Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 145




Bất quá không đợi Yến Lạc suy xét nhiều hơn.

Đã xảy ra chuyện.

Theo sự phát triển nhanh chóng của các tinh hệ trong liên minh và đế quốc, khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, tài nguyên cũng bị tiêu hao rất nhanh chóng, vì vậy việc mở rộng các cuộc thám hiểm thăm dò ngoài vũ trụ cũng là ưu tiên hàng đầu mà tất cả tinh hệ đều đang tiến hành.

Bất quá, bên ngoài tinh hệ, bởi vì tất cả đều thuộc về lĩnh vực chưa được biết đến, hệ số nguy hiểm cũng gia tăng gấp nhiều lần, hơn nữa rất nhiều người vì không cách nào khống chế các hiện tượng vũ trụ, nên công tác này dị thường nguy hiểm.

Mà không lâu phía trước, tất cả tinh hạm mà đế quốc cử đi đã bị bại lộ trên quy mô lớn, xảy ra một vụ nổ mạnh, gây ra một trận lốc xoáy từ trường xưa nay chưa từng có trong vũ trụ.

Loại gió lốc này một khi bị cuốn vào, liền sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, tiêu tán trong vũ trụ sao trời.

Mà tinh hạm của liên minh cũng bị liên lụy, chỉ huy tối cao trên tinh hạm đó là cha con nhà họ Yến.

Vệ binh đến truyền đạt tin tức hơi cúi đầu, thanh âm thấp thấp, mang theo một chút an ủi.

Nghe được tin tức này, Yến Lạc mờ mịt vô thố đứng tại chỗ, tay vô ý thức nắm chặt, "Ba ba cùng anh hai?"

"Yến tiểu thư, thực xin lỗi, tin tức mới nhất hiện giờ là không rõ tung tích."



"Kia.." Yến Lạc hơi gục đầu xuống, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì, "Tôi có thể biết được quan chỉ huy trên tinh hạm của đế quốc là ai không?"

"Đã tìm được tinh hạm của đế quốc, quan chỉ huy cấp bậc cao nhất là thượng tướng vinh dự của đế quốc, Tưởng Thù, thời điểm tìm được đã không còn hơi thở."

"Được rồi, tôi đã biết.. Phiền anh chạy đến đây một chuyến.." Cô gái nhỏ rũ đầu, thanh âm có chút áp lực, bởi vì còn ở trong trường học cho nên khắc chế cảm xúc của mình sao?

Vệ binh kia có chút không đành lòng mím môi, "Yến tiểu thư, chỗ chúng tôi đã thông tri cho Lục thượng tướng, chắc một lát nữa, Lục thượng tướng liền tới."

Lời này mới vừa nói xong, người nọ liền thấy thân mình của Yến Lạc tựa hồ run lên một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ có hai phần vô thố, khóe mắt hồng hồng, tràn ngập một tầng hơi nước, sau đó lại bị cô đè ép xuống.

"Tôi đã biết." Yến Lạc lại cúi thấp đầu, sửa sang lại cảm xúc của mình một chút, mở miệng, "Vậy tôi đi trước, phiền anh rồi."

Nói xong cũng không đợi người này lại cẩn thận suy nghĩ cái gì, Yến Lạc đã chạy đi.

Trong óc loạn thành một đống, bất tri bất giác đã chạy vào đường nhỏ không có bóng người, tay hơi hơi nắm chặt, ánh mắt trống rỗng, khóe mắt mang theo một tia trong suốt, thoạt nhìn tuyệt vọng mà vô thố.

Mặc dù cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng tất cả vẫn cứ như vậy xâu chuỗi lên.

Tinh hạm của đế quốc, thượng tướng vinh dự Tưởng Thù, còn nữa, muốn từ chỗ cô khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước.. Đế quốc cùng liên minh..

Nhưng vì cái gì, cuối cùng còn liên lụy cả ba ba cùng anh hai chứ? Yến Lạc có chút chống đỡ không được giơ tay đỡ lấy thân cây ở một bên, đôi mắt hơi rũ xuống.

Rốt cuộc, một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt trực tiếp lăn xuống dưới.

Tiểu ca ca, là.. anh sao?

Thiếu nữ đứng ở giữa con đường, xunh quanh ngợp bóng cây, ngón tay trắng nõn có chút vô lực đáp trên một cành khô, quanh thân quấn quanh cảm giác thất thố cùng bất lực.

Vài bóng người đang lặng yên không một tiếng động từ một bên tiếp cận cô.

* * *

"Tiểu Phấn Hồng, tra được là ai đi theo tôi sao?" Yến Lạc rũ mắt, trong lòng dò hỏi Tiểu Phấn Hồng, đáy mắt mang theo một tia cân nhắc.

Một tay đáp trên thân cây, một tay nắm chặt ngực.

Khó chịu nhưng thật ra là thật sự khó chịu, nước mắt cũng đích xác không cần ấp ủ quá nhiều cảm xúc liền thuận theo tự nhiên mà tuôn ra, thân mình có chút vô lực thậm chí run rẩy, chẳng qua.. Này đó vốn là cảm xúc của thân thể này.