Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 34




Editor: Kiều Tiếu Nương Tử

Nhưng lại không cam lòng chỉ dùng một loại tư thái xuất hiện trước mặt cô, muốn cho cô biết, ai mới là chúa tể của trò chơi này.

Lại nhịn không được nghĩ, người giống như hắn, ở chỗ của cô có phải cũng có thể nhận được đối đãi y như vậy không.

Tất cả suy nghĩ loạn thành một đoàn.

Tu Ẩn đứng dậy, hơi thở quanh thân tiêu tán, nhìn nước mắt còn chưa biến mất trong mắt Yến Lạc, đáy mắt nhiễm một phần phức tạp.

Nhấc chân đi tới, trực tiếp đứng trước người Yến Lạc, dưới ánh mắt của cô khom lưng, ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô.

Ướt át, và mang theo độ ấm.

"Khóc cái gì?" Tu Ẩn hơi rũ con ngươi, nhìn giọt nước lây dính sang đầu ngón tay mình.

Ủy khuất như vậy? Thật không muốn bên cạnh hắn sao?

Đáp án này làm ngực Tu Ẩn trở nên khó chịu.

Cuối cùng thở dài một hơi, ngồi vào giường, đem Yến Lạc có ý đồ phản kháng ôm vào trong ngực.

Sau đó không được tự nhiên nhẹ nhàng xoa lưng Yến Lạc, "Tôi có thể cho em thời gian."

Ý tứ là, tôi không chấp nhận đáp án cự tuyệt.

Yến Lạc trừng mắt, một ngụm cắn lên đầu vai Tu Ẩn, tiểu cô nương đã bao giờ phải trải qua chuyện như vậy, trừng mắt mà nước mắt không nhịn được lăn xuống không ngừng.

Cái tên xấu xa này!

"Tu Ẩn!" Yến Lạc nhả ra, hít sâu, vô cùng thống hận khối thân mình vô lực vạn phần này.

"Ừ." Tu Ẩn không chút để ý đáp lời, nhấp môi, một tay vỗ lưng Yến Lạc dỗ dành cô, một tay thưởng thức bàn tay Yến Lạc, ánh mắt cũng dừng ở trên ngón tay trắng tinh của cô, đùa giỡn hăng say.

"Chúng ta không thích hợp." Yến Lạc cắn răng gằn từng chữ.

Động tác của Tu Ẩn quả nhiên khựng lại, nâng mi ngẩng đầu nhìn Yến Lạc, "Tôi nhớ rõ những lý do ngu xuẩn đó tôi đã phản bác rồi."

Ánh mắt thiếu niên thanh triệt, trên mặt rõ ràng còn mang theo nét trẻ con nhưng lại có tia trầm ổn không nói rõ được, "Vừa rồi là tôi nóng vội, tôi không thể phủ nhận những lời em nói, nhưng tôi có thể nói rõ cho em biết, em rất khác biệt, an tâm lưu lại bên người tôi được không? Em sẽ phát hiện mọi việc sẽ ổn..."

Ngữ khí của Tu Ẩn mang theo nhè nhẹ dỗ dành, cái đầu đặt lên bả vai Yến Lạc, ngữ khí này có thể làm cho tất cả cô gái động tâm.

Nhưng trong đó không bao gồm cô.

"..." Yến Lạc hơi rũ con ngươi, giơ tay đụng vào mái tóc mềm mại của hắn.

Mấy phần thật, mấy phần giả?

Chính hắn cũng không rõ phải không?

Đối với một đứa trẻ khát vọng ấm áp, nếu như trong một đêm mất đi sự ấm áp, những chuyện sau đó sẽ trở nên càng hỏng bét đúng không?

Bất tri bất giác cô đã làm cho mọi chuyện trở nên hỏng bét rồi.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Nương theo hảo cảm của hắn để làm cho giá trị hắc hóa giảm xuống, sau đó rời đi? Dù sao hắn cũng chỉ là người ở trong vị diện....

Nhưng không cần phải nói, cách này đương nhiên không dùng được.

Đây là lợi dụng, đối với một đứa trẻ mà sinh mệnh trước đó tràn ngập hắc ám chính là không công bằng.

Tuy rằng loại chuyện này vốn dĩ không cần công bằng, không ai quy định người khác đối xử với bạn như nào thì bạn phải đáp lại như thế.

"Sự ấm áp trên thế giới này có rất nhiều, hà tất cậu phải cố chấp muốn tôi chứ." Yến Lạc nhấp môi, thật sự rất khó hiểu, người nên lãnh tình lãnh tính nhất không phải là người trước mặt sao? Nguyên bản cô chỉ nghĩ giúp hắn thuận lợi tránh thoát những nguy cơ ngược thân ngược tâm là sẽ không còn vấn đề gì nữa, ai ngờ đến sẽ bị liên lụy như vậy.

Tu Ẩn rũ đôi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, tiến gần Yến Lạc, đôi mắt xanh lam thẳng tắp nhìn vào con ngươi đen của Yến Lạc.