Trong không gian hệ thống.
Ngân Hà nói: "Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc."
Bạch Tiên Tiên ngồi trên sô pha, nhấc cằm một cách cao quý lãnh diễm: "Lúc ta chết có xinh đẹp không?"
"Đẹp! Đẹp không gì sánh bằng!"
Ngân Hà nghẹn một hơi, thiếu chút nữa thì bị sặc chết, nhưng đây là trọng điểm sao?
Ngài không phải nên hỏi một chút về số phận của mọi người sau khi ngài chết hay sao?
Bạch Tiên Tiên vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm bọn họ, mỗi người đều có số phận khác nhau, nàng yêu bản thân mình nhất.
Ngân Hà gật đầu đã hiểu, vì vậy Bạch Tiên Tiên liền nhìn tiểu shota bằng ánh mắt sáng rực: "Phần thưởng của nhiệm vụ đâu, ta muốn trở nên xinh đẹp hơn."
Ngân Hà búng tay một cái.
Bạch Tiên Tiên kinh ngạc: "Đơn giản như vậy thôi sao? Ngươi mau lấy một tấm gương đưa cho ta."
Ngân Hà giống như làm ảo thuật, đem một tấm gương đưa qua. Bạch Tiên Tiên nhìn trái nhìn phải, trong gương là người con gái tuyệt đại họa thủy, đẹp đến bùng nổ, nhưng hình như cũng không có gì thay đổi.
Ngân Hà giải thích: "Ngài ở cấp độ mỹ nhân nên căn bản không có khuyết điểm. Làm nhiệm vụ có thể trở nên xinh đẹp nhưng để thay đổi thì xem chừng phải qua mười mấy nhiệm vụ mới có thể nhìn ra một chút."
Bạch Tiên Tiên quyết tâm trở nên xinh đẹp hơn, có thể đẹp một chút cũng là cảm giác thành tựu.
Nàng lập tức nói: "Tiếp tục nhiệm vụ."
Ngân Hà lại nghẹn họng, ký chủ khác đều hận không thể nghỉ ngơi mấy ngày để làm dịu cảm xúc, còn ký chủ của nó quả thực là người cuồng công việc mà.
Tuy nhiên nó lại thấy vui mừng, lập tức đem cốt truyện của nhiệm vụ thứ hai giao cho Bạch Tiên Tiên.
【Vị diện thứ hai: Anh trai cuồng ăn quá độ, Trần Nhượng】
【Thân phận của ngài là em họ của Trần Nhượng, Bạch Tiên Tiên】
Trần Nhượng và Bạch Tiên Tiên đều là trẻ mồ côi, lưu lạc đến quận 19 của Nhật. Mỗi ngày bụng đều đói. Trong tình cảnh tồi tệ này, Trần Nhượng lại mắc phải chứng ăn uống quá độ.
Mỗi thời mỗi khắc hắn đều cảm thấy rất đói bụng, nhưng tình cảnh của bọn họ căn bản không có cách nào có đủ đồ ăn để lấp đầy bụng, vì thế Trần Nhượng đói đến mắt bao trùm lục quang, đưa đôi tay tội ác hướng về phía em họ. Từ đây bắt đầu một cuộc sống ăn uống điên cuồng quá độ, đi săn con người.
Kết quả đương nhiên là bị bắt vào tù, kết án chung thân.
Nhưng bởi vì hắn ăn gì cũng không mập, ăn thịt gì cũng đều có thể tiêu hoá tốt nên cuối cùng bị nhà khoa học mổ xẻ thân thể để xét nghiệm gen.
"Thật tàn nhẫn." Bạch Tiên Tiên bình luận.
"Lần trước là cầm tù làm mù mắt, lần này là anh trai trực tiếp ăn thịt người, thế nhưng ta có chút hâm mộ thể chất ăn không mập của hắn."
Ngân Hà coi như không nghe thấy: "Nhiệm vụ thứ nhất của chúng ta: Làm cho Trần Nhượng nổi tiếng, biến nửa bầu trời thành tên tuổi của hắn. Nhiệm vụ thứ hai là khiến hắn nói anh yêu em với ngài trước mặt vạn người, còn phải là tình cảm chân thành."
"Ta có một vấn đề."
"Ngài cứ nói, xin ngài không cần xem thường mà dò hỏi vốn hiểu biết của hệ thống!"
"Chúng ta là anh em họ thật sao? Hắn như vậy làm ta dễ liên tưởng đến một người anh trai phóng ~ túng ở vương triều Đại Chu, có chút không có khẩu vị."
Ngân Hà: "Không phải, hắn hiểu lầm rằng ngài là em họ của hắn. Các người một chút quan hệ cũng không có."
Bạch Tiên Tiên càng tò mò, một tên anh trai giả ăn thịt người sẽ có tính cách như thế nào, là lạnh lùng khó có thể tiếp cận hay là râu xồm hung tàn, tàn nhẫn?
Liệu mỗi đêm hắn có đi săn tại đầu đường vắng vẻ, chờ đợi đồ ăn ngọt ngào ngon miệng đưa tới cửa không.
Ngẫm lại thấy cũng rất kích thích!
Bạch Tiên Tiên mỉm cười lãnh diễm một cái: "Hy vọng lần này ta không bị thiết lập làm người kỳ lạ cổ quái gì."
Ngân Hà cười hì hì, "Đương nhiên!" Là sẽ có một chút bất thường rồi.
- -
Ngay sau khi Bạch Tiên Tiên vừa mở mắt, liền phát hiện bản thân có chút không kiềm chế được tuyến lệ, nước mắt tràn ra khoé mi, tiếng nghẹn ngào cũng vang lên theo.
Ô ô ô.
Nàng vinh dự trở thành một loli thành niên tâm trạng kích động một chút sẽ rơi nước mắt, có thể nói là một em bé to xác.
Mẹ kiếp! Thật sự là ngoài mặt khóc rưng rưng, trong lòng chửi thầm!
———
Ở quận 19 của Nhật, trong con hẻm vắng lặng bên cạnh đám đông.
Dáng người Trần Nhượng cao ráo, cao hơn cô gái trước mặt ít nhất là 20cm.
Đồng tử hắn màu nâu mang theo ánh sáng hờ hững, từ trên cao liếc nhìn xuống người con gái đang dựa sát vách tường run bần bật.
Mái tóc cô đen như thác nước, mặt đào má tuyết, đôi mắt to run rẩy. Rất nhanh sau đó, nước mắt của người con gái đã lăn xuống từ khoé mắt giống như búp bê SD lớn, đáng yêu không gì sánh bằng.
Sống trong hoàn cảnh đói kém mà lại lớn lên với ngoại hình này, có thể nói là trời ban cho sắc đẹp.
Trần Nhượng nghĩ, nhìn qua ăn Tiên Tiên sẽ rất ngon, mềm hơn cả bánh bao, ngọt hơn cả kem......
Không biết nếu nếm thử sẽ có cảm giác gì đây?
Chắc chắn sẽ tươi ngon hơn so với bất kỳ loại thịt nào.
"Ừng ực."
Trần Nhượng không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Bạch Tiên Tiên: "Ô ô ô..."
"Tiên Tiên, anh đói quá, nếu anh bị chết đói, em một thân một mình cũng sống không nổi, không bằng em hãy để anh có thể sống đi."
Trần Nhượng nói ra sự thật này một cách bình tĩnh không một gợn sóng, góc cạnh rõ ràng trên mặt không một chút biểu hiện, thậm chí cơn đói khát làm hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Thịt thịt thịt thịt...
Trần Nhượng quyết định há miệng cắn ngón tay người con gái.
Cút đi! Nước mắt Bạch Tiên Tiên lăn xuống càng nhiều hơn.
Cảm thấy hàm răng của người con trai nhẹ nhàng cọ xát xương ngón tay cô, giống như đang tìm một vị trí tốt để cắn xuống.
Bạch Tiên Tiên cũng nghe được bụng của Trần Nhượng đang kêu ùng ục, người con trai rõ ràng là bình tĩnh nhìn cô, nhưng cô lại thấy sự thèm thuồng trong mắt hắn, như thể ngay sau đó sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống cô.
Loại cảm giác này còn nguy hiểm hơn so với cảm giác Diệp Đình Thu mang lại cho cô.
Đây là hoàn cảnh hiện tại của Bạch Tiên Tiên, cô vừa mở mắt, lập tức phát hiện ngón tay của mình bị người khác ngậm trong miệng, giống như cá nằm trên thớt.
Ngân Hà lên tiếng: "Nương nương, nếu người không ra oai, thì ngày này năm sau chính là giỗ đầu của người."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Chết tiệt! Hiện giờ, cảm xúc liên tục thay đổi dẫn tới nước mắt thi nhau trào ra, ngoài khóc ra thì một chữ cũng không nói nên lời, cô phải phản kháng như thế nào đây?
Trước đây yêu phi nương nương chưa từng chịu ấm ức như vậy.
Ngân Hà nói chậm rì rì: "Ta có phát hiện mới."
Bạch Tiên Tiên: "Mau nói!"
Ngân Hà: "Có một que kẹo trong túi áo bên trái của người."
Chỉ thấy người con gái đột nhiên giãy giụa kịch liệt, vừa giãy giụa vừa nghẹn ngào: "Anh trai! Anh buông em ra trước đã!"
Trần Nhượng không buông tay, nhưng mà ngón tay của người con gái đã rời khỏi miệng hắn, hắn nuốt nước miếng lần tìm ngón tay: "Tiên Tiên, anh có thể thả em ra, nhưng em có thể cho anh liếm trước một chút không?..."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Trần Nhượng: "Anh chỉ nếm thử một chút thôi, không lừa em đâu."
Có quỷ mới tin anh.
Bạch Tiên Tiên vất vả lắm mới thoát khỏi trói buộc của người con trai, lảo đảo hai bước, chờ Trần Nhượng lại gần, cô liền vội vàng móc que kẹo từ trong túi áo ra nhét vào miệng của hắn.
"A..."
Trần Nhượng nghẹn một cái.
Hương vị thơm ngọt nhanh chóng lan ra khắp đầu lưỡi.
Nhưng hắn lại cảm thấy, đường còn không ngọt bằng tay người con gái này.
Nhìn khát vọng được sống tràn đầy của Bạch Tiên Tiên, Trần Nhượng kéo kéo khoé môi, đột nhiên dừng chân, sắc mặt bình tĩnh ăn que kẹo.
Mái tóc màu xám bạc mềm mại trên đỉnh đầu hắn, hắn lạnh lùng quay đầu đi không thèm liếc nhìn lại cô một cái.
Được rồi, dù sao cô cũng không trốn thoát được, nên hắn sẽ nuôi cho tốt.
Đến lúc thật sự đói không chịu được, thì ăn cũng không muộn.
Thế nhưng một cây kẹo que rất nhanh đã bị tiêu hoá hết, chờ đến lúc mắt Trần Nhượng lại hiện lên sự thèm thuồng mà nhìn Bạch Tiên Tiên lần nữa——
Bạch Tiên Tiên đã điều chỉnh tốt lại cảm xúc của mình, hơn nữa còn có thêm biện pháp để đối phó, cô tóm lấy người con trai tuấn tú lạnh lùng chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
"Anh đừng ăn em! Em lập tức đưa anh đi ăn liền!"