Mau Xuyên Đương Nam Thần Xuyên Thành Pháo Hôi
Editor: Sherry- Ry
Không hổ là tiểu thuyết mới có thể xuất hiện cảnh tượng như thế này mà, lúc Vân Ca nhìn thấy phòng nghỉ của Hàn Mục Thanh, trong lòng không nhịn được cảm thán. Đây đâu phải là phòng nghỉ, nói đây là một biệt thự thu nhỏ thì đúng hơn, biệt thự này có hai tầng, phía trước còn có một mảnh đất nhỏ trồng nhiều hoa.
Những điều như vậy chắc chỉ trong tiểu thuyết mới có, ở thế giới lúc đầu của Vân Ca, hắn là nhị thiếu gia Vân gia tài phiệt đứng đầu nước Z, khi đi học hắn cũng chưa từng hưởng thụ qua những đãi ngộ này.
Hàn Mục Thanh chỉ đường cho Vân Ca đi đến phòng tắm, sau đó đem một bộ sữa tắm, sữa rửa mặt mới toanh đưa cho hắn, rồi mới nghĩ đến chính mình. Vân Ca tán thưởng cho sự xa hoa phóng khoáng của nam chính, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Lúc này người hầu nhà hắn còn chưa mang đồ vật đưa đến, Vân Ca liền trực tiếp lấy khăn tắm quấn quanh ngang eo rồi đi ra phòng tắm. Tựa hồ bị tiếng mở cửa phòng tắm làm giật mình làm cho Hàn Mục Thanh đang vùi đầu vào máy tính phải ngước đầu lên nhìn.
Nhìn phía đối diện khi Vân Ca đang đi tới, Hàn Mục Thanh không nhịn được sửng sốt thất thần, thiếu niên làn da trắng nõn, dáng người cân xứng, ngũ quan tinh xảo mang theo nét cười nhàn nhạt, vừa lúc ánh mặt trời chiếu xuống người hắn, làm cho anh có ảo giác đang nhìn thấy thiên sứ.
Vẻ đẹp này hoàn mỹ đến nỗi không những làm cho người khác hoảng thần mà còn làm người khác không rời được mắt, quanh người hắn toát ra vẻ hồn nhiên non nớt, còn có một loại lười biếng như mèo nhỏ, anh cũng không ngờ một người con trai có thể làm cho anh không dời được tầm mắt như vậy, nhưng người trước mắt đẹp giống như tinh linh làm anh không thể đem ánh mắt từ trên người hắn dời đi nơi khác được.
Nhìn Hàn Mục Thanh ngơ ngác nhìn mình, Vân Ca cũng không thèm để ý, dung mạo này có bao nhiêu hấp dẫn hắn đương nhiên biết, ở giữa nhà có trải một tấm thảm, cho nên Vân Ca hai chân trần trực tiếp đạp lên thảm.
Hắn thấy Hàn Mục Thanh còn đang ngẩn ngơ chưa lấy lại tinh thần, nhịn không được nhẹ nhàng đá đối phương một cái, “Tôi nói này học trưởng, hội học sinh sẽ không ngăn bác Vương nhà tôi đưa đồ đến đây đi.” Đây là vấn đề Vân Ca vừa mới nghĩ đến.
Hàn Mục Thanh áp xuống trái tim đang rung động, tầm mắt rời đi, mặt không biến sắc trả lời hắn, “Sẽ không, vừa rồi tôi đã nói với bọn họ rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng Hàn Mục Thanh mới phát hiện tiếng nói của mình thế mà trở nên khàn khàn, anh tất nhiên biết vì cái gì giọng mình mới như vậy, chỉ là nhìn qua thiếu niên không phát hiện tí nào, trong lòng anh có chút thất vọng.
“Vậy thì tốt rồi.” Được một câu trả lời khẳng định Vân Ca nghiêng người nằm lên sô pha, may mà hiện tại là tháng 5 trong phòng nhiệt độ vừa đủ ấm, hắn không nhìn về phía máy tính của nam chính, mà nhìn lướt qua bên cạnh thấy kệ sách nh, quay đầu nhìn về phía Hàn Mục Thanh, cằm khẽ nhếch lên giống như mèo con kiêu ngạo, “Tôi có thể xem không?”
“Đương nhiên.” Được chủ nhân cho phép hắn cũng không hề chần chờ, tùy tiện rút ra một quyển sách lật ra xem. Vân Ca hôm nay tuy rằng là bị Hàn Mục Thanh liên lụy nhưng nhìn người Hàn Mục Thanh dựa vào cơ hội lần này kéo gần quan hệ với nam chính cũng tốt.
Trong nguyên tác nam chính là người trầm mặc ít lời, Vân Ca cũng không thích người nói nhiều. Hiện tại đối phương đang bận, hắn cũng nhàm chán đến phát ngốc còn không bằng tìm quyển sách xem.
Giữa trưa ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm cho người đang nằm hưởng thụ trở nên mơ màng sắp ngủ, quyển sách trên tay Vân Ca không biết từ khi nào rớt trên sô pha, hắn hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời rồi ngủ mất.
Hàn Mục Thanh ngốc ngốc nhìn một màn này, từ sáng sớm hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Tần Mạch, anh liền nhịn không được bị hắn hấp dẫn.
Càng tới gần hắn anh càng không thể khống chế dục vọng mãnh liệt trong lòng mình, anh muốn có được người này, muốn đem đối phương bảo hộ ở dưới cánh chim của mình, muốn trong mắt đối phương vĩnh viễn chỉ có một mình anh. Tâm tình mãnh liệt này thời thời khắc khắc điên cuồng dần ăn mòn lý trí anh, làm anh không thể không kiềm chế tình cảm mãnh liệt và đáng sợ này.
Người Tần gia mang quần áo đến chỉnh tề đặt ở bên cạnh hắn, Hàn Mục Thanh luyến tiếc đánh thức đối phương, từ lúc Tần Mạch vừa mới ngủ anh liền nhịn không được ngồi một bên tham lam nhìn chăm chú dung nhan đang ngủ của hắn.
Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ trong lúc ngủ càng thêm có vẻ yếu ớt, từ đĩnh lông mi kiều diễm, xẹt qua chiếc mũi cao thẳng, lại đến cánh môi phấn nộn giống như hoa cánh, cùng với xương quai xanh tinh xảo đáng yêu, hai điểm thù du đỏ thắm, xuống chút nữa là……. Hàn Mục Thanh đột nhiên dời tầm mắt đi, nỗ lực bình phục hô hấp cùng với tâm tình đang xôn xao. Anh chưa bao giờ gặp một người nào làm cho anh có thể điên cuồng đến vậy, cảm xúc xa lạ và mãnh liệt này làm Hàn Mục Thanh hoài nghi rằng mình có phải hay không bị người này hạ chú. Suy nghĩ như vậy làm cho anh cảm thấy khó chịu, lúc này anh cẩn thận thu liễm khí thế quanh thân, sợ rằng hắn đang ngủ say bừng tỉnh giấc.
Nhẹ nhàng cầm lấy chăn lông đấp lên người hắn, Hàn Mục Thanh nhịn không được đặt tay lên người hắn, trong lòng anh chậm rãi hạ quyết tâm, “Bảo bối, chờ anh.” nhẹ giọng không tiếng động nào nói ra những lời này, Hàn Mục Thanh tầm mắt dời đi đem công việc ra tiếp tục làm.
Lúc Vân Ca tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn bị đói đến tỉnh, nhìn hoàn cảnh chung quanh có chút lạ lẫm, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe được một tiếng nói, “Tỉnh?” Nhìn Hàn Mục Thanh trong chóc lát Vân Ca liền nhớ tới những việc hôm nay mình gặp phải, bất quá hắn nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, hắn đây là ở trước mặt hội trưởng Hội Học Sinh trắng trợn trốn học sao?
“ừm.” Vân Ca cười một cái nhàn nhạt đáp lại, mang theo khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ cùng với giọng mũi nhẹ nhàng một cách lười biếng, làm ánh mắt Hàn Mục Thanh càng thêm thâm trầm. Ngừng công việc trên tay Hàn Mục Thanh đi đến nói, “Quần áo của cậu đã đưa tới, lúc ấy thấy cậu đang ngủ ngon lành nên không đánh thức cậu.”
Ngoài miệng bình tĩnh nói, Vân Ca lại phát hiện lỗ tai anh nhiễm một tầng hồng nhạt, cho nên anh đây là đang thẹn thùng? Nghĩ đến khả năng này Vân Ca nhịn không được lần nữa liếc mắt đánh giá người nam nhân trước mắt, hắn cảm thấy người nam nhân này cùng người trong tiểu thuyết tính cách có chút không giống nhau.
Thời điểmVân Ca mặc quần áo, cảm giác ánh mắt Hàn Mục Thanh nóng bỏng có chút quái dị, làm hắn không được thoải mái quay sang hướng khác, kiếp trước cả trai lẫn gái đối với hắn có ý đồ cũng không ít, bất quá nhìn lại biểu cảm Hàn Mục Thanh không biến hóa chút nào, nghĩ tới cốt truyện cũ Vân Ca liền cảm thấy là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại hắn không có gì đáng giá để đối phương nhìn trộm, thứ hắn có duy nhất chính là dung mạo xuất sắc, bất quá dung mạo này ở trên người nam nhân thì quá mức xinh đẹp nhưng không bằng được Hàn Mục Thanh tuấn mỹ, thư thái, tài giỏi. Ý niệm nho nhỏ này cũng làm Vân Ca không phát hiện Hàn Mục Thanh có ý đồ với mình, thế cho nên về sau hắn mới nghĩ đến biết vậy chẳng làm*.
*thay đồ trước mặt nam chính.
Chờ đến khi Vân Ca mặc xong quần áo, Hàn Mục Thanh cũng đem công việc xử lý xong, đóng máy tính lại nói với Vân Ca, “Đi ăn cơm trước đi.” Vân Ca gật gật đầu đồng ý lời mời của Hàn Mục Thanh, giữa trưa hắn cơm còn chưa ăn xong đã bị mâm đồ ăn kia đánh đổ hết, thật sự hiện tại hắn đang đói bụng.
Hàn Mục Thanh khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc cùng Vân Ca đi ra cửa không biết khi nào trong tay cầm một túi sữa chua cùng bánh mì đưa cho Vân Ca, “Ăn một chút trước lót bụng.” Lúc Vân Ca tiếp nhận đồ ăn nhịn không được cảm thán đối phương rất biết cách chăm sóc.
Nếu hắn là con gái, nói không chừng hắn liền động tâm, vừa có năng lực lại chăm sóc người khác lớn lên còn đẹp trai như vậy đáng tiếc chính là hắn là con trai, Vân Ca trong lòng nói thầm nên bỏ qua Hàn Mục Thanh dưới đáy mắt kia tràn đầy ý cười vô cùng ôn nhu.