Giải quyết xong phiền toái gia tộc Hoắc An Đặc.
"Liliane, nếu có lần sau, ta sẽ nhìn em phát tình rồi sau đó sẽ mặc kệ em."
Hạ Dạ cảnh cáo Bạch Tiên Tiên: "Đi ra ngoài đi, ngoan ngoãn trở lại phòng của em, đừng chọc giận ta nữa."
Hút máu người ta xong, liền đuổi người ta đi.
Ca ca của bổn cung, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Bạch Tiên Tiên để chân trần đứng ở trước mặt Hạ Dạ, nhìn hắn một thân áo choàng đen và áo giáp đen, phảng phất như thể trông hắn cực kỳ đơn giản, hắn không có bất kỳ trang sức nào trên người. Đầu ngón tay của nàng không khỏi cuộn lấy sợi tóc của mình, nghịch ngợm mà thưởng thức.
Một lúc sau, nàng mới mặt dày mà nhớ lại: "Hạ Dạ, đêm nay em muốn đi giao lưu với bá tước Sophia, đây là chuyện tốt đã nói lúc trước, không thể không đi!"
"Đi đi, đừng có gây rắc rối." Cứ như vậy, hai người kết thúc trò chuyện, Bạch Tiên Tiên nhanh chóng xoay người đi ra khỏi cửa.
Tiểu thiên sứ trong bộ váy ngủ trắng tinh biến mất sau cánh cửa, Hạ Dạ ngồi trên quan tài nhìn cửa phòng đóng lại, căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn như cũ nhớ lại hương vị ngọt ngào và ngon lành còn sót lại giữa môi và răng.
Máu của thiên sứ, bảo vật trong máu, hắn nuôi nàng như đang nuôi một kho máu di động, lại dung túng nàng hết mức. Nhưng nàng lại luôn không ngoan ngoãn, nếu Liliane làm điều gì đó chạm đến giới hạn của hắn......
Vậy thì cũng đừng trách hắn.
Hạ Dạ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, duỗi tay kéo rèm cửa ra.
Mặt trời mọc mặt trăng lặn, lại một đêm tối nữa qua đi. Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, đột nhiên trên mặt Hạ Dạ dâng lên một cảm giác kỳ dị, hắn vươn tay muốn chạm vào ánh mặt trời, bàn tay trắng nõn thon dài phát ra một tiếng kêu, ánh mặt trời đã thiêu đốt bàn tay của hắn.
Huyết tộc chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, vĩnh viễn không thể chạm tới ánh mặt trời.
Hắn nhanh chóng đóng rèm lại, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối, khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn cũng trở nên ảm đạm lạnh lùng.
- -
Bạch Tiên Tiên trở lại căn phòng trên tầng ba.
Mở tủ quần áo ra, yêu phi nương nương kiến thức rộng rãi bỗng kinh ngạc phát ra một tiếng cảm thán.
Váy ngủ màu trắng, váy dài đính kim cương màu trắng, lễ phục nhỏ màu trắng......
Nguyên chủ kia, rốt cuộc yêu thích màu trắng đến mức nào thế?
Mà Hạ Dạ lại sủng ái nàng rất nhiều, phải biết rằng, nguồn thu nhập của Liliane đều từ chủ nhân của tòa lâu đài này.
Nàng một thân váy trắng đi đến yến hội của bá tước Sophie, đây là muốn đem thân phận của mình thông báo khắp nơi sao?
Đúng là những kẻ trong huyết tộc đó không dám động vào nàng vì Hạ Dạ, nhưng họ sẽ đùa giỡn, dị nghị, trách móc, bôi đen nàng thông đồng với đủ loại người.
Đúng là một cô bé ngây thơ và ngốc nghếch.
Bạch Tiên Tiên đem tất cả những chiếc váy trắng ném cho người hầu trong lâu đài..
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, không biết đám người hầu chui ra từ nơi nào, bọn họ đều lạnh băng giống y hệt chủ nhân của họ.
"Vứt những thứ này đi, tiểu thư Liliane muốn mặc cái gì?"
Bạch Tiên Tiên vén tóc, mỉm cười ngọt ngào thuần khiết: "Màu đỏ, toàn bộ đều phải là màu đỏ, còn nữa, nhớ rõ chuyển một cái gương dài đến phòng của ta."
Loại chuyện vặt vãnh này không cần phải báo cho thân vương, làm phiền giấc ngủ của hắn, người hầu nhanh chóng làm xong cho nàng.
Vô số chiếc váy đỏ được trải ra ở trên giường.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy hôm nay thật đúng một ngày tốt.
Không có hệ thống Ngân Hà trói buộc, không ở dưới mắt của Hạ Dạ, rõ ràng nàng có thể thả mình bay nhảy!
Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rực, ở trước gương kéo làn váy lên, lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, cực kỳ thướt tha yêu kiều.
"Cô, thật đúng là Tiểu Yêu Tinh."
Đầu ngón tay chỉ vào người ở trong gương, Tiên Tiên nở ra nụ cười vô cùng tuyệt diễm.