Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin - Chương 32: Siêu cấp Trần Nặc




Kinh ngạc đến ngây người một lát, ta lấy lại tinh thần. Nghĩ mình đang ở trong thư phòng của bà chủ bèn vội vội vội vàng đem thư kẹp lại trong sách. Rồi xếp gọn hết tất cả sách bỏ lại trên giá.

Rút một tờ Tiết Đào tiên màu xanh đậm trong tập giấy ra, ta nhanh chóng rời khỏi thư phòng của bà chủ.

Buổi chiều trong lúc sắc thuốc trong lòng ta vẫn có chút không yên, không biết bức thư tình kia là chuẩn nhớ thương, hay là thư tình chuẩn chia tay đây.

Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí*, tiểu nhân vật Trần Nặc nhìn thấy gian tình lộ rõ.
  • Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.
Đúng, chính là —— Gian! Tình!

Nhìn cái nồi thuốc sôi ùng ục ùng ục nổi lên bọt nước, ta vuốt cằm bắt đầu tự hỏi …

Nhìn tình hình vừa rồi thì Lãnh Diệp Thanh kia cùng bà chủ nhất định là chia tay, bằng không hai người bọn họ tại sao lại cứ có cái thái độ đáng ghét như vậy.

Nhưng mà xem tính tình và bản lĩnh của bà chủ này thì sao có thể cam chịu một mình lẻ loi ở đây mở một khách điếm để nuôi gia đình sống qua ngày?

...... Hay là này bà chủ cũng giống như mẫu thân, đang trốn tránh điều gì?

Tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị**, bà chủ quả nhiên so với mẫu thân cao minh.

**Tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị: Tạm hiểu là ẩn thân nơi rừng núi hoang vu là chuyện nhỏ, ẩn thân nơi phố chợ huyên náo mới là chuyện lớn

Đột nhiên ta nhớ đến lúc nói cho bà chủ tác dụng của Vong tình thủy, bà ấy đã nói những lời rất tuyệt tình cả biểu cảm cũng rất sống động ——”Làm hai bát Vong tình thủy đi!”

Lúc ấy ta cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã nhặt được bức thư của Lãnh Diệp Thanh thì thấy việc này hẳn có uẩn khúc.

Sở dĩ phải chia làm hai, là bởi vì bà chủ muốn dựa vào Vong tình thủy này để quên đi người mà bà vẫn luôn cất giấu ở trong lòng, có muốn quên cũng không quên được sao?

Ta công nhận cái suy nghĩ này.

Có điều là Lãnh Diệp Thanh và bà chủ sao lại không thành một đôi vậy?

Vấn đề vừa hiện lên trong óc, ta liền gõ vào đầu mình một cái.

Ngốc quá, Lãnh Diệp Thanh không phải thích mẫu thân sao!

Nghĩ thông suốt, ta lập tức phấn khởi.

Bà chủ yêu Lãnh Diệp Thanh, Lãnh Diệp Thanh yêu mẫu thân, mẫu thân có vẻ yêu Lâu Trụy......

Đây là tình tay bốn!

...... Còn nếu mà người Lâu Trụy thực sự thích lại là bà chủ......

Ta có lẽ nên đi tìm gặp những tác giả chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp phổ biến hiện nay, nắm thật chặt lấy vai của họ mà khích lệ ——

Mấy người quá kì diệu! Mấy người quá tài tình! Mấy người đều là rường cột!! Đều là vĩ nhân!

Nhìn đi! Những gì các người viết đều thành sự thật rồi!

Nhưng mà......

Ta lại tiếp tục suy nghĩ.

Tại sao mà đám người Lâu Trụy và Lãnh Diệp Thanh đều thích mẫu thân mà không thích bà chủ?

Mà rõ ràng thân hình của bà chủ hấp dẫn hơn mẫu thân nhiều, nam nhân mắt đều mù hết rồi sao......

Tình yêu, đúng là là mù quáng......

Chậc chậc.

Ta đang lo lắng không biết phải chắt cái nổi thuốc đen sì sì này vào đâu hay là cứ trực tiếp đổ ra bát thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoa gõ cửa: “Cô nương 50%, bà chủ cùng công tử 70% đang chờ cô đến dùng bữa.”

Nghe nàng nói như vậy, ta lau tay bám đầy bụi bẩn vào cái tạp dề.

Cô nương 50% công tử 70% là tên thân mật mà bọn tiểu nhị trong khách điếm gọi ta và Giang Thận Tu, thật quá là hoan hỉ!

Vật họp theo loài, tiểu thiếu gia Giang Thận Tu nghiễm nhiên cùng đại phú bà thiết lập tình cảm cách mạng tư sản vĩ đại, lúc ta xuống lầu hai người bọn họ đang kề tai thì thầm cái gì đó.

Ngồi xuống, cầm bát, nhấc đũa, gắp rau, phun ra một câu: “Bà chủ, cô quen Lãnh Diệp Thanh của Ngũ Lương phái à?”

Ta những lời này chẳng khác nào sấm đánh bên tai, khiến cho bà chủ ngoài khét trong sống không nói nên lời.

Im lặng một lúc, bà chủ mới nhướng mi, đáp: “Quen thì làm sao, cũng là chuyện quá khứ rồi.”

“Ồ.”

Ta hiểu ra rồi gật gật, bắt đầu vùi đầu vào và cơm.

Chẳng đợi ta ăn xong bà chủ cứ giơ giơ cái đũa, vỗ vỗ lên bàn: “50%! Ngươi nói rõ mọi chuyện cho lão nương!”

Thật là...... Hóa ra bà chủ khi quýnh lên thì đến tiếng địa phương cũng nói ra, rất tốt, rất mạnh mẽ.

“70%, ngươi cảm thấy sườn thịt đông này làm thế nào?”

Không thèm để ý đến bà chủ bên cạnh sắp nổ tung, ta nhéo Giang Thận Tu đang nhìn trái nhìn phải và nói với hắn.

Giang Thận Tu chọn một miếng thịt sườn đông bỏ vào miệng nhai nhai, rồi nói với bà chủ: “Bà chủ đừng để ý 50% làm gì, muội ấy nói chuyện luôn luôn chảng ăn nhập gì như vậy.”

Ta trợn mắt lườm Giang Thận Tu một cái, huynh có thể không chõ mũi vào không?

Nghe Giang Thận Tu nói như vậy, bà chủ thu hết công lực lại rồi hết sức tập trung vào ăn cơm.

Trêu chọc bà chủ không thành công, ta hết hứng ăn nhanh xong cơm rồi lết về phòng làm thuốc.

Đang tập trung luyện thuốc, thì tiếng đập cửa ầm ầm khiến ta trong lòng buồn bực vô cùng.

“Đập cái gì mà đập! Giết người sao!”

Ta mất hứng cửa ra, thấy Tư Không Cảnh đứng ở cửa cười tươi nhìn ta.

“Tiểu Nặc ~~ thế nào, đi chơi cùng với Giang tiểu tử vui quá đến quên cả trời đất, đến Cảnh ca ca cũng không cần nữa sao?”

Ta rầm một tiếng đóng cửa lại, nghĩ thấy không đúng, lại mở ra.

Tư Không Cảnh đang xoa xoa cái mũi bị đau thấy ta mở cửa, vội vàng thu tay lại làm ra vẻ đang nhìn ngó xung quanh.

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Giang tiểu tử nói cho ta biết. Ta rất nhớ muội nên tới Giang gia gặp muội, ai ngờ các muội lại ở trong khách điếm này.”

“Ồ, như vậy bây giờ đã gặp xong rồi chứ?”

“...... Gặp rồi......”

“Vậy thì tắm một cái rồi ngủ đi.”

“Tiểu Nặc sao có thể đổi xử với Cảnh ca ca như vậy? Tim Cảnh ca ca tan nát mất rồi ~~”

“Rầm!”

Ngày hôm sau, bà chủ vác cái mặt đen sì vào phòng ta.

“Ngươi là Trần Nặc?”

Bà chủ đứng ở bên cạnh ta trông giống y hệt cương thi.

Ta đem từng chút từng chút vụn thuốc đổ vào trong lọ nhỏ: “Ta là Trần Nặc.”

“Con gái của Lâu Trụy?”

“Phải”

Bà chủ vui ra một roi, đáp lại là tiếng cái tủ đang dựa vào tường bị cắt thành hai khúc: “Ngươi dám không nói cho ta biết!”

“Cô không hỏi.” Ta che cái bếp lò nhỏ: “Đừng làm đổ thuốc của ta nhé, sắp nấu xong rồi......”

Bà chủ lửa giận công tâm, roi thép cứ như là thế nước chảy vung tới tấp.

Ta vội vàng dùng tạp dề lót tay rồi bưng cái bếp lò lên tránh trái tránh phải không để cho bà chủ vung roi vào người.

Không để ý, ta vọt đến góc tường......

Nổi giận!

“Tư Không Cảnh, Giang Thận Tu hai ngươi còn chờ nhặt xác của ta hả!”

Vừa dứt lời, Tư Không Cảnh phá cửa mà vào, hai ba chiêu đã dễ dàng khống chế được bà chủ.

“Bà chủ làm sao thế?” Vừa mới bước vào Giang Thận Tu đã giận dữ mắng bà chủ: “Ngày hôm qua không phải cô vẫn đối xử rất tốt với 50% sao?”

Bà chủ hình như vẫn chưa hết giận: “Biết nó có liên quan đến Lâu Trụy nên ta tức giận!”

“Cô cùng Lâu Trụy phụ thân có thù giết cha à?” Ta ngẩng đầu hỏi bà chủ một câu.

Bà chủ nắm tay: “Không phải giết cha nhưng còn hơn cả giết cha! Ta cùng Lâu Trụy không đội trời chung!”

“............”

Ta có chút đau đầu, hay là ta nghĩ sai rồi? Bà chủ này thật ra là có gian tình với Lâu Trụy mới đúng?

Cái chuyện tình cảm đúng là thứ rắc rối phức tạp không thể biết rõ chân tướng!

Mồ hôi!

Sau khi biết ta và Lâu Trỵ có quan hệ, bà chủ hạ lệnh đuổi khách cũng yêu cầu ta và Giang Thận Tu thanh toán toàn bộ tiền. Không nói đến chiết khấu, không lời ong tiếng ve gì, toàn bộ không nói đến nữa.

Cảm thán nhân gian ấm lạnh thế sự vô thường, ta cùng Giang Thận Tu ngượng ngùng ra khỏi “Ta là khách điếm”.

Mẫu thân từng nói, kẻ thù tàn nhẫn với mình mười thì mình phải tàn nhẫn lại gấp trăm lần!

Nhưng mà ta dù thế nào cũng không thể coi bà chủ là kẻ thù được.

Sống với nhau mấy ngày, đến con chó cũng có tình cảm huống chi là con người?

Thôi thôi thôi, Trần Nặc ta lần này đành cao thượng, lấy ơn báo oán.

Hai ngày ở khách điếm bên cạnh, ta đã làm xong Vong tình thủy.

Ta đem Vong tình thủy đổ vào hai cái chai rồi kèm theo một tờ giấy, nói Giang Thận Tu đem đến cho bà chủ.

Còn ta và Tư Không Cảnh đi trước một bước, ở ngoài thành chờ Giang Thận Tu.

Giang Thận Tu lại đem hai bình Vong tình thủy và tờ giấy còn nguyên si về: “Bà chủ nói không có công không thể hưởng lộc, bà ấy không muốn có liên quan gì tới Lâu Trụy.”

Đùa gì vậy!

Ta vung roi ngựa lên, chỉ vào trong thành: “Huynh lại cầm đến đưa cho bà ấy! Nói là Trần Nặc ta muốn bà ấy nhận! Nếu không nhận thì vứt đi!”

Giang Thận Tu khổ sở nhìn ta: “Năm mươi phần trăm......”

“Mau đi!”

Một lúc lâu sau, Giang Thận Tu đã quay lại. Ngồi trên lưng ngựa, hắn nhìn ta vẻ bất đắc dĩ: “Ta vứt rồi.”

“............”

Ta không còn gì để nói.

Bà chủ đúng là cương liệt.

Cưỡi ngựa chậm rì rì đi trên đường, Tư Không Cảnh hỏi ta: “Sao muội lại phải giúp bà chủ kia chế Vong Tình Thủy?”

“Còn không phải là do họa của Vương Lê Hoa kia gây ra.”

”  Vương Lê Hoa của Phủ Đầu Bang?”

“Đúng, nam nhân nhìn trúng bà chủ, dây dưa không ngớt.”

“...... Ta nói Thiên Lôi giáo cùng Phủ Đầu Bang không phải đã quyết định ký hiệp ước ở trấn nhỏ bên cạnh à, sao lại muốn đến nơi này...... Thì ra là Vương Lê Hoa kia vì người yêu mà tự tiện thay đổi địa điểm......”

“............”

“Tiểu Nặc sao lại bày ra vẻ mặt khinh bỉ thế kia?”

“Hóa ra không phải như ngươi nói vì ta mà đến thành này? Còn nói cái gì mà thấy nhớ ta!”

“Ha ha...... Tiểu Nặc để ý làm gì? Cảnh ca ca vốn là đến thăm muội, tiện thể kí hiệp ước luôn ~~”

“Quỷ mới tin ngươi!”

“Tình cảm này có thiên địa chứng giám!” Tư Không Cảnh tay phải đặt ở trước ngực, tay trái thâm tình hướng lên không trung: “Nàng hỏi ta yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, ánh trăng nói hộ lòng ta ~!”

“...... Bây giờ là ban ngày, ánh trăng ở đâu......”

Lúc đến thành tiếp theo thì trời đã tối rồi.

Từ cửa thành đến phân đà của Thiên Lôi giáo, dọc đường đi Tư Không Cảnh cứ túm lấy ta bắt ta nhìn ánh trăng trên bầu trời, thật lòng chỉ cho ta thấy.

Trong lúc lôi lôi kéo kéo, ta cùng Giang Thận Tu, Tư Không Cảnh đã đi tới Thiên Lôi giáo phân đà xx.

Theo lý thuyết lúc này mọi người hẳn là đã tan tầm về nhà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, chơi mạt chược rồi. Nhưng Thiên Lôi giáo này vẫn đèn đuốc sáng trưng người đến người đi, tất cả mọi người đều bận rộn lắm.

“Sao lại thế này?”

Ta hỏi Tư Không Cảnh.

Tư Không Cảnh cười cười: “Không có gì, chỉ là sắp bước vào trận trung kết của “siêu cấp Trần Nặc” khu vực xx sắp bắt đầu rồi.”

Ta im lặng, cuộc thi đấu này thật sự đúng là có quy mô.

“À, ta còn chưa kịp nói với muội.” Giang Thận Tu mở miệng: “Muội mất tích chưa đến năm ngày, người tự xưng là Trần Nặc tự nhiên xuất hiện rất nhiều. Ngũ Lương phái đã gọi Giang gia ta cùng Thiên Lôi giáo và Cung Quảng hợp tác  tổ chức cái ‘ siêu cấp Trần Nặc ’này.”

“............”

“Người đứng ra tổ chức là Ngũ Lương phái.” Tư Không Cảnh bổ sung: “Nghe nói sáng ý này là do một tiểu cô nương ở Ngũ Lương phái tên là Thái Thất Tịch nghĩ ra. Hiện tại mỗi khu thi đấu đều thu hút rất nhiều người tới, một số bang phái nhỉ đã bắt đầu liên hệ với bọn ta hẹn trước trong trận đấu đầu tiên bảo phát ngôn viên giữ hình tượng cho họ một chút......”

“Ừ.” Giang Thận Tu tiếp lời: “Chuyện thi đấu này không chỉ có tầm ảnh hưởng lớn mà còn thu vào rất nhiều, chưa nói đén vé vào cửa, mà chỉ là quảng cáo chỗ ngồi trong đấu trường thôi cũng đã cung không đủ cầu rồi. Triều đình cũng đã liên hệ yêu cầu hợp tác với chúng ta, một năm một lần......”

“Còn có......”

“Đúng vậy......”

Hai người bọn họ tựa như hát đôi, liên tục nói qua nói lại khiến ta đau đầu chóng mặt.

Thế giới thật điên cuồng......

Qua ba ngày, chung kết cuộc thi đấu khu vực xx đã bắt đầu.

Ngồi vị trí thượng khách mà Tư Không Cảnh đã an bài, mắt sắc của ta lập tức liền phát hiện Thái Thất Tịch đang chạy tán loạn phỏng vấn những người xem chung quanh.

Nhìn thấy nàng, ta có chút tức giận —— lấy của ta danh dự làm trò đùa, Thái Thất Tịch ngươi đúng là to gan!

Nghĩ rồi trên tay dùng sức một chút, một quả nho tròn rời tay bay ra, bắn thẳng vào sau ót Thất Tịch.

Thái Thất Tịch thân mình cứng đờ, vuốt cái ót quay đầu lại nhìn xung quanh......

Nhìn thấy ta Thái Thất Tịch mắt sáng lên, bỏ qua việc phỏng vấn người xem, chân phóng một cái vọt lên trên lầu hai khu thượng khách.

“Tiểu Nặc, ta nhớ ngươi muốn chết!”

Thái Thất Tịch ôm cổ ta.

Ta nhăn mặt đẩy ra nàng: “Thối lắm! Nếu trong lòng ngươi thực sự có ta, thì có thể bôi xấu ta như vậy sao!”

“Người ta sao có thể bôi xấu ngươi ~?” Thái Thất Tịch nhào vào trong lòng ta, ngực hướng về phía ta làm nũng: “Người ta còn không phải vì muốn vội vã tìm được ngươi ~~”

Ta bất lực: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi ~!”

Thái Thất Tịch thật cẩn thận hỏi ta: “Không tức giận?”

Ta bĩu môi: “Tức giận được gì sao?!”

Thái Thất Tịch cười đến chỉ thất răng không thấy mắt: “Ta  biết Tiểu Nặc là tốt nhất~~”

Nói xong, Thái Thất Tịch véo mấy cái rồi ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta định kháng cự lại nhưng vừa lúc này trận đấu bắt đầu rồi.

Giám khảo an tọa. Người chủ trì bắt đầu giới thiệu giám khảo.

Ta ngạc nhiên phát hiện Tư Không Cảnh, Giang Thận Tu cùng Tề Ngôn đều là giám khảo, còn có một nữ nhân mặc bạch y không rõ là ai.

Ta chỉ vào nữ nhân mặc y phục trắng kia hỏi Thái Thất Tịch: “Nữ nhân kia là ai thế?”

Thái Thất Tịch liếc mắt nhìn một cái, kinh ngạc: “Ngươi không biết nàng ấy sao? Nàng là cung chủ của Cung Quảng Hàn Bạch Hàn Khê đấy!”

Ta tủi thân: “Ta chưa từng nhìn thấy nàng......”

“Haizzz, Tiểu Nặc ngươi càng ngày càng đần đấy!” Thái Thất Tịch gõ nhẹ một cái vào ót của ta: “Ngươi không biết đoán sao? Đều là đại diện của Thiên Lôi giáo, Ngũ Lương phái, Cung Quảng, Giang Nam Giang gia. Loại trừ một chút là có thể biết nàng là người Cung Quảng thôi......”

“...... Nhưng mà nàng đến làm gì thế? Nàng ấy không biết ta trông thế nào mà......”

“Chẳng qua đến để tăng thể diện thôi, dù sao bọn ta cũng chẳng trông cậy gì vào việc dựa vào người này mà tìm được ngươi.”

“Các ngươi thật đáng sợ......”

Trận đấu bắt đầu!

Các vị “Trần Nặc” ở trên sân khấu ca hát, nhảy múa, đánh đàn, ngâm thơ, thi triển tài nghệ. Ta xem mà mồm miệng há hốc rất là cảm khái nhân tài trong giang hồ xuất hiện lớp lớp, không khỏi nảy sinh ý định lui khỏi giang hồ ——

Có nhiều “Trần Nặc” tài giỏi ở trong này như vậy, ta còn đi ra để làm chi?! Thêm mất mặt xấu hổ sao?!

Người người lũ lượt tranh giải, tiếng khán giả hoan hô ủng hộ rung trời.

Thái Thất Tịch con sâu nhiều chuyện trong người bắt đầu rục rịch, nhịn không được nhảy xuống khỏi ghết khách quý chạy thẳng tới hậu trường phỏng vấn các vị “Trần Nặc”.

Ăn điểm tâm mà Thiên Lôi giáo chuẩn bị, ta bắt đầu nhớ đến Hứa Lâm.

Mấy cái này thì tính là điểm tâm gì! Quay lại bảo Hứa Lâm làm hai món ngon cho đầu bếp Thiên Lôi giáo nếm thử một chút!

Ta đem điểm tâm đổ sang một bên, cầm lên một cái đĩa đựng đầy mật.

Một cỗ cảm giác thanh mát như trong rừng trúc quen thuộc từ phía sau truyền tới, ta quay đầu lại cười với người vừa tới:

“Sao ngươi cũng đến đây?”