[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm - Chương 4: [Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (4)




Video chỉ có năm giây.



Mặc dù chỉ có năm giây ngắn ngủn, nhưng không khó nhìn ra dụng tâm lương khổ của Tần Trăn Trăn.



Máy thu hình để ở góc độ rất gian xảo, để cho người ta biết họ đang làm gì, nhưng lại không thể nhìn rõ thân thể của họ, có thể nói là mười phần chuyên nghiệp.



Tần Trăn Trăn chỉ để cho video phát lại ba lần, sau đó lấy lại điện thoại di động, cô ta tựa như thưởng thức quan sát biểu tình của Tô Hòa.



Cô ta muốn nhìn người phụ nữ này tức giận, điên cuồng, oán hận.



Có thể đạp Tần Dung từ trên mây cao xuống đất là ước mơ cả đời của Tần Trăn Trăn, bằng không cô ta cũng không câu dẫn Mộ Liên.



Nhưng Tần Trăn Trăn bất ngờ là Tần Dung không cuồng loạn giống như trong tưởng tưởng của cô ta.



Ngược lại Tần Dung vô cùng bình tĩnh, biểu tình thậm chí có thể nói là lạnh lùng, điều này làm cho Tần Trăn Trăn phải cau mày một cái.



"Chị yêu nhau với Mộ Liên sáu năm, đừng nói với em, chị không nghe ra âm thanh bên trong video." Tần Trăn Trăn ác độc mở miệng, "Hay là nói chị vốn không muốn thừa nhận đây là Mộ Liên đó, vị hôn phu chuyện gì cũng lấy chị làm trọng, vô cùng nghe lời?"



Tần Trăn Trăn luôn cảm thấy Tần Dung cố làm ra vẻ trấn định, nếu không phải thật sự thích, Tần Dung sẽ cùng Mộ Liên kết hôn sao?



Hôn phu của mình trước ngày kết hôn phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ này còn là người mình thống hận, xem thường nhất.



Tần Trăn Trăn không tin Tần Dung một chút cảm giác cũng không có.



Hồi lâu sau Tô Hòa mới lên tiếng, nhưng lời nói ra lại vô cùng châm chọc.



"Thật xấu hổ, tôi trước đó thiếu chút nữa đã tin lời cô, cái gì mà đàn ông đều là động ham mê sắc đẹp. Mộ Liên ngoại tình lại tìm một kẻ xấu xí hơn tôi, đây mà gọi là động vật ham mê sắc đẹp sao? Đây phải gọi là động vật ăn tạp chứ?"




Lời nói này của Tô Hòa bất chợt chọt trúng điểm yếu của Tần Trăn Trăn, bàn về xinh đẹp, năng lực, cô ta chẳng bằng một góc Tần Dung.



Cho nên bị Tô Hòa chế giễu như vậy, Tần Trăn Trăn cảm giác bị vũ nhục cực lớn.



Tần Trăn Trăn hung hăng bấm lòng bàn tay, cố gắng nuốt cảm giác nhục nhã này xuống.



Tô Hòa nghiêng đầu đánh giá Tần Trăn Trăn.




Cô dùng ánh mắt giống như đánh giá hàng hóa trên kệ, hứng thú nhìn kĩ mười phần, cuối cùng Tô Hòa lộ ra một nụ cười khó hiểu.



"Cô làm tiểu tam, thủ đoạn nhỏ bé này cuối cùng kém xa mẹ cô, ít ra bà ta cũng trở thành bà chủ Tần, cô hôm qua cũng bán sức như vậy phục vụ Mộ Liên, anh ta hôm nay không phải vẫn ngoan ngoãn kết hôn với tôi sao?"



Tô Hòa thở dài một tiếng, nhìn Tần Trăn Trăn bằng ánh mắt rất đồng tình, "Lại cho người ta ngủ không, Tần Trăn Trăn, cô cho mẹ cô thể diện lớn thật đó."



Nghe lời nói của Tô Hòa, Tần Trăn Trăn bị kích thích đến mặt cũng đỏ lên, cô ta cắn răng nói, "Chị còn sức lực đắc ý, chị có kết hôn với Mộ Liên đi nữa, cũng chỉ là nhặt lại đồ tôi đã xài thôi."



"Mẹ cô chưa dạy cho cô, người nắm chắc trong tay cuối cùng mới là người thắng? Dùng hàng đã xài rồi so với bị người khác ngủ không cái này hơn chứ? Ban đầu mẹ cô làm tiểu tam, còn cầm tiền của kim chủ, còn cô đã cầm được gì của Mộ Liên?"



"Tần Trăn Trăn, kêu cô Trăn Trăn, cô đúng là ngây thơ." Tô Hòa cười, gương mặt đó quá đẹp, dù mang ác ý cũng đẹp kinh tâm động phách, "Vốn là tôi không biết chuyện của cô và Mộ Liên, cô còn có thể kiếm được lợi ích từ chỗ Mộ Liên."



"Nhưng bây giờ cô đã đem sự thật nói với tôi, quyền tài chính của Mộ Liên cũng ở trong tay tôi, chỉ cần tôi sống chết không buông tay, cô cho là cô còn có thể khoe khoang?"



Tô Hòa nhướng chân mày tinh xảo lên, "Nói cô ngu xuẩn cô còn không tin, mẹ cô năm đó đều biết làm sao cẩn thận sống dưới mí mắt của mẹ tôi, điểm này cô nên học mẹ cô một ít. Rõ ràng là tổ truyền hồ ly tinh, lại không học được tinh túy, đi theo mẹ cô học nhiều năm như vậy cũng là công cốc rồi."