Mây Bay Trăng Chuyển

Chương 4: Ngẫu nhiên gặp ở trạm xe lửa, ngược tâm




Vân Húc ngày hôm sau đi dự tuyển các loại nghề nghiệp, không ngoại lệ đều là từ chối. Vân Húc do dự rất lâu, đi vào bên cạnh một nhà lớn, Vân Húc trực tiếp kí một công việc diễn dịch ngắn hạn. Thời hạn một tháng làm việc vặt chân chạy. Tiền lương cũng không tệ lắm, công việc phỏng chừng sẽ rất khổ cực. Vân Húc cùng ngày liền đi mua đôi giày vải. Nàng chân đạp tràn đầy bọng máu, một lần lại một lần bưng trà rót nước, thực sự không chịu nổi

Ngày hôm sau nàng liền từ bỏ hoá trang và tạo hình. Dậy sớm ngủ trễ làm việc và nghỉ ngơi không có thời gian để cho nàng hoá trang. Vết thương phía sau càng ngày càng đau. Một tháng trôi qua cả người Vân Húc đều gầy đi trông thấy. Nàng vốn là rất gầy, bây giờ nhìn càng thêm gầy yếu. Người mẫu không thiếu gầy. Khi cái đầu heo kia cuối cùng cũng coi như nhả ra để nàng lại bắt đầu lại từ đầu đi show, lòng bàn chân của Vân Húc dán đầy miếng dán vết thương. Trong lúc này, Thu Vũ Nguyệt một lần cũng không có liên lạc nàng

Công việc đi show của Vân Húc kiếm khá nhiều. Trên căn bản mỗi lần đi show chính là vài ngàn. Nhưng mà còn thiếu rất nhiều. Những thân thích nghèo kia nàng không biết từ nơi nào lấy được tin tức cảm thấy nàng rất có tiền, mỗi tháng giở công phu sư tử ngoạm muốn nàng cho mấy vạn. Tiền thuê nhà của nàng cũng không mắc như vậy. Huống chi, Vân Húc còn nợ tiền người. Người kia tên Tiết Hạo, nghe nói cũng là trong giới biết chơi, có người nói hắn dạy dỗ nô lệ, không có không ngoan ngoãn. Nếu như không trả nổi tiền, Vân Húc liền phải chống đỡ chính mình. Vân Húc vô lực nhắm mắt lại

Nàng lúc trước khi mới quen Tiết Hạo, bị đối phương đánh đến sưng mặt sưng mũi, ghét bỏ tướng mạo nàng hắn không quá thích gương mặt đẹp đẽ. Vân Húc mỗi ngày bị đánh, bị quyền đấm cước đá, lại một câu nói cũng không chịu nhận sai. Đến cuối cùng đánh đến phải vào bệnh viện, xương sườn bị gãy, Vân Húc cũng không có nhả ra nói muốn làm nô lệ của hắn. Vân Húc luôn là boong boong xương sắt, đáng tiếc, đời người khổ cực, cuộc sống cũng là hoang đường

Vân Húc ngày hôm sau đi trạm xe lửa gặp đám thân thích kia, cũng phải nợ đám người kia chịu dùng tiền mua vé tìm đến nàng đòi tiền. Vân Húc có chút lúng túng đổi lên quần áo hơi chẳng phải lụi bại, đứng bên cạnh trạm xe lửa. Điên thoại di động của nàng là iphone 5, nàng bị đầu heo ép mua trước, sau đó không bao nhiêu tiền Vân Húc vốn định bán, bị người khác giả vờ không cẩn thận rớt bể màn hình, nứt vài vết. Vân Húc miễn cưỡng bóp lấy điện thoại, nhìn chữ có chút mơ hồ phía trên

Vân Húc không biết tại sao chính mình không chịu dùng tiền đem màn hình điện thoại di động của mình sửa tốt, hoặc chính là đơn giản đổi một cái điện thoại tiện nghi hơn. Nàng tại sao phải đi trả tiền thuê nhà trước chứ, Vân Húc cay đắng cười cười, có lẽ nàng chỉ là muốn có một căn nhà mà thôi. Nhưng thì ra đó là chuyện khó khăn như vậy. Nàng cả ăn no mặc ấm đều không làm được, làm thế nào có được hạnh phúc, hoặc chỉ là càng đơn giản.... Sống sót

Thu Vũ Nguyệt vừa vặn ở trạm xe lửa. Cô là tới đón bằng hữu, người lần trước kia, tên là Bạch Xảo Kỳ. Hai nhà họ là thế giao. Từng gặp tuổi ấu thơ chật vật lại ấu trĩ của Bạch Xảo Kỳ, thì tính là hiện tại xinh đẹp nữa, Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng cũng không có bất luận ý nghĩ gì

Đối phương không biết tại sao không thích đi máy bay, mỗi ngày liền muốn làm loại cảm giác thời đại cổ xưa. Thu Vũ Nguyệt nắm lấy điện thoại đứng ở một bên nhà ga chờ, phát hiện Vân Húc thì đứng ở sau lưng cô cách đó không xa đang đợi một chiếc tàu hỏa khác. Thu Vũ Nguyệt cau mày nhìn dáng vẻ Vân Húc tay hình như cũng đông cứng rồi. Đối phương rúc lấy bờ vai, trùm vào mũ quả dưa hào nhoáng bên ngoài, cúi đầu xoa xoa tay khó khăn lấy hơi ấm

Vân Húc không chú ý tới cô, mà là thận trọng cọ ở đường hầm bên cạnh muốn cọ một chút hơi ấm. Trạm xe lửa là lộ thiên, bây giờ là mùa đông, rất lạnh. Vân Húc quần áo không nhiều, chiếc quần đều không che được mắt cá chân, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, Vân Húc không có quần áo mùa thu mặc. Nhưng nàng cả quần áo tiện tay vừa người đều không có, đương nhiên sẽ không áo khoác và quần áo mùa thu giữ ấm. Thu Vũ Nguyệt nghĩ đến vài giây, cảm thấy lúc trước nên cho Vân Húc một cái áo khoác giữ ấm chút, cho thêm chút tiền

Khi điện thoại Vân Húc lơ đãng rơi trên mặt đất Thu Vũ Nguyệt vốn tưởng rằng đối phương là lạt mềm buộc chặt, nhưng Thu Vũ Nguyệt vẫn là thuận tay giúp đỡ. Cô ngồi xổm người xuống giúp Vân Húc nhặt lên, lại nhẹ nhàng đưa cho nàng. Cô theo bản năng ấn xuống một cái phím khóa màn hình, phát hiện màn hình hư nát. Chữ mơ hồ và vết nứt lớn không giống như là rớt ra

Thu Vũ Nguyệt vừa định mở miệng nói ta bồi thường cho ngươi, Vân Húc chỉ là có chút lúng túng nhìn cô, "....Tôi lúc trước không cẩn thận làm hư, cám ơn" Vân Húc sau khi cầm lấy điện thoại thận trọng đưa điện thoại di động bỏ về trong túi. Thu Vũ Nguyệt không ngờ tới nàng thực ra nghèo đều đổi không nổi điện thoại, thì yên lặng mà có chút sững sờ. Vân Húc hiển nhiên đối với điện thoại di động nhỏ cũ của mình rất để tâm, mua cái điện thoại vỏ cứng đơn giản, màn hình lau chùi rất sạch sẽ, đáng tiếc còn chưa phải làm sao có thể thấy rõ màn hình. Vân Húc dáng vẻ cẩn thận như vậy, không giống như là chính mình làm hư, màn hình càng giống như là điện thoại di động của nàng bị người khác giẫm hư

Bạch Xảo Kỳ cũng không biết chọn vé tàu rạng sáng mấy giờ, đến rất muộn xe cũng không đến. Thu Vũ Nguyệt nghiêng đầu không nhịn được đi nhìn Vân Húc. Khi đối phương bị loại thân thích rõ ràng cùng khổ lại nát kia quấn lấy, Thu Vũ Nguyệt cũng chỉ là yên lặng nhìn. Vân Húc cũng không như là người có loại thân thích này. Ở trong cảm giác cô Vân Húc ngược lại giống như phú nhị đại ra ngoài đi show chơi. Mặc dù hình như xác thực nghèo chút, nhưng cô vẫn cho là bởi vì Vân Húc phí hết tiền mà thôi

Nhưng mà chậm rãi tiếp xúc theo, Thu Vũ Nguyệt ý thức được, đối phương xác thực rất nghèo, rất đáng thương, rất cẩn thận. Sợ giành được yêu quý, sợ hãi được sủng dù cho một chút, cả người đều là ý đồ xấu. Mà tất cả những ý đồ xấu này đều là bởi vì thiếu tình yêu. Nàng muốn được người thật lòng yêu, dù cho một chút

Vân Húc do dự một lúc, vẫn là đưa qua phong thư dày. "Chú hai.... Ta hiện tại không làm việc, có thể sau này không thể nữa" Lời nàng còn chưa nói hết, đối phương thì thao thao một miệng địa phương bắt đầu mắng nàng. Vẻ mặt Vân Húc có chút lúng túng, nghe đối phương mắng ba mẹ nàng, thực sự có chút không chịu được

Ba mẹ của nàng là gia đình duy nhất trong thôn thi đến Thượng Hải. Từ nhỏ là giới tri thức thanh mai trúc mã, nhưng sau khi sinh ra Vân Húc xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, bệnh viện liền đem Vân Húc nhét cho một gia đình khác của người trong thôn kia. Cũng chính là nhà chú hai nàng bây giờ. Đối phương đối với nàng không tốt, cũng chủ trương con gái không nên nhận được giáo dục, bắt Vân Húc đi Thượng Hải ở. Sau đó bọn họ xài hết tiền lưu lại của ba mẹ Vân Húc, liền đem Vân Húc đuổi ra khỏi gia tộc. Vân Húc không có tiền, tự mình đi Bắc Kinh học đại học, nhưng mà cuối cùng vẫn là bởi vì học phí mà ngừng học. Đối phương cũng không biết chỗ nào có được tin tức, tìm tới Vân Húc

Đợi sau khi đối phương đi rồi, Vân Húc yên lặng quay người chuẩn bị về nhà. Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Thu Vũ Nguyệt, thời điểm nhìn biểu hiện gần như khinh bỉ của đối phương, đáy lòng Vân Húc vẫn là hung hăng bị đánh đau một hồi. Thu Vũ Nguyệt có thể cảm thấy nàng là người lớn gì rồi sẽ không muốn hồi báo gia đình. Nhưng mà cũng phải, nàng tự cam thấp hèn như vậy xin đối phương dằn vặt nàng, cũng khó trách Thu Vũ Nguyệt nghĩ. Như vậy

Vân Húc miễn cưỡng kéo lấy nụ cười, cũng không giải thích. Thu Vũ Nguyệt không lại tiếp tục nhìn nàng, chỉ là đứng tại chỗ chờ Bạch Xảo Kỳ. Cô không có nhìn Vân Húc nữa, nhưng trong lúc lơ đãng bên trong dư quang, Thu Vũ Nguyệt rõ rõ ràng ràng ý thức được Vân Húc bị người đánh một bạt tay, vô lực té lăn trên đất

Thu Vũ Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác, Vân Húc khó khăn bò dậy, xin lỗi với đối phương, khúm núm cúi đầu, khập khễnh muốn đi đến trên lầu, lại bởi vì lúc trước Thu Vũ Nguyệt đánh một trận đánh độc mà đi rất chậm. Thu Vũ Nguyệt có chút đau lòng, nhưng cô càng thấy là Vân Húc đang tính toán với mình

Tàu hỏa của Bạch Xảo Kỳ không lâu đã đến. Thời điểm đối phương xuống xe nhàm chán xông lên ôm lấy cô, ôm lấy cô thì nhắc đến muốn đi mua sắm. Đồ lúc trước nàng mua ở ngoại địa và vật kỷ niệm cũng để người ngồi máy bay tư nhân chở về rồi. Thu Vũ Nguyệt ôm lấy nàng, nhìn mấy vệ sĩ trong buồng xe, vẫn là không nhịn được cười một tiếng

"Ngươi vẫn là rất biết hưởng thụ" Cô lơ đãng quay đầu, Vân Húc còn đang lặng lẽ nhìn cô, viền mắt đỏ lên. Trong tay bóp lấy điện thoại di động nhỏ cũ kia, giống như Thu Vũ Nguyệt là người xấu bội tình bạc nghĩa. Vân Húc cũng không dám gọi lấy cô

Khi Thu Vũ Nguyệt được Bạch Xảo Kỳ quấn quít lấy đi thang máy, Vân Húc cũng không dám cả gan cùng với họ cùng đi một thang máy. Thời điểm thang máy đi lên trên, Thu Vũ Nguyệt quay đầu nhìn gò má của Vân Húc bị đánh sưng lên, đối phương cúi đầu, sờ sờ màn hình điện thoại di động, hình như là thật sự khóc rồi