Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 360: Thế giới thứ tám : Phiên ngoại Ôn Quỳnh




Edit: Nhi Huỳnh ​Cha mẹ của Ôn Quỳnh vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của hắn, mẹ hắn đưa một con mèo trắng.

Con mèo con lông trắng đó rất đáng yêu, toàn thân tuyết trắng không hề có một chút tì vết nào, ánh mắt xanh lá trong suốt, đồng tử dựng thẳng, khiến người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tiếng kêu của nó cũng mềm mại nhẹ nhàng, chuyện mà con mèo nhỏ này yêu nhất, là thừa dịp Ôn Quỳnh đọc sách mà bò lên trên đùi hắn nghỉ ngơi.

Ôn Quỳnh rất thích nó, cho nên sau đó, hắn tự tay chôn nó vào đất.

“Tiểu Quỳnh… tại sai lại muốn giết Tiểu Bạch?”

Ôn Quỳnh năm tuổi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt diễm lệ của mẹ mình, trên gương mặt ngây thơ của hắn vẫn còn dính bùn đất, quần áo ít nhiều cũng dính một ít, giống như một đứa trẻ ngang bướng bình thường.

Đứa trẻ có khuôn mặt tinh xảo cười nói: “Bởi vì Tiểu Bạch quá tốt, nó không nên có mặt trên thế giới này.”

“Con nói… gì vậy?”

“Ma ma, thế giới này không xứng có được nó.”

“Vậy Tiểu Quỳnh… có thấy ma ma tốt không?”

Đứa trẻ lập tức nói: “Tốt.”

Người phụ nữ diễm lệ run lên.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mẹ của Ôn Quỳnh không dám cho hắn bất cứ thứ gì còn sống nữa, mỗi khi muốn ôm con mình một cái, khi nhìn đến con mình duỗi tay qua, côgiống như nhìn thấy đôi tay đó muốn bóp lấy cổ mình, sau đó, cô không dám đến gần thêm chút nào nữa.

Ôn Quỳnh bé nhỏ không rõ mẹ hắn vì sao lại không thích mình nữa, chỉ là, không thích thì cũng không thích thôi, dù sao mẹ có tồn tại hay không, đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng.

Khi Ôn Quỳnh bảy tuổi, cha hắn mang đến một người, là một người đàn ông cao gầy, người đàn ông đó nói chuyện với hắn, đọc sách với hắn, cũng sẽ vẽ tranh với hắn, Ôn Quỳnh thích nói chuyện với người đàn ông đó, bởi vì người này sẽ không đối xử với hắn như là một đứa trẻ ngây thơ.

Lúc cha mẹ hắn làm kỷ niệm ngày kết hôn, trong phòng thay đồ có rất nhiều hoa hồng, người đàn ông đó sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Quỳnh, không phải cháu thích vẽ tranh sao? không bằng vẽ một bộ áo cưới, tương lai mặc lên người cô dâu của cháu, tựa như cha mẹ cháu ân ái với nhau vậy.”

“cô dâu là cái gì?

“cô dâu hả, chính là một người sẽ luôn ở bên cạnh cháu, cháu sẽ rất yêu cô ấy, cô ấy cũng sẽ rất yêu cháu.”

“yêu là cái gì?”

“yêu… chính là khi cháu nhìn cô ấy, sẽ muốn chạm vào cô ấy, khi cháu chạm vào, lại muốn vĩnh viễn giữ cô ấy ở bên cạnh cháu, tóm lại, chính là không có cô ấy là khôngđược.”

Khi đó, Ôn Quỳnh cái hiểu cái không, lại có một lần nhàm chán, hắn nhớ tới những lời này, lần đầu tiên vẽ áo cưới, Ôn Quỳnh bé nhỏ không hiểu có thể có một “không có côấy không được” xuất hiện hay không, hắn không hiểu sao lại động tâm.

cô dâu là một người sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đau khổ, quá mức thích, hắn sẽ không nhịn được mà muốn giết cô ấy.

Dù sao thế giới này, vẫn chưa được xem là tốt đẹp.

Sau đó Ôn Quỳnh mới biết được, người đàn ông này còn có một cái tên khác, gọi là bác sĩ tâm lý.

Hắn còn chưa biết cái gì là bác sĩ tâm lý, nhưng hắn biết bác sĩ là cái gì, bác sĩ sẽ đem hắn nhốt lại trong phòng bệnh màu trắng, mỗi ngày ép hắn uống thuốc, dùng kim châm chọc phá da của hắn, hắn ghét bác sĩ.

Khi người đàn ông đó lại đến, Ôn Quỳnh bé nhỏ cầm công cụ nặng trĩu, đem cầu thang bằng gỗ nới lỏng một bậc, sau đó hắn thu dọn công cụ, đứng ở tầng ba, vẫy tay với người đàn ông đang đi vào cửa chính.

Người đàn ông thấy hắn, cười hiền hậu, bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng từ tầng ba té ngã xuống.

âm thanh chấn động khi thân người lăn xuống đó, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Ôn Quỳnh vẫn nhớ rõ.

Sau khi người nọ té lầu, không hề có tin tức gì truyền đến, cũng không có bác sĩ tâm lý nào tìm tới cửa, Ôn Quỳnh bảy tuổi cảm thấy vừa lòng, cho dù lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Ôn không dám đến gần hắn nữa, bao gồm cả cha mẹ hắn.

Rất nhiều năm sau, Ôn Quỳnh trưởng thành bởi vì nguyên nhân thân thể lại nhập viện, một hôm trời nắng, hắn đứng ở mép cửa sổ ở hảnh lang ngắm phong cảnh, một người thanh niên tên là Khâu Lương đến tìm hắn, người thanh niên này nói là hy vọng hắn có thể diễn vai nam chính trong kịch bản của mình, nghe nói, nếu bộ phim thanh xuân này được hắn diễn, Khâu Lương sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để làm nữ minh tinh Hạ Phong Quang đến diễn nữ chính.

Nam chính dịu dàng an tĩnh, chống lại nữ chính nhiệt tình như lửa, nhìn một cái, có bao nhiêu là xúc cảm đây?

Ôn Quỳnh cự tuyệt, bởi vì nhân sinh đã đủ buồn chán, hắn không nghĩ lại làm bất luận chuyện nhàm chán nào nữa.

Nghe nói, sau đó bộ phim thanh xuân này bắt đầu dùng người mới, nữ chính cũngkhông tìm đến Hạ Phong Quang.

Khâu Lương lắc đầu than thở, ở trước mặt Ôn Quỳnh liên tiếp oán giận nhà đầu tư cỡ nào không có mắt.

Người tên Khâu Lương này giống như xem hắn thành bạn bè, nhưng bạn bè, lại là thứ gì nhàm chán đây?

Ôn Quỳnh cũng không ngắt lời của Khâu Lương, có lẽ vì điểm này nên Khâu Lương lắm lời mới thích càu nhàu trước mặt Ôn Quỳnh, dần dần trở thành một thói quen.

Đợi đến khi Khâu Lương phát hiện hắn là loại người gì, thì tai của hắn mới có thể thanh tịnh.

Ôn Quỳnh nghĩ như vậy.

Nhưng mà một lần ngẫu nhiên, Ôn Quỳnh thuận miệng hòi Khâu Lương lý do mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, Khâu Lương dẫn hắn đến phòng bệnh cách vách, nhìn thấy bệnh nhân nằm ở đó.

“Đây là cha của tôi, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau hôn mê bất tỉnh, mẹ tôi thân thể không tốt, cho nên tôi mới thường xuyên chạy đến bệnh viện nhìn ông.” Lúc Khâu Lương nói những lời này, không thấy vẻ đau buồn trênmặt, có lẽ trước đây đã đau buồn xong hết rồi.

Ôn Quỳnh hờ hững nói: “Hy vọng cha cậu có thể nhanh chóng khỏe lại.”

Cho dù hắn đã nhớ ra bệnh nhân này vì sao lại nhìn quen mắt đến vậy, lại nhớ ra vì sao lại hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn luôn có thể giữ được vẻ hờ hững.

Ngày lễ tình nhân, ngay cả bệnh viện dường như cũng nhiều hơn một chút sức sống, Ôn Quỳnh ngồi trên giường, nhàm chán nhìn từng người từng người cầm hoa hồng điqua, Khâu Lương đúng giờ đánh tan sự im lặng trong phòng.

“Ôn Quỳnh, theo tôi đến miếu Nguyệt Lão đi.”

Ôn Quỳnh mỉm cười, “Tôi là bệnh nhân đang nằm viện.”

“Yên tâm đi, tôi hỏi rồi, đi ra ngoài trong chốc lát cũng không có việc gì, tôi thấy cậu cả ngày nghẹn ở trong này cũng không phải chuyện gì hay, vẫn nên đi ra ngoài một chút mới tốt, trong bệnh viện đều là mùi nước khử trùng, cậu không muốn ra ngoài hóng gió sao?”

“Nơi này rất tốt, hơn ở chỗ an tĩnh.” Hắn chỉ là không muốn động đậy thôi.

Khâu Lương không ngừng cố gắng, “Nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh, tôi thấy cậu vẫn luôn thân cô thế cô, đi cầu nhân duyên đi, nói không chừng cúi đầu bái Nguyệt Lão, cậu có thể bái ra một cô dâu.”

“cô dâu…” Ôn Quỳnh khe khẽ nói hai từ này, thật lâu trước đây, người đàn ông kia nóicô dâu là một người có thể vĩnh viễn ở bênh cạnh hắn.

Cái vĩnh viễn này, có phải là khi hắn thích cô ấy, sẽ không giết cô ấy không?

Ôn Quỳnh bỗng nhiên tò mò, cho nên hắn cùng Khâu Lương tốn một giờ đi xe, lại tốn mười phút bò lên núi, đến miếu Nguyệt Lão tấp nập người này, Khâu Lương lôi kéo Ôn Quỳnh đi giải sầu là thật, đến nơi đây vì tìm linh cảm cho kịch bản mới cũng là thật, cho nên đến miếu Nguyệt Lão Khâu Lương liền lôi máy ảnh ra chụp không ngừng, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến Ôn Quỳnh lần đầu tiên đến nơi có nhiều người như vậy.

Ôn Quỳnh ghét chỗ đông người, càng ghét chỗ ồn ào ầm ĩ, hắn bắt đầu cảm thấykhông vui, không nên vì nhất thời hiếu kỳ mà đến nơi khiến người khó chịu thế này.

Một khắc ấy khi hắn xoay người, một thân hình mềm mại tiến vào lòng hắn.

Đó là cảm giác gì?

Mềm mại đến mức muốn khảm nhập vào thân thể, ngọt ngào đến mức muốn ôm lấy,không ngừng đòi hỏi… Ôn Quỳnh không biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào.

cô rất nhanh đã rời khỏi cái ôm của hắn, “Thật có lỗi.”

A... âm thanh của cô ấy, cũng uyển chuyển êm tai đến mức khiến hắn muốn mạnh mẽ đè cô xuống dưới người, nghe tiếng khóc cầu xin tha thứ của cô.

Ôn Quỳnh lần đầu tiên có loại cảm giác không thể khống chế như vậy, loại cảm giác này rất xa lạ, cho nên hắn cảm thấy mờ mịt, ngay sau đó, bản năng của hắn cảm thấy sự xa lạ này là không thể khống chế, mà hắn luôn luôn không thích cảm xác không thể nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng hôm nay, mọi thứ mà hắn không thích, mọi lý trí tính toán của hắn, tuyên bố bỏ hắn mà đi.

Hắn muốn cô gái này.

Mà cô gái này, khi suy nghĩ cuồn cuộn đến với hắn đã vội vã rời đi.

Khâu Lương không biết đã đến từ khi nào, “Người vừa chạy trốn… nhìn bóng dáng hẳn là Hạ Phong Quang, tôi vừa gặp người đại diện của cô ấy, khẳng định là Hạ Phong Quang rồi.”

“Hạ Phong Quang…” Ôn Quỳnh yên lặng nhớ kỹ cái tên này, tay hắn chậm rãi để lên ngực, trái tim trong lồng ngực nhảy lên mãnh liệt, thúc giục hắn bắt lại cô gái đó.

không cần phải gấp gáp.

Hắn nói với chính mình, cô ấy trốn không thoát.

Bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, Ôn Quỳnh về bệnh biện, bác sĩ nói bệnh tình tăng lên, Khâu Lương rất tự trách vì thấy bản thân làm hại bệnh tình Ôn Quỳnh càng nghiêm trọng. 

Ôn Quỳnh cũng không nói gì, có đôi khi lòng áy náy của một người rất tốt để lợi dụng. 

Phái người theo dõi Phong Quang đã không thể thỏa mãn hắn nữa, tình cảm kịch liệtkhông thể phát ra, hắn bắt đầu viết thư ở bệnh viện, cũng bắt đầu tìm người đàn ông ở phòng bệnh cách vách, chậm rãi kể về phần tình cảm không thể thổ lộ này, giống như mười mấy năm trước, khi bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, Ôn Quỳnh chậm rãi nói, người đàn ông kiên nhẫn nghe, chỉ khác là, người đàn ông đang hôn mê khôngbao giờ có thể trả lời hắn nữa. 

Lại qua mấy tháng, bệnh tình Ôn Quỳnh quá nặng, Khâu Lương cũng mang theo thần sắc đau khổ nói với hắn, cha mình rốt cục không chịu được mà qua đời. 

Ôn Quỳnh an ủi hắn, “Cha cậu sẽ không muốn thấy cậu đau buồn.” 

Lại qua một tháng, Khâu Lương bước ra từ nỗi đau, mang theo cảm kích tươi cười nói với Ôn Quỳnh: “Mấy ngày qua, cảm ơn cậu đã an ủi tôi, cậu nói không sai, làm người luôn phải hướng về phía trước.” 

không, hắn sẽ không hướng về phía trước. 

Ôn Quỳnh cảm thấy khủng hoảng. 

Khâu Lương rõ ràng đau lòng như vậy, nhưng qua một đoạn thời gian đã có thể tươi cười, thời gian quả thật có thể xóa nhòa tất cả. 

Nhưng nếu hắn đã chết thì sao? 

Phong Quang không biết đến sự tồn tại của hắn, cho dù thời gian đau buồn chỉ ngắn ngủi từng ấy, cô ấy cũng sẽ không vì hắn mà khóc, thậm chí vĩnh viễn cũng không để tên của hắn ở trong lòng. 

Ôn Quỳnh không cam lòng. 

Một ngày nào đó, đêm dài tĩnh lặng, hắn có một quyết định. 

Hắn muốn dẫn nàng cùng nhau rời đi, rời khỏi thế giới không thú vị này. 

Vì thế, tất cả mọi thứ, từ thời khắc này bắt đầu sụp đổ.