Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!

Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha! - Chương 100: Thái tử tàn bạo (49)




Edit: Cá Muối



Chuyện này hoàn toàn bất đồng với lời tiên đoán của Đường Thanh Trúc, Nhị hoàng tử có chút bất an.



Cũng may thám tử còn truyền đến tin tức, Phượng Tê Đồng dưới sự ảnh hưởng của chiến tranh, chứng bệnh cuồng bạo của hắn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí thiếu chút nữa đã động thủ với người một nhà.



Hít sâu một hơi, Nhị hoàng tử bình tĩnh lại, chuẩn bị yên lặng theo dõi mọi chuyện.



Hắn ta vẫn chắc chắn lời tiên đoán của Đường Thanh Trúc là thật sự, bởi vì trong khoảng thời gian này, nàng ta xác thật nói đúng không ít đại sự.



Lại không biết rằng, sau khi Phượng Tê Đồng trở về, hắn ta lập tức không còn cơ hội.



……



Ngày Đường Oản cùng Phượng Tê Đồng trở về, Đường các lão và Hoàng đế đều tự mình đến nghênh đón.



Phượng Tê Đồng thấy thế, lập tức để hai người đi phủ Thái Tử rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cùng hai người ở thư phòng nói chuyện.



Hắn cũng lười quanh co lòng vòng, trực tiếp nhìn Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn hoàng vị!”



Lời này vừa nói ra, Đường các lão sửng sốt, đầu quả tim đều run rẩy.



Thái Tử biết chính mình đang nói gì không?



Lời này ngươi muốn nói là nói sao?



Lại trăm triệu lần không nghĩ tới, Sau khi Hoàng đế nghe xong, ánh mắt sáng ngời, “Thật sự? Nhưng mà con có thể nói cho trẫm biết, vì sao lại gấp gáp muốn lên ngôi như vậy?”



“Bởi vì Oản Oản mang thai, nhi thần muốn nàng làm hoàng hậu! Nhi thần chuẩn bị trước khi hài tử ra đời sẽ đem Ngụy Quốc cùng Sở quốc thâu tóm!” Khóe môi Phượng Tê Đồng nhếch lên.




Nghe được lời này, Đường các lão đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại nhíu mày, “Điện hạ, như vậy có phải hơi vội vàng hay không?”



Đường Quốc mới vừa đánh xong một hồi chiến tranh gian nan, nếu không nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà lại tiếp tục chinh chiến, sợ rằng sẽ không ổn.



“Tổ phụ yên tâm, cô có chừng mực.”



Còn Hoàng đế lại ha ha cười nói: “Được lắm! Con ta thật khí phách!”



Từ khi hắn năm tuổi đã từng nói muốn thống nhất giang sơn, hiện giờ rốt cuộc ông cũng chờ đến lúc hắn thực hiện được mục tiêu sao?



Đường các lão thấy thế, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Hoàng Thượng lại vẫn luôn hy vọng Thái Tử thống nhất tứ quốc.



Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, thiên hạ đại thế nên hợp nhất từ lâu, hiện giờ tứ quốc phân chia mấy trăm năm, cũng là thời điểm nên thống nhất.




……



Vì thế, bảy ngày sau khi Phượng Tê Đồng hồi triều, sáng sớm, các triều thần đã bị tin tức Hoàng đế thoái vị đập cho ngơ ngẩn.



Đặc biệt là Nhị hoàng tử.



Mặc dù hắn ta khống chế biểu tình của mình rất tốt, nhưng khi nghe đến thánh chỉ công bố tin tức Hoàng đế thoái vị, sắc mặt vẫn không khỏi trắng nhợt.



Sao có thể?



Tại sao lại như vậy?



Không phải Đường Thanh Trúc nhìn thấy được, hắn ta mới là Hoàng đế tương lai sao?




Vì sao phụ hoàng lại thoái vị sớm như vậy, hắn vẫn còn rất khỏe mạnh mà!



Hắn ta rất muốn phản đối, nhưng căn bản không có lý do để phản đối.



Phượng Tê Đồng là Thái Tử, lên ngôi là danh chính ngôn thuận, cho dù phụ hoàng còn khoẻ mạnh, nhưng hắn ta muốn bóp méo thánh chỉ, cũng không có biện pháp.



Trong lúc nhất thời, Nhị hoàng tử không khỏi gắt gao siết chặt đôi tay, không ngừng với bản thân phải bình tĩnh.



Đừng hoảng hốt! Đừng hoảng hốt! Cho dù Phượng Tê Đồng lên ngôi thì thế nào? Hắn sắp điên rồi.



Hắn ta còn cơ hội!



Nhưng sau khi bãi triều trở về, hắn ta vẫn nhịn không được mà nổi giận đùng đùng đi tìm Đường Thanh Trúc.



“Không phải ngươi nói, sau khi Phượng Tê Đồng trở về sẽ nổi điên sao? Vì sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho hắn?”



Nghe được lời này, Đường Thanh Trúc đang ở trước gương đùa nghịch châu ngọc sửng sốt, “Sao lại như vậy? Rõ ràng ta nhớ rõ sau khi Phượng Tê Đồng trở về không bao lâu sẽ phát điên.”



Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng ta, cũng không có chuyện Hoàng đế truyền ngôi cho Phượng Tê Đồng mà.



……



“Không bao lâu là bao lâu?” Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức ép hỏi.



Đường Thanh Trúc nhìn vẻ mặt của hắn ta lúc này, bị hoảng sợ, nhưng vẫn nỗ lực nhớ lại: “Hẳn là trước cuối năm đi? Ta nhớ rõ điện hạ ngài dường như là đăng cơ sau tết nữ nhi.”



“Ta sẽ chờ! Nếu ngươi nói không đúng, đừng trách bổn vương không khách khí!” Nhị hoàng tử lạnh lùng nói.