Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin - Chương 67




CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Trần Thiên Ngữ chắc chắn che khuất ánh mặt trời chói mắt, không thể tin nổi: “Cung Li...... Ngươi làm sao, có thể ở chỗ này?”

“Bởi vì. . . . . . ” Giang Cung Li  nghiêng mặt, tự phụ mà nói: “Tất cả đều có thể!”

Trần Thiên Ngữ một trận lạnh lẽo.

Ánh mặt trời nhàn nhạt, gió nhẹ nhàng khe khẽ, lá cây sàn sạt, sặc sỡ lay động.

“Lâu Trụy này có cái gì tốt, làm cho ngươi khăng khăng một lòng với hắn như vậy?”

Giang Cung Li vuốt ve tách trà trong tay, hỏi.

Trần Thiên Ngữ không cần nghĩ ngợi trả lời: “Bởi vì bộ dạng của hắn rất đẹp trai~!”

“Bộp” một tiếng, tách trà trong tay Giang Cung Li hóa thành bột phấn: “Vui đùa cái gì! Chẳng lẽ bốn người chúng ta đều không lọt nổi vào tầm mắt sao?!”

Trần Thiên Ngữ chỉ thu dọn bột phấn, nén giận nói: “Trong rừng núi hoang dã này đồ dùng đã ít, ngươi còn phá hư cái chén của ta..... ”

Giang Cung Li giữ chặt tay nàng, bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ: “Muốn cái chén lần sau ta gọi người kéo đến cho nàng một xe! Nàng trả lời vấn đề của ta! Bốn người chúng ta bộ dạng như vậy so ra đều kém với tên Lâu Trụy kia sao?!”

Trần Thiên Ngữ tiếp tục không cần nghĩ ngợi: “Bốn người các ngươi? Mấy túi da này thật ra bộ dạng rất đẹp. Nhưng mà nhìn mười mấy năm như vậy, thẩm mỹ đã sớm mệt mỏi!”

“Bộp!”

Giang Cung Li hạ tay, cái bàn bị hắn chia thành hai nửa.

Trước khi Trần Thiên Ngữ kịp phát cáu, Giang Cung Li nói: “Lát nữa lại gọi người đem một xe lên núi tặng cho nàng.”

Trần Thiên Ngữ: “............”

Sau khi gọi Trần Thính đem nước thuốc đưa đi cho Lâu Trụy, Trần Thiên Ngữ hết lần này đến lần khác ngập ngừng, kêu Giang Cung Li một tiếng: “Cung Li...... ”

Sư phụ Giang Cung Li không vui “Hừ” một tiếng.

“Bốn người các ngươi......  Đều là người tốt tốt lắm....... ” Trần Thiên Ngữ cân nhắc dùng từ: “Chẳng qua...... ”

“Nàng đừng nói!” Giang Cung Li ngăn lại nàng: “Chuyện cứ thế này, nói vậy là có ý tứ gì? Thứ tình cảm đấy...... ”

“Cung Li..... ”

“Vốn ta còn nghĩ, cho dù cuối cùng nàng không phải gả cho ta, gả cho một trong số ba người bọn hắn, cũng tốt....... Ít nhất, ta có thể đến thăm nàng, có thể cùng nàng...... ”

“Cung Li......”

“Không nghĩ tới......” Giang Cung Li cười nhẹ một tiếng: “Cuối cùng cư nhiên lại vẫn là Lâu Trụy.....”

Trần Thiên Ngữ một hồi áy náy.

Giang Cung Li im lặng một lát, đột nhiên “Bộp” một tiếng đem bàn đá vỗ thành hai nửa: “Lâu Trụy này có cái gì tốt! Đi dáng chữ bát! Thuận tay trái! Nụ cười cứng ngắc! Chỉ có một khối cơ bụng! Ánh mắt dại ra, nói chuyện còn mang theo giọng địa phương! Hơn nữa!”

“Hơn nữa cái rắm!” Trần Thiên Ngữ nổi giận: “Lâu Trụy cho dù đi hình chữ bát, thuận tay trái, nụ cười cứng ngắc, không có cơ bụng, mắt dại ra, nói chuyện chứa giọng địa phương thì làm sao?! Bà đây cứ thích nam nhân đi hình chữ bát, thuận tay trái, nụ cười cứng ngắc, không có cơ bụng, ánh mắt dại ra, nói chuyện chứa giọng địa phương đấy! Nếu người các huynh có thể đi hình chữ bát, thuận tay trái, nụ cười cứng ngắc, không có cơ bụng, ánh mắt dại ra, nói chuyện chứa giọng địa phương thì ta liền yêu thích các huynh! Đáng tiếc các huynh đều không thể đi hình chữ bát, thuận tay trái, nụ cười cứng ngắc, không có cơ bụng, ánh mắt dại ra, nói chuyện chứa giọng địa phương! Cho nên nếu không muốn đi trách cứ bẩm sinh của Lâu Trụy điều kiện tốt nhất là đi hình chữ bát, thuận tay trái, nụ cười cứng ngắc, không có cơ bụng, ánh mắt dại ra, nói chuyện có chứa giọng địa phương! Hừ!”

Trần Thiên Ngữ thành công làm bùng lên lửa giận trong lòng Giang Cung Li ——

“Tiểu tử Lâu Trụy kia ở đâu! Ta đi làm thịt hắn!”

“Cung Li huynh vẫn như vậy...... ” Một hồi thanh âm lười biếng truyền đến, mềm mại: “Luôn luôn dễ dàng bị Thiên Ngữ chọc giận...... ”

Mùi hương xộc vào mũi, một thân ảnh màu rượu đỏ thoắt cái đến bên người Trần Thiên Ngữ, trực tiếp lấy ngón tay nâng nên mặt nàng: “Điểm này Cung Li huynh phải sửa. . . . . . Nàng nói có phải không Tiểu Thiên Ngữ?”

Bởi vì đối phương tới quá nhanh chưa kịp tránh né, Trần Thiên Ngữ “Hô” một tiếng rút ra trường kiếm bên hông, chém tới.

Tư Không Cửu eo nhỏ nhắn uốn éo, từ bên người Trần Thiên Ngữ vòng qua tránh đi.

Bảo kiếm chỉ chém trúng tóc dài đen nhánh của Tư Không Cửu, tước xuống vài sợi.

Tóc ở trên không trung lắc lư, gửi thân mình cho mặt đất.

Ngón trỏ lắc lắc trước mắt Trần Thiên Ngữ, Tư Không Cửu nói: “Tiểu Thiên Ngữ à~ kiếm không phải búa, không nên chém loạn ~~”

Trần Thiên Ngữ trở mặt xem thường: “Ai cần ngươi lo cho ta!”

Khóe miệng giương lên, Tư Không Cửu cười đến thiên địa thất sắc: “Thiên Ngữ muội muội ~ muội hung dữ với Tư Không ca ca như vậy, Tư Không ca ca sẽ tức giận nha ~~”

“Ngươi tốt nhất là sớm nên tức chết đi, lưu lại ngươi cũng là tai họa nhân gian! Hừ!”

Tư Không Cửu cười càng ngọt, đưa tay, muốn lau mồ hôi cho Trần Thiên Ngữ......

Một đạo ánh sáng trắng hiện lên, một thanh trường kiếm đặt trên cổ Tư Không Cửu.

Nhanh như chớp, kiếm mau người mau.

“Đụng đến người của ta, cho dù là Ngọc hoàng lão cha, cũng phải —— chết!”

Tư Không Cửu lé mắt nhìn thoáng qua, nói: “Cung Li. . . . . . Người này không phải sắp chết sao?”

Giang Cung Li nao nao, nói: “Trên tình báo nói như thế....... ”

“Xem ra tình báo của huynh xác thực không chính xác nha...... ”

Tư Không Cửu cảm thán, hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, muốn đẩy nó ra xa một chút, nhưng trường kiếm không chút lay động.

Trần Thiên Ngữ mặt nhăn mày nhíu: “Lâu Trụy, chàng chán sống hay sao, quay về giường cho lão nương!”

Lâu Trụy suy nghĩ, nói: “Không có việc gì, ta cắt tiết gà!”

“Tiết gà!” Trần Thiên Ngữ giận: “Chàng không thể để cho ta yên tĩnh một chút sao!! Mấy hôm trước Vương triều Đại Xoa mới có một người chết vì bị cúm gà xong!!”

“Thật sự không có việc gì.” Lâu Trụy xoay cổ tay … Tới: “Tiết gà này ta gọi Tiểu Thính đem luộc trong nước sôi, trừ độc rất tốt.”

Trần Thiên Ngữ chưa nói hai lời, trực tiếp xông lên bắt lấy cổ tay Lâu Trụy.

Mạch tượng bình thường......

Trần Thiên Ngữ nheo mắt.

Trong nháy mắt khi Trần Thiên Ngữ nắm lấy tay Lâu Trụy, Tư Không Cửu từ dưới trường kiếm chui ra, cùng Giang Cung Li đứng sóng vai.

Lâu Trụy tránh tay Trần Thiên Ngữ, trở tay thu về trường kiếm, miết lưỡi kiếm, nói với Giang Cung Li cùng Tư Không Cửu: “Rút kiếm ra, hai người cùng tới! Hôm nay ta xử lý trước hai người, còn hai người kia trở lại rồi nói sau!”

Giang Cung Li nắm chặt tay lại, nói: “Ta không cùng người bệnh nặng đánh nhau.”

Tư Không Cửu nhìn về phía Trần Thiên Ngữ: “Thiên Ngữ à, nếu hắn tuyệt khí bỏ mình nàng có đau lòng hay không?”

Chưa đợi Trần Thiên Ngữ trả lời vấn đề của Tư Không Cửu, Lâu Trụy xuất ra khí thế, thuận tay múa kiếm một cái, xông lên!

Tư Không Cửu cùng Giang Cung Li liếc nhau, tản ra hai bên.

Tư Không Cửu tiếp chiêu, Giang Cung Li lướt qua tránh đi, đứng cạnh Trần Thiên Ngữ.

Lâu Trụy nhìn thoáng qua Giang Cung Li bên này, hạ quyết tâm, tập trung công kích Tư Không Cửu.

Trần Thiên Ngữ nhìn hai người bọn họ, không nói.

Phía sau có hai đứa trẻ đang ôm cây đại thụ, Trần Thính hỏi Thê Thê: “Chậc chậc, Thê Thê muội cảm thấy ai sẽ thắng đây?”

Thê Thê nghiêng đầu: “Tiểu Thính ca, huynh thấy sao?”

Trần Thính con mắt đen láy đảo quanh, đầu nhỏ tính toán: “Nếu không hai ta đánh cuộc đi?”

Thê Thê chớp chớp mắt: “Đánh cuộc gì đây?”

Trần Thính nói: “Đánh cuộc hai người bọn họ ai sẽ thắng ~! Người thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc ~!”

Thê Thê phấn khích vỗ tay: “Được a được a! Muội cá dì Thiên Ngữ thắng!”

Trần Thính sửng sửng sốt sốt: “Ặc, trong hạng mục lựa chọn không có mẹ ta a...... ”

Thê Thê vỗ đầu hắn một cái: “Muội cá dì Thiên Ngữ liền đặt dì Thiên Ngữ, huynh thật dài dòng!”

Trần Thính nhìn Trần Thiên Ngữ, cảm thấy phần thắng lớn, hạ quyết tâm gật đầu một cái: “Được! Ta đặt cha ta!”

Thê Thê cũng gật đầu thật mạnh.

Hai người vỗ tay hoan nghênh, đánh cuộc đã chốt!

Lâu Truyh chặt chẽ dồn ép, Tư Không Cửu thận trọng.

Qua hơn mười chiêu, hai người vẫn chưa phân cao thấp.

Giang Cung Li ở một bên nhìn, càng xem càng cảm thấy không quá thích hợp ——

Lâu Trụy này nói thế nào cũng là một người sắp chết, làm sao có thể tiến công nhanh chóng như vậy mà mặt không đổi sắc?

Hay là!

Một cái ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, Trần Thiên Ngữ đã rút kiếm vọt lên.

Trần Thính há hốc mồm.

Thê Thê hếch lên cái mũi.

Vốn là cuộc chiến giữa Tư Không Cửu và Lâu Trụy, nháy mắt biến thành ba người hỗn chiến.

Trần Thiên Ngữ không tuân thủ quy tắc, kiếm kiếm đều là độc chiêu, chiêu chiêu đều chỉ hướng Lâu Trụy, không chút lưu tình.

Đánh đánh, nguyên bản còn có thể tận dụng triệt để, Tư Không Cửu tách khỏi hai người đang tiếp tục đánh bên trong, hiện trường liền biến thành Thiên Ngữ cùng Lâu Trụy hai người đối chiến.

Tư Không Cửu thở dài một hơi, lướt đến bên người Giang Cung Li.

Trần Thiên Ngữ đánh thẳng không sợ hãi, chỉ có Lâu Trụy là thảm, đánh lại không thể, chỉ dám trốn tránh, lát sau liền rơi xuống thế hạ phong.

Tư Không Cửu tiếp tục thở dài một hơi ——

“Cung Li, xem ra, chúng ta phải xuống núi......”

Giang Cung Li nhìn hai người Trụy – Ngữ đối chiến, cười khổ: “Đúng vậy...... Cuối cùng, vẫn là đánh không lại Lâu Trụy......”

“Nhưng mà nhìn nàng tốt như vậy........ Cũng yên tâm...... ” Ánh mắt Tư Không Cửu dừng lại trên ngọc bội màu đỏ bên hông Trần Thiên Ngữ: “Xem ra....... Đúng là Huyết ngọc trong truyền thuyết.......”

Giang Cung Li nhẹ nhàng cất tiếng: “Ông trời có mắt, giúp nàng còn có thể sống thật tốt....... ”

“Loảng xoảng đang” một tiếng, kiếm của Trần Thiên Ngữ bị Lâu Trụy đánh bay.

Trần Thính thở phào một hơi.

Thê Thê nhíu mi.

Trường kiếm cắm vào thân cây, phản xạ ánh mặt trời chói mắt.

Lâu Trụy rống to: “Nàng làm gì vậy!? Mưu sát chồng sao!!”

Trần Thiên Ngữ không nói lời nào, quay đầu bước đi.

Đi ngang qua trước mặt Giang Cung Li cùng Tư Không Cửu, nàng nói: “Chúng ta đi.”

Lâu Trụy xông lên nắm chặt tay Trần Thiên Ngữ: “Nàng muốn đi đâu!?”

“Bị ung thư vẫn sống náo loạn, đánh nhau vô cùng sôi nổi Lâu Trụy Lâu đại minh chủ, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi thôi! Lão nương không cùng ngươi đùa giỡn nữa!”

“Thiên Ngữ nàng nghe ta giải thích đã!”

Lâu Trụy đuổi theo sau nàng.

Trần Thiên Ngữ đứng lại: “Nói!”

Không nghĩ tới câu trả lời như thế, Lâu Trụy choáng váng một chút, vội vàng trả lời: “Năm năm trước sau khi nàng mất tích ta cũng từ bỏ địa vị minh chủ võ lâm, chỉ vì tìm nàng ta hao hết tất cả cố gắng của mình, cuối cùng vẫn không tìm được, sau đó thời điểm năm ngoái ta nghe phong phanh ở nước Tây Di có hai vị người Trung Nguyên xinh đẹp như hoa, ta liền đoán là nàng cũng Tiểu Nặc, ta vô cùng sốt ruột muốn đi tìm hai người, nhưng mà Tây Di lớn như vậy ta lại không tới được, vì thể Lãnh Diệp Thanh cho ta cái sáng kiến, nói phải ở Tây Di thông truyền nói ta sắp chết, sau đó nàng liền xuất hiện....... ”

“............”

“Sự thật chứng minh đây là một sáng kiến không tồi, tuy rằng rất thối nát, nhưng mà nàng vẫn xuất hiện......”

Trần Thiên Ngữ đoạt lấy kiếm trong tay Lâu Trụy, một kiếm chém xuống: “Ta liền cho cái sáng kiến thối nát này lập tức biến thành sự thật!”

Tại lúc Trần Thiên Ngữ nổi bão, Tư Không Cảnh ở phía sau kêu la: “Thiên Ngữ! Kiếm chỉ dùng để đâm người có tội không phải dùng để chém bừa a!”

Trần Thiên Ngữ vứt lại một câu: “Quản nhiều như vậy làm gì! Chém chết người là được!”

Sau thân cây đại thụ.

Trần Thính cười trộm.

Thê Thê quệt miệng: “Nói đi, huynh muốn ta làm gì.”

Trần Thính cười đến chỉ thấy răng không thấy mặt: “Ta muốn muội....... Về sau phải phục vụ nước rửa chân cho phụ thân ta!”

Thê Thê mơ hồ không muốn mà lên tiếng: “Á.”

Sau đó, sự thật đã chứng mình, yêu cầu Trần Thính đưa ra này...... Là ra nông nỗi nào..... Không rõ là tính báo trước hay tính tạo dựng......

Mọi người cùng nhau nhìn xa xăm đi.....