, cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra, ánh trăng xuyên của sổ chiếu vào.

Sau đó, một chân đưa vào phòng…tiếp tục nửa người vào được…sau đó một chân khác cũng vào được…

Ta tập trung nhìn vào, lại là một người mặc áo trắng, ngoại trừ khinh bỉ người này ta còn thưởng thức hắn, hối hận mình không dọn dẹp triệt để.

Người áo trắng kia chậm rãi đi về phía giường ngồi xuống nhẹ nhàng xốc chăn lên…

“Thúc thúc, ngươi đang tìm cái gì vậy?”

Ta đứng phía sau hắn duỗi đầu nhìn xem trong chăn có cái gì kỳ lạ, quý hiếm lại khiến cho hắn nhìn chăn ngây người.

“!”

Hắn nghiễm nhiên bị ta hù dọa, thật lâu mới nhớ ra chỉ đống chăn kia rồi quay đầu hỏi ta: “Đâu là giường của cô nương?”

Ta còn chưa kịp trả lời hắn liền bắt lấy hai tay của ta: “Thì ra muội muội ở đây, để cho ca ca ta dễ tìm thấy”

Hử? Chúng ta biết nhau sao?

Ta đánh giá nam nhân kia, mặt như quan ngọc, long mày sắc như đao, mũi cao, bộ dạng nhìn cũng rất đẹp mắt

Nam nhân kia cũng đồng thời đánh giá ta.

Sau khi tìm tòi thấu đáo, hắn đưa ra kết luận —-

“Ngươi…không phải Thiên Ngữ cô nương”

“Đúng vậy, ta là Trần Nặc.”

“Thiên Ngữ cô nương là tỷ tỷ của ngươi sao?”

“Không phải, nàng là mẫu thân của ta.”

Nghe vậy nam nhân lập tức ôm ngực, gian nan nói ra mấy chữ:

“Không phải nàng mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?”

“Đâu có! Mẫu thân năm nay đã ba mươi hai tuổi rồi!”

“…”

“Thúc thúc, ngươi bị đau tim sao? Có phải rất đau không?”

“…”

Nếu mà rất đau thì nói cho ta để ta cho ngươi một đao để ngươi có thể sớm siêu thoát”

“…”

“Đừng”

Nam nhân nhàn rỗi phất tay gọi ta đang lật đông, lật tây tìm dao gọt trái cây.

“Ngươi tới đây cùng ca…Ách, không đúng, thúc… Ách, cũng không đúng…Ai nha” Hắn có chút buồn rầu mà sờ sờ đôi má: “Ngươi tới đây nói chuyện cùng ta”

“Ừ”

Ta ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh hắn.

“Thúc thúc ngươi có phải là hái hoa tặc Liễu Ngâm Tiếu đại danh vang dội giang hồ không?”

Ta ngẩng đầu lên tò mò hỏi hắn

“Vì sao ngươi lại cảm thấy như vậy?”

“Bởi vì, sau khi thúc bước vào cửa cười thật giống hái hoa tặc…”

“…”

“Liễu Ngâm Tiếu…sở trường chính là tươi cười không phải sao”

“…”

“Ta thật sự cười giống như vậy sao?”

Vẻ mặt của hắn thật bi thương

Ta còn thật sự nghĩ nghĩ: “Thật ra ta cũng không biết Liễu Ngâm Tiếu bộ dạng như thế nào, vừa rồi ta cũng chỉ hoài nghi thôi ngươi đừng trách ta.”

“…”

“Thúc thúc”

“Đừng gọi ta là thúc thúc, năm nay ta mới hai mươi tuổi thôi”

“Vâng, Quắc Quắc ~~”

“Quên đi, ngươi gọi ta là thúc thúc vẫn hơn”

“Tiểu muội muội ngươi năm nay mới mười tuổi sao?”

“Ta mười hai tuổi rồi!”

“…”

“Thật là một nam nhân gia mắt mờ”

“Được rồi như vậy thúc thúc nói với ngươi một chuyện, chờ ngươi đến 16 tuổi thúc thúc đến hái đóa hoa này được không?”

“Không được”

“Vì sao? Các cô nương bị ta hái đều rất vui mừng đó”

“Ta không có hứng thú với nam nhân già”

“…”

Tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức ta dậy

Ta dụi dụi mắt duỗi lưng một cái, phát hiện mình đang yên lành nằm trên giường, chăn đắp kín.

Ách? Đêm qua ta ngủ quên lúc nào vậy?”

Ta ngáp một cái rời giường mặc quần áo chuẩn bị xuống dưới lầu ăn điểm tâm.

Đi qua cái bàn gỗ thì phát hiện trên mặt bàn có một tờ giấy và một viên thuốc màu hồng.

Ta mở tờ giấy ra xem, thì ra là viết cho ta. Trên đó viết—-

“Tiểu muội muội, buổi tối phải chú ý trước khi ngủ phải đóng cửa sổ cho kỹ, người xấu vào phòng của ngươi phải nhớ kêu cứu mạng, trên gối đầu tốt nhất nên giấu một thanh chủy thủ để phòng ngừa vạn nhất. Còn có, lúc ngủ lại luôn đá chăn, rất dễ bị cảm lạnh, viên thuốc này là thuốc giải mê dược tối qua, ngươi cho các tiểu sủng vật của ngươi ăn. Sau này có thời gian thúc thúc sẽ đến chơi cùng ngươi.”

Liễu Ngâm Tiếu tái bút.

“Hai mươi tám tháng ba”

Hắn quả nhiên là Liễu Ngâm Tiếu. Ta đánh bậy đánh bạ mà cũng đoán đúng.

Ai nha! Quên mất không hỏi hắn chuyện của Chi Lan, Chi Cúc rồi!