Sau khi Vô Dược chạy ra khỏi chung cư của cô, cũng không có quá nhiều tiếc hận. Dù sao thì lệ quỷ ở thành phố này, đều bị cô bắt sắp hết rồi. Vốn cũng nên đổi thành phố khác.
Cô hôn anh một cái, sau đó nói với anh: "Ngoan, không có việc gì. Đừng sợ, chị sẽ không để cho bọn họ mang em đi. Đi, chúng ta đổi một thành phố mới. Em muốn đến nơi nào? Muốn mỹ lệ một chút, hay là phồn hoa một chút?"
Tư Mộ lắc lắc đầu, trả lời nói: "Ngư Ngư đi đâu, anh liền đi đó."
Vô Dược gợi lên khóe môi, vừa lòng cực kỳ. Lại hôn trên má anh một cái: "Thật ngoan, Tư Mộ của chị nghe lời nhất."
Bảo Bảo ngoan của cô nhất ngoan, thích anh nhất. Nếu nam nhân của cô ở thế giới nào đó cũng nghe lời như vậy, cô nhất định sẽ thắp hương bái Phật.
Biết nội tâm ý tưởng của cô, Tĩnh Dạ yên lặng không nói lời nào... Thật ra trước đó nó muốn nói cho cô, giá trị hắc hoá của nam thần đã đầy nhắc cô cẩn thận một chút, nhưng mà thấy cô cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nam thần. Nó cũng liền nhịn xuống không nói cho cô.
Kỳ thật Tĩnh Dạ biết cô vì sao còn không có đoán được, bug còn không phải là phải dùng như vậy sao? Cho nên nó rất vui vẻ không nói cho cô. Dù sao giá trị hắc hoá trăm phần trăm, lại không phải lần đầu tiên. Phòng tối gì đó, nó vẫn rất chờ mong.
Nếu Vô Dược biết, khẳng định sẽ đánh chết cái hệ thống hố chủ nhân này.
Tư Mộ cũng cẩn thận hôn trên má cô một cái, đúng vậy anh nghe lời cô nhất. Cho nên cô nhất định không thể vứt bỏ anh nha!
——
Vô Dược quyết định đến Giang Nam, cảnh sắc ở mảnh đất Giang Nam đều tương đối tuyệt đẹp, hơn nữa còn được xưng là vùng sông nước. Là một loại phong cảnh mà Vô Dược tương đối thiên vị.
Cô là người tinh tế nhưng căn bản không chịu được cảnh khắp nơi bụi mù, suối nước róc rách, đá xanh trên đường, người đi đường phải bung dù.
Lúc này Vô Dược không lựa chọn đến thành phố lớn, mà lựa chọn một trấn nhỏ tương đối phồn hoa.
Trấn nhỏ là nơi có danh tiếng với cảnh đẹp nhất, cho nên cũng tương đối nhiều người. Hơn nữa trấn nhỏ này còn có một nơi có phong cảnh kỳ quái, bởi vì một đi không trở lại mà ra danh.
Cho dù phải đối mặt với cái chết, nhưng vẫn có rất nhiều người đi trước.
Nếu Vô Dược không nhớ lầm, nơi này hình như cũng có một vị đại Boss.
"..." Vô Dược có một loại cảm giác cô vẫn luôn đang giúp nam nữ chủ thanh trừ chướng ngại.
Chỉ là cũng không có biện pháp, ai bảo Bảo Bảo ngoan của cô cần đến. Dù sao nam chủ lúc trước trưởng thành nhanh như vậy ít nhiều cũng là nhờ bọn họ.
Vô Dược tìm được chỗ ở, liền thả Hồng Oán ra.
Sau khi Hồng Oán cảm giác được nơi này là địa bàn của ai, sắc mặt trắng bạch, có chút không thể tin được nói: "Cô... Cô không phải muốn tôi đi đánh hắn chứ?"
Vô Dược nhướng mày, nhàn nhạt nhìn cô, môi đỏ khẽ mở lạnh nhạt mở miệng: "Cô nói đi?"
Hồng Oán mặt hoàn toàn trắng, ngữ khí còn mang theo một chút sợ hãi: "Tôi... Tôi đánh không lại hắn..."
"Phụt." Vô Dược không nhịn được cười cười, thật ra cô biết rồi, cô cũng không muốn để Hồng Oán đánh nhau với hắn, Hồng Oán tuy rằng rất mạnh, nhưng có thể nói là yếu nhất trong Mười đại Quỷ Vương ở nhân gian này, Boss ở cửa đầu tiên đương nhiên không thể so với Boss ở cửa cuối cùng.
Nhìn thấy Vô Dược cười, Hồng Oán liền biết bản thân bị chơi. Không khỏi tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Sau đó trong lúc vô ý nhìn thấy sắc mặt của tiểu thiếu niên ngồi bên cạnh cô, lại nháy mắt yếu yếu xuống.
QAQ vì sao Quỷ Vương điện hạ muốn cùng nhân loại đáng giận này ở bên nhau. Vì sao hắn không thích quỷ, ngược lại lại thích một nhân loại. Cô ủy khuất, anh anh anh ~