Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 20: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (38-39-40)




Dòng nước ấm áp len lỏi giữa hai người, nhiệt độ cơ thể của hai người bọn họ đều có chút cao.

Diệp Đình Thu chống tay bên cạnh Bạch Tiên Tiên, ma sát chỗ nào đó làm cô càng thêm trầm luân, hai người tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển

Giữa lúc cảm xúc đang dâng trào, tay chân cô đều mềm nhũn, hắn ép hỏi cô: "Có thích anh hay không?"

Bạch Tiên Tiên giơ hai tay lên đầu, mồ hôi uốn lượn rơi xuống, đi vào trong nước, cô khàn giọng nói: "Thích."

Diệp Đình Thu tiếp tục ép hỏi: "Cho dù tôi có làm khó em, em cũng thích tôi?"

"Thích."

"Loại cảm giác này có phải thật không?" Trên khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo. Sau đó dùng lực bắt lấy cổ tay cô, cổ tay cô lập tức xanh tím một mảng.

"...... Thích."

"Không cần nói thích nữa! Nói yêu, nói em rất yêu tôi! Con chó kia tôi đã bảo người hầu đưa xuống dưới lầu rồi, nó nằm cách phòng bếp rất gần...... em hiểu chưa?"

Tuy là Bạch Tiên Tiên nói rất thích, nhưng Diệp Đình Thu vẫn không hài lòng. Hắn hạ giọng xuống, làm dịu đi giọng nói khô khốc trầm khàn của mình, giống như ác ma tà ác muốn ép người khác phải đi vào khuôn khổ.

Ban đêm, phòng tắm rực rỡ ánh đèn, thân thể hai người chìm trong nước, Diệp Đình Thu đang khống chế cô gái, nước trong bồn vì va chạm mà tạo thành những làn sóng lớn.

"Yêu... Anh là người mà em yêu nhất thế giới này...."

Bạch Tiên Tiên cắn môi dưới, giữa cảm giác vui thích và áp lực mà phun ra những câu nói đứt quãng.

"Nhưng tôi không yêu em. Tôi thực sự rất chán ghét em, em chính là một người dối trá, tiểu yêu tinh gạt người, đều do cơ thể và khuôn mặt em dụ dỗ tôi."

Diệp Đình Thu lại giở giọng đùa giỡn, cực kỳ bỡn cợt.

Nghe vậy, đôi mắt sáng ngời của cô gái liền bị một tầng hơi nước bao phủ, ánh sáng bên trong dần trở nên ảm đạm. Cô lại lần nữa bị người mình thích cự tuyệt..

Diệp Đình Thu cắn vào cổ Bạch Tiên Tiên, trầm mê trong đủ loại cảm giác, không hề chú ý đến sắc mặt của cô đang thay đổi.

—— A, thật đẹp!

Bạch Tiên Tiên nhìn về phía gương đối diện bồn tắm. Trong mắt cô, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia hiện lên tràn ngập mâu thuẫn nhưng cũng đầy si mê.

Bạch Tiên Tiên rất thích bản thân mình như vậy, có loại cảm giác đắm chìm trong sự giàu sang, như nàng tiên sa đọa lún vào đầm lầy hắc ám.

Cô tham lam nhìn vào khuôn mặt trong gương, quả nhiên cô vẫn thích bản thân nhất. Mặc dù bị ép phải nói thích, nhưng ngoại trừ mệt mỏi ra thì cô không còn cảm xúc nào khác cả.

Diệp Đình Thu từ phía sau Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía đối diện liền thấy vẻ mặt thất thần của cô trong gương, trong mắt cô căn bản không có hắn.

Cái thứ cảm giác chán ghét lại xa cách này lại tới nữa rồi!

Trong lòng Diệp Đình Thu liền nổi lên một sự ghen ghét. Hắn đưa bàn tay che lại hai mắt Bạch Tiên Tiên, lạnh lùng tuyên bố: "Trong mắt em chỉ có thể chứa một mình tôi, không được nhìn! Tiên Tiên, em biết không, tôi thật sự rất muốn biến em thành một người mù. Như vậy trong mắt em sẽ không có mặt của đồ vật khác. Nhưng mà như vậy...... Đôi mắt xinh đẹp này sẽ không còn nữa. Tôi rất khó xử!"

Môi hắn từ vành tai cô dời đến khuôn mặt, giống như rất thích nó, hắn liền dùng răng nhẹ nhàng cọ xát da thịt cô.

Tên này có bệnh à?

Cảm nhận được đau đớn trên khuôn mặt, Bạch Tiên Tiên thật sự rất muốn tát hắn một cái

Lại còn vừa liếm vừa gặm, anh là chó chắc?

Cô rất muốn chạy trốn, nhưng lại không thể OOC, chỉ có thể đè nén cảm xúc, như một con thú trong lồng bị Diệp Đình Thu điều khiển.

Mệt mỏi quá.

Bạch Tiên Tiên đột nhiên nhớ tới Ngân Hà bị mình bỏ quên ở nơi khác..

Lưới bên chỗ Tịch Tử Phong, hẳn là nên thu rồi? Cô suy nghĩ.

"Gọi anh."

Nhưng người ở phía sau lại quấy rầy cô.

Bạch Tiên Tiên chật vật nức nở: "Anh, anh trai......"

Tiếng kêu này giống như đang kích thích Diệp Đình Thu. Động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, vẻ mặt liền trở nên tàn nhẫn, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa dễ nghe.

"Lại gọi thêm một tiếng nữa, gọi chồng ơi."

———

Bạch Tiên Tiên không còn lời gì để nói.

Bất kể là đứng ở lập trường nào, cô đều không thể làm theo ý muốn của Diệp Đình Thu.

Bạch Tiên Tiên bị hơi nóng làm đỏ mặt, cô đáng thương hề hề mà nhìn Diệp Đình Thu: "Anh à, anh......"

Diệp Đình Thu cũng cảm thấy lời nói của mình quá tùy tiện.

Hắn không cười nữa, lạnh mặt, bước ra khỏi bồn tắm.

Trước mắt Bạch Tiên Tiên là một thân hình tràn ngập hormone nam tính.

"Không cần suy nghĩ nhiều." Diệp Đình Thu ngữ khí đạm mạc, từ trên cao nhìn xuống cười một chút: "Đàn ông ở tình huống như vậy đều sẽ không khống chế được bản thân, hiểu không?"

Bạch Tiên Tiên trầm mặc gục đầu xuống, trong lòng lại đang chửi thầm: Diệp Đình Thu thật sự không biết xấu hổ!

Mấy ngày sau, giữa hai người Diệp Đình Thu vẫn là chủ đạo, Bạch Tiên Tiên lặng lẽ đếm ngày, rõ ràng chỉ bị cầm tù mười ngày, cô lại cảm giác như đã qua mười năm.

- -

Một tuần sau, Tịch Tử Phong đúng hạn giúp Vương Nhược Lan thoát khỏi kiện tụng.

Hai người cùng đến biệt thự của Diệp gia, hôm nay Tịch Tử Phong dùng keo xịt tóc, mặc vest màu lam, không còn nét trẻ con nữa mà trông giống một nhân sĩ tinh anh.

Trên tay Tịch Tử Phong cầm túi da màu đen, bên trong là tài liệu có thể làm Diệp Đình Thu cảm thấy hối hận.

Vương Nhược Lan mặc váy màu đỏ nhạt, trang điểm đậm, giữa nét yêu diễm lộ ra một chút đắc ý.

Nhìn đi, Vương Nhược Lan cô đã thoát khỏi kiện tụng của Diệp gia!

Lúc trước Diệp Đình Thu còn muốn đưa cô ta vào tù, thật là buồn cười, rõ ràng hắn mới là người làm lơ pháp luật!

Bọn họ bị bảo vệ ngăn lại ở trước cửa biệt thự, Tịch Tử Phong cơ trí,vỗ vỗ cái túi trên tay: "Tôi tới đưa tài liệu của công ty đầu tư cho Diệp thiếu."

Trùng hợp là bảo vệ mới tới không biết, hai người cứ như vậy được vào.

Biệt thự của Diệp gia được trang hoàng theo phong cách châu u xa hoa, phòng khách được đặt nhiều đồ sứ cùng đủ loại đồ vật quý báu, Tịch Tử Phong và Vương Nhược Lan một bình tĩnh, một hâm mộ.

Vương Nhược Lan vuốt ve đống đồ sứ mà tiền lương một năm của cô ta cũng không mua nổi một mảnh nhỏ, kinh ngạc cảm thán liên tục.

"Đây là đồ sứ của hoàng thất Hạ quốc được bán đấu giá ở thành phố B, nghe đồn là được một phú hào ở thành phố A mua về, không ngờ lại là Diệp gia!"

"Đây là tác phẩm của thợ thủ công nổi tiếng lúc ấy! Đúng là tinh mỹ tuyệt luân!"

"Đây là chén hoa anh đào của R quốc được vận chuyển từ xa đến đây."

Nhìn hoa anh đào cắm ở bình sứ, ánh mắt Vương Nhược Lan hiện lên vẻ say mê, nếu cô ta có thể có quan hệ với Diệp gia thì tốt rồi.

Cách chỗ đó không xa, người hầu được Tịch Tử Phong thuê để quét dọn ở bên cạnh khinh thường khụ một tiếng: "Vương lão sư, đây là nhà người khác, cô đừng sờ loạn."

Vương Nhược Lan trợn mắt: "Tôi sờ một chút thì làm sao?"

Đúng lúc này, hai người Diệp Đình Thu và Diệp Tường từ thư phòng ở lầu hai đi xuống dưới.

Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, Diệp Đình Thu dừng bước, lạnh giọng nói: "Diệp Tường, đây là có chuyện gì?"

Khéo miệng Diệp Tường vừa kéo, hắn ta cũng vừa mới nhận được thông báo.

Diệp Tường nhỏ giọng nói: "Người kia là Tịch Tử Phong, có ba là đại lão của thành phố B, anh ta đã tự mình tới cục cảnh sát để bảo lãnh Vương Nhược Lan." Nghe giải thích xong, Diệp Đình Thu gật đầu, phân phó: "Gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi, về sau nhớ nhắc nhở không được cho những người không rõ ràng vào Diệp gia."

Những lời này vừa lúc bị Tịch Tử Phong nghe thấy, Tịch Tử Phong xoay người nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cầu thang, sắc mặt lãnh đạm: "Nếu không phải vì cô ấy, ai muốn tới nơi này chứ?"

———

Diệp Đình Thu biết rõ cô gái trong miệng Tịch Tử Phong là ai mà không cần anh ta phải nói ra.

 

Bạch Tiên Tiên.

Diệp Đình Thu dùng đôi mắt sâu thẳm quan sát Tịch Tử Phong, một lúc sau, khóe môi nhếch lên một nét dịu dàng: "Ồ, hóa ra là ngày hôm đó cậu trò chuyện với Bạch Tiên Tiên."

Giọng điệu của hắn quá mức dịu dàng khiến người khác liên tưởng tới gió xuân ấm áp, Vương Nhược Lan không kìm lòng nổi mà nhìn Diệp Đình Thu.

Tịch Tử Phong lại đột nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang!

Làm sao anh ta biết được?!

Lẽ nào ngày hôm đó Bạch Tiên Tiên không trả lời WeChat là bởi vì Diệp Đình Thu?

Đúng lúc này, Diệp Đình Thu đưa tay về phía Diệp Tường.

Cả người Diệp Tường căng thẳng, nhớ tới một chuyện, mỗi khi thiếu gia ra tay hắn chỉ cần một thứ.

"Cái này không được đâu thiếu gia, cha anh ta là vị kia ở thành phố B!" Diệp Tường lo lắng nhìn Diệp Đình Thu.

"Đừng nói chuyện vô nghĩa."

Diệp Tường không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút khẩu súng ở sau lưng mình ra và giao nó cho hắn.

Diệp Đình Thu chĩa súng về phía Tịch Tử Phong, mái tóc vàng nhạt càng chói mắt, hắn nở một nụ cười kiêu ngạo đầy hung hăng: "Cậu nói xem, là súng của tôi nhanh hơn hay là cậu trốn nhanh hơn? Cha cậu đang ở thành phố B, nước xa sao có thể cứu được lửa gần!"

"Tịch Tử Phong, cậu dù gì cũng được coi là một thiếu gia, việc gì không quản sao lại quản đến việc của Diệp Đình Thu tôi?"

Lần đầu tiên trong đời, Tịch Tử Phong bị họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu khiến anh ta không rét mà run.

Tịch Tử Phong muốn giải thích, anh ta muốn đưa tư liệu nằm trong túi đen lên trước mặt Diệp Đình Thu. Nhưng sau khi Diệp Đình Thu biết anh ta là người đã liên lạc với Bạch Tiên Tiên ngày hôm đó, liền không muốn nghe anh ta nói thêm một lời nào!

Ngay khi Diệp Đình Thu vừa dứt lời, đầu ngón tay hắn bóp cò súng, một viên đạn bắn ra khỏi họng súng—

Phốc!

"Ah—! Giết người rồi!"

Người bị bắn hóa ra lại là Vương Nhược Lan, mặt cô ta tái mét, sợ hãi ngồi bệt xuống đất hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

Giết, giết người?

Tịch Tử Phong cả người cứng đờ, cổ anh ta như bị một đôi bàn tay khổng lồ chèn ép. Vào lúc này, anh ta bị khí thế của Diệp Đình Thu làm cho kinh hãi không nói được lời nào!

Khó khăn quay đầu lại, anh ta thấy nơi Vương Nhược Lan bị bắn hóa ra là...

Túi của cô ta?!

Rốt cuộc là phải thành thạo tới cỡ nào mà mới chỉ bắn xuyên qua túi của Vương Nhược Lan.

Tịch Tử Phong thở phào nhẹ nhõm, không sao cả, Diệp Đình Thu không dám giết người.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì đám vệ sĩ bên ngoài đã nghe thấy tiếng động mà tiến vào, một đám người đã vây quanh hai người họ.

Diệp Đình Thu lạnh giọng tuyên bố: "Đem bọn họ đi! Tôi nói cho cậu biết Tịch Tử Phong, nếu không phải là do cha của cậu thì bây giờ cậu đã chết ở đây rồi, đừng tưởng tôi không dám động thủ."

Những vệ sĩ cao lớn lao về phía Tịch Tử Phong, người bị ép đưa ra ngoài, còn Diệp Đình Thu thì xoay người đi lên lầu.

Tịch Tử Phong khó khăn giãy giụa, nhìn bóng lưng người nọ mà hét lớn: "Diệp Đình Thu, đợi đã! Tôi muốn nói về em gái anh! Anh nhất định sẽ hối hận nếu không nghe!"

Diệp Đình Thu không dừng lại, thậm chí còn khinh bỉ một tiếng.

Cả đời này hắn chưa bao giờ hối hận.

Trước đây không, say này cũng sẽ không.

"Diệp! Đình! Thu!"

Tịch Tử Phong suýt chút nữa đã vì sự cố chấp của người đàn ông này mà tức giận.

Nhìn thấy bóng dáng của Diệp Đình Thu dần biến mất, anh ta cố gắng hết sức hét lên từng câu chữ tự cho là quan trọng: "Cô ấy không liên quan gì đến anh! Cô ấy thích anh! Anh có thể không thích cô ấy, nhưng xin đừng làm tổn thương cô ấy."

Ở nơi Tịch Tử Phong không nhìn thấy, sau khi anh ta nói xong, sắc mặt Diệp Đình Thu càng ngày càng lạnh.



Dưới nhà vang lên tiếng súng, Bạch Tiên Tiên liền biết rằng Tịch Tử Phong đã đến rồi.

Cô đang ngồi bên cạnh giường, trên mặt mang theo nụ cười mệt mỏi: "Tử Phong đến rồi, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Ngân Hà, bổn cung muốn phán định độ hảo cảm của Diệp Đình Thu."