[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 5: Nhiệm vụ ủy thác từ các vị thần (3)




"Thái Hải Lão quân, tôi đưa người đến rồi này." Chuyên Húc mở nhẹ cửa kéo trúc ra, ngó đầu vào phòng. Mèo đen dưới chân Cộng Công sung sướng nghếch cái đầu nhỏ lên trời, cong mông lao ra ngoài. Hoảng hồn lùi ra sau một bước, thiếu niên mới thấy mèo đen nhào thẳng vào bộ ngực của thiếu nữ đứng đằng sau. Cái đầu nho nhỏ cứ thế cọ cọ vào má cô nàng. Thánh Âm đưa tay đỡ lấy mèo nhỏ, yêu thương cọ mũi với chiếc mũi nhỏ xinh, ươn ướt của nó. Giọng điệu trìu mến: "Sao nhóc lại ở đây?"

"Nó đến tìm cô." Người đàn ông trông vị khách của mình đã thành công tới nơi này. Ý cười thấp thoáng trên gương mặt trở nên nhu hoà, mềm mại vô cùng. Lịch sự mời khách quý ngồi vào bàn. Nghiêng đầu sang nhìn về phía Chuyên Húc, Cộng Công ôn hòa bảo: " Làm phiền cậu rồi, tiểu đồng. Nhớ báo lại dùm tôi phía Bàn Cổ Đại đế rằng mọi chuyện đã được sắp xếp hết. Sẽ không để ngài ấy lo lắng."

Khác hoàn toàn so với dáng vẻ trẻ trâu chua ngoa, đanh đá khi nói chuyện với Thánh Âm, Chuyên Húc lúc này thái độ vô cùng nghe lời. Chuyển ánh mắt đầy phức tạp sang con yêu tinh đang chơi đùa mèo đen. Ai dè bị Thánh Âm hất lại một ánh mắt đầy bỡn cợt, cậu ta hừ lạnh một tiếng. Nhận lời Cộng Công xong, tức khắc bay về Cửu Trọng Thiên...

Từ Ngân Sao Hải mà để bay được tới tầng thứ chín của Cửu Trọng Thiên, phải mở qua hàng vạn cái truyền tống trận. Đi qua vô số thế giới...

Trước khi được đưa ra khỏi phong ấn trận, Thánh Âm đã sớm ăn mặc thật chỉnh tề, ngăn nắp. Trông bộ dạng học sinh ngoan ngoãn đặt hai tay lên mặt bàn cùng con mèo đen đang ngồi bên cạnh. Cộng Công mỉm cười, giữa hai đầu lông mày tiêm nhiễm một vầng sáng thánh thiện lạ kì. Hắn ngồi ngay vào bàn, rót một ly trà cho Hải yêu: "Có gì muốn hỏi ta không?"

Thánh Âm quan sát người đàn ông tràn ngập hơi thở của Đức Phật ngồi trước mặt mình. Nhớ đến lời Chuyên Húc đã từng nói, có một vị Thủy thần đi cầu tình dùm mình trước đó. Không hiểu sao, kẻ này lại có một năng lực chân thực đến bất ngờ, khiến cho Thánh Âm tình nguyện vứt hết lớp ngụy trang của bản thân. U sầu di động hai tay đang bị còng, cô nàng nhấp môi hỏi: "Ngài là Thủy thần Cộng Công?"

Trong đáy mắt của Cộng Công, ý cười dường như sẽ mãi mãi luôn tĩnh lặng như mặt nước phẳng. Liếc sang vẻ mặt dò hỏi của người bên cạnh, hắn khẽ nhấc chung trà lên, đạm nhiên trả lời: "Ừm. Nhưng đó là mấy nghìn năm về trước rồi. Giờ cô phải gọi ta là Thái Hải Lão quân mới đúng."

"À...." Mờ mịt gật đầu, Thánh Âm tức khắc sửa lại cách gọi: "Vậy thưa Thái Hải Lão quân, vì lí do gì mà ngài đồng ý giúp tôi?" Cô nàng vừa mới dứt câu, chợt mèo đen nhỏ miao miao vào cái. Lén lút ra hiệu dấu bí mật với mèo đen nhỏ, Cộng Công mỉm cười: "Đây không hẳn là ta giúp cô. Chỉ là ta đang tạo cho cô một cơ hội để Đông Sơn tái khởi thôi."

Thánh Âm:"..." Đây không phải giúp, thì cái gì mới chính xác là giúp?

Ngoại trừ để mặc người ta nói gì, nghe đấy và khó hiểu tiếp thu, Thánh Âm cũng chẳng biết làm gì nữa....

Kí ức của cô nàng, đã bị xoá đi rất nhiều sau khi bị nhốt vào phong ấn trận...

"Vậy chúng ta vào chuyện chính đi." Cộng Công đặt chung trà đã uống hết về đĩa lót, giơ tay phất nhẹ một cái. Tràng cảnh xung quanh biến đổi cực nhanh. Trước mắt Thánh Âm đã sớm không phải chính điện thanh nhã, mát mẻ nữa. Thay vào đó, chính là một khoảng không gian đen tối vô tận. Giữa không trung trôi lềnh bềnh hàng đống...các tiểu tinh cầu màu sắc lạ kì. Vị Thái Hải Lão quân thì đã bay mất đâu không còn bóng dáng. Giơ ngón tay ra định chạm nhẹ vào một hành tinh bé nhỏ lơ lửng trên đầu mình. Ai dè, giọng nói nhu hoà của Công Cộng chợt vang vọng: "Cô nghĩ không gian cô đang đứng là gì?"

"Các...tiểu thế giới nhỏ bé chăng?"

"Không phải..." Nam nhân tiếp tục mở miệng giải thích: "Trông chúng nhỏ bé vậy thôi. Nhưng mỗi tinh cầu bé nhỏ, đáng yêu kia được các vị thánh thượng cổ gọi là Đại Vũ Trụ. Trong mỗi Đại Vũ Trụ đó, chất chứa vài ba cái gọi Tiểu Vũ Trụ. Lại tiếp tục, trong Tiểu Vũ Trụ sẽ tùy tiện theo từng thanh khí được ban phát mà có các thế giới khác nhau. Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi." Thánh Âm đáp, dí mắt vào một tinh cầu be bé vừa trôi qua mặt mình. Căng mi mắt nhìn sâu vào đó, chỉ thấy hàng đống dải ngân hà nhỏ li ti chảy dài...

Ôi, ôi. Thật cmn đẹp.

"Hải yêu, khi cô tình nguyện tới đây, có nghĩa là cô đã hiểu mình sẽ đối mặt với gì. Để có thể đủ tư cách thoát dời phong ấn, nhiệm vụ của cô là vượt thời không. Trải qua các kiếp luân hồi, sống như một con người bình thường. Chấp hành các nhiệm vụ được đưa ra. Cô tình nguyện không?"

Thánh Âm mím môi, nhíu mày suy nghĩ. Tuy bị ném vào hang động chín trăm năm, nhưng cô vẫn biết con người là thứ gì?

Họ vô tri, họ yếu ớt, họ tham lam, họ xấu xa...

Nhưng cũng có người tốt bụng, yêu thương người khác, hướng lòng thiện nguyện.

Thế giới nào cũng vậy, đôi khi thần tiên cũng khó tránh khỏi trong đầu nảy lên các ý nghĩ xấu xa...

"Tôi đồng ý."

Vạn kiếp luân hồi, vạn năm trường sinh bất tử...