Editor: Tiểu LongBeta: Nê———
Mấy ngày kế tiếp.
Hạ Dạ cảm thấy "tác dụng" của thuốc nhất kiến chung, thật sự quá lợi hại.
Hắn cảm nhận được rõ tình yêu như mật, ngọt đến tận tâm khảm. Hắn yêu Liliane, hơn nữa đoạn tình cảm này đang dần nồng đậm.
Hắn cũng không nghĩ để nàng rời xa hắn. Mỗi ngày đều tự kể rõ tình yêu của mình, bao gồm việc làm nàng đáp lại hắn.
"Ta yêu em, Liliane, em có yêu ta không?" Hắn vòng tay ôm eo nàng, dịu dàng cúi đầu liếm miệng vết thương trên cổ.
Mỗi khi đến lúc này, nàng đều sẽ vui vẻ mỉm cười: "Em cũng yêu chàng, Hạ Dạ."
Thành Mansfeld lạnh băng nghiêm túc dần dần rộn ràng, tất cả người hầu đều dám thẳng eo to tiếng trò chuyện.
Quân vương tàn bạo hiện giờ hoàn toàn thay đổi vì cô gái bên người. Hơi thở lãnh khốc trên người không còn một mảnh. Ý của nàng cũng là ý của hắn.
"Hoa hồng hôm nay thật sự rất hợp với em Liliane!" Buổi tối nào đó, Hạ Dạ hái một đóa hoa hồng đứng trước Tiên Tiên, sợi tóc đen nhánh xứng với hoa hồng đỏ, bộ dáng thuần mỹ lộ ra nét tuyệt diễm. Andre ở lại thành Mansfeld thấy vậy, hơi thở liền trở nên nhanh hơn.
Trời ạ! Người ăn trúng thuốc, không phải là đại nhân chứ?!
Này không thể được, đường đường là một thân vương huyết tộc, sao có thể vì một vị thiên sứ mà khom lưng chứ?
Andre thật vất vả mới tìm được cớ tách Hạ Dạ và Bạch Tiên Tiên ra.
Hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt thân vương đại nhân, đẩy gọng kính vàng của mình, nghiêm túc nói: "Đại nhân, người có biết hiện giờ mình đang làm cái gì không?"
Hạ Dạ đang cắm hoa.......
Đúng vậy, vì một cô gái, đường đường là một thân vương huyết tộc còn đi học nghệ thuật cắm hoa.
Hoa hồng nằm trong bình sứ, tất cả gai nhọn đều được loại bỏ cẩn thận. Chính vì sợ nàng khi thưởng thức hoa không cẩn thận bị gai đâm.
"Andre, ta đương nhiên biết bản thân đang làm gì."
"Andre, ngươi không biết được tình yêu có bao nhiêu đẹp đẽ đâu, Liliane thực sự giống ánh trăng trong đêm tối. Chiếu sáng khi ta lạc đường, vô cùng mê người, khiến người không kìm được mà càng mê muội."
Andre: "......"
Hạ Dạ nhìn thoáng qua cặp mắt huyết tộc lãnh khốc vô tình đang nóng rực kia. Không thể nghi ngờ, nàng chính là bật lửa sinh mệnh của hắn. Giúp hắn cảm nhận được tình cảm và nhịp tim mà trước giờ hắn chưa từng nhận ra.
Andre nhịn không được: "Đại nhân, Liliane tiểu thư có phải đã cho người uống thuốc động tâm? Trong thời gian thuốc còn tác dụng, tất cả đều là giả!"
Con ngươi Hạ Dạ liền trở nên lạnh lùng.
Ngay khi Andre cho rằng hắn đã tỉnh ngộ, Hạ Dạ lại lạnh giọng nói: "Sửa lại cách xưng hô ngu xuẩn của người đi Andre, ngươi phải gọi Liliane là Liliane phu nhân."
Andre: "......"
"Hạ Dạ!"
Lúc này, Tiên Tiên từ trên cầu thang chạy xuống, chạy đến trước mặt Hạ Dạ xoay một vòng.
"Em đẹp không?"
Vừa rồi nàng đi vào phòng thay một bộ quần áo mới, là Hạ Dạ cố ý kêu người tìm kim cương may thành một bộ váy đỏ.
Mỗi một tất vật liệu may mặc đều được khảm kim cương đỏ, phía dưới là một chiếc váy đuôi cá. Đôi chân trắng nõn lộ ra khiến cho nàng càng xinh đẹp động lòng người.
"Liliane là thiên sứ mỹ lệ nhất u cổ." Hạ Dạ ngừng thở, trong mắt mang theo sự thưởng thức cùng kinh diễm.
"......"
Mặt Andre đầy ngỡ ngàng nhìn hai người họ, ai muốn chen vào cũng không chen được.
Hức! Thuỷ tổ vĩ đại ơi!
Andre thề với ngài!
Nửa tháng sau, Hạ Dạ đại nhân chắc chắn sẽ hối hận về những hành động này của mình.