Edit: Cá Muối
“Cầm di động đi, mã thanh toán là 666666, mua năm phần, biết chưa?” Đường Oản nói.
Đường Nhất Đồng nhìn cô đưa di động qua, có chút ngoài ý muốn, trước kia cô kêu hắn đi mua đều sẽ không đưa tiền.
Bây giờ trêи người hắn cũng chỉ còn không đến 120 đồng, đây là bình thường dùng để đi xe buýt, nếu không phải hôm nay hắn mua đồ dùng học tập hết tiền, cũng sẽ không ngồi xe của Đường Oản để trở về.
Nếu mua một phần sủi cảo, tiền của hắn thật sự không đủ.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Đường Oản sẽ đưa tiền cho hắn.
Đường Nhất Đồng cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy di động, khi hắn vừa bỏ di động vào trong túi, liền nghe Đường Oản tiếp tục nói: “Cậu dùng phần mềm gọi xe kêu taxi, đi nhanh về nhanh, tôi sắp chết đói rồi!”
“Tôi đã biết.” Đường Nhất Đồng gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
……
Chờ Đường Nhất Đồng rời đi, Tiểu khả ái lại tiếp tục ngoi lên: “Ký chủ, hắn là ông xã tương lai của ngươi đấy! Ngươi cứ sai sử hắn như vậy?”
Nghe nó nói, Đường Oản dựa vào đầu giường lười biếng trả lời: “Ngươi thì biết cái gì? Bởi vì như thế, cho nên từ giờ trở đi mới bắt đầu dạy bảo hắn nha.”
Cô cũng không phải đứa ngốc, tính cách của Đường Nhất Đồng bây giờ đã trở thành như vậy, muốn thay đổi, hầu như là không có khả năng, cho nên chuyện cô có thể làm, chính là không để hắn trở nên giống như tư liệu nói, biến thành nhân cách phản xã hội, chỉ cần hắn không hủy diệt thế giới, vậy không phải nhiệm vụ của cô liền hoàn thành sao?
Vì vậy, bây giờ cô chỉ cần đảm bảo Đường Nhất Đồng sẽ không hủy diệt thế giới, đem hắn uốn nắn thành loại hình yêu thích của cô, không phải rất tốt sao?
Như vậy cuộc sống sau này của cô sẽ trôi qua thật yên ổn.
Tiểu khả ái nghe Đường Oản nói, vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là thế! Ký chủ ngươi đã có chuẩn bị từ trước!”
Nửa giờ sau, Đường Nhất Đồng xách theo năm phần sủi cảo trở lại.
“Ăn đi, vẫn còn nóng.”
Đường Nhất Đồng mở ra một hộp, ngữ khí cũng không còn lạnh nhạt như trước.
……
Nghe hắn nói, Đường Oản gật đầu, cầm lấy đôi đũa.
Sau khi ăn một cái, cô đột nhiên nhìn về phía Đường Nhất Đồng nói: “Cậu cũng ăn đi! Liền ăn ở chỗ này…Lâu rồi tôi chưa ăn qua một bữa cơm đàng hoàng! Ở nhà, vừa nhìn đến người phụ nữ kia tôi liền buồn nôn!”
Đường Nhất Đồng nghe xong, ánh mắt khẽ chuyển động, sau đó bình tĩnh nhìn Đường Oản.
Đường Oản thấy hắn như thế, liền bày ra vẻ mặt ' sao cậu còn chưa ăn ' : “Mau ăn đi! Không có người cùng ăn cơm, căn bản không ra dáng một bữa cơm!”
Dứt lời liền chủ động tiến lên mở ra một cái hộp, đem đôi đũa đưa cho Đường Nhất Đồng.
Đường Nhất Đồng cúi thấp đầu, sau đó vươn tay phải gầy trơ xương, cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.
“Cậu ăn nhiều một chút! Không thể lãng phí!” Đường Oản nhắc nhở.
Đường Nhất Đồng ừ một tiếng, chậm rãi nhét một cái sủi cảo vào trong miệng.
Bước vào Đường gia đã 6 năm, ngoại trừ khoảng thời gian đầu, kể từ khi Triệu Hà sinh đứa con thứ hai, hắn chưa từng được ăn no.
Đường Oản thấy Đường Nhất Đồng ăn đến ngon miệng, lập tức nói: “Quả nhiên ăn cơm phải có người ăn cùng mới ngon, tôi quyết định rồi, Đường Nhất Đồng, sau này mỗi ngày cậu đều bồi tôi ăn cơm, thế nào?” Dứt lời, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Đường Nhất Đồng nghe xong ngước mắt nhìn cô, không có lên tiếng.
Thấy thế, Đường Oản lại vô cùng đáng thương nhìn hắn: “Cậu xem không phải bây giờ chúng ta đều đã hòa hảo sao? Làm em trai, bồi chị gái ăn cơm cũng không phải việc gì khó, Đồng Đồng tốt bụng mau đáp ứng đi.”
Đường Nhất Đồng nhìn ánh mắt chờ mong của cô, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Bất quá trong lòng lại âm thầm nghĩ: Tôi cũng không phải em trai cậu.
……