Mây Bay Trăng Chuyển

Chương 6: Ngươi là chó của ta, không phải tình nhân




Thu Vũ Nguyệt ngày hôm sau dẫn theo Vân Húc ra ngoài, cho nàng thay lên là thời trang mới nhất. Giá cả cũng là không ít. Vân Húc biết giá cả, thời điểm mặc vào vẫn còn có chút trong lòng run sợ. Nàng nhìn dáng vẻ Thu Vũ Nguyệt ngầm đồng ý, thì không dám từ chối

Đến trung tâm thương mại, Thu Vũ Nguyệt dẫn nàng đi mua di động mới. Vân Húc ngoan ngoãn giao ra loại cũ kĩ rơi nát kia, nhìn Thu Vũ Nguyệt thu lại. Dù sao có tiền, đối phương ra tay thì chọn trúng RAM cao nhất, còn giúp nàng phối đủ các loại linh kiện nhỏ. Vân Húc muốn mở miệng từ chối ghét bỏ ở quầy hàng trực tiếp mua điện thoại di động quá đắt, Thu Vũ Nguyệt lại trực tiếp giúp nàng thay lên. "Cẩn thận một chút" khi tay Vân Húc đụng tới tay lạnh như băng của đối phương thân thể run lên, yên lặng nói tiếng được. Thu Vũ Nguyệt còn giúp nàng mua tai nghe vô tuyến và ipad mới nhất, lúc trước Vân Húc nhìn người mẫu khác thường dùng, đáy lòng đều là chua xót

Lúc xế chiều Vân Húc theo Thu Vũ Nguyệt đi làm riêng vòng cổ. Thu Vũ Nguyệt đem vòng cổ cài ở trên cổ Vân Húc, cảm thấy rất làm nổi bật nàng. Vân Húc có chút ngoan ngoãn nghiêng đầu, nhìn thắt lưng trên tường có chút sợ sệt, lại quay đầu nhìn Thu của nàng. Thu Vũ Nguyệt còn làm riêng các loại hình cụ. Vân Húc đỏ mặt nhìn, có chút sợ sệt cầm lấy tay của Thu Vũ Nguyệt

Chưa bao giờ có người gan lớn đến dám tùy ý thân cận Thu Vũ Nguyệt, cho nên tiểu gia hỏa ỷ lại Thu Vũ Nguyệt như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nô lệ trước đây Thu Vũ Nguyệt từ trước đến giờ sẽ không có sắc mặt tốt, cho dù đối phương ỷ lại cô, Thu Vũ Nguyệt cũng hầu như là mặt không thay đổi đánh độc

Thu Vũ Nguyệt nhìn Vân Húc, đối phương đỏ mặt, rồi lại không khống chế được đi nhìn gậy mây ngâm của góc tường. Thu Vũ Nguyệt bất đắc dĩ, nhìn nàng cười, "Không sợ đau a" Nói qua lại nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay của nàng một chút. Nhưng cô lập tức nhớ lại Vân Húc là thích đau, thậm chí cực thích bị đánh đau. Đáy lòng không biết tại sao bắt đầu có chút chua xót. Vân Húc là vì cái gì sẽ thích bị đánh chứ?

Thu Vũ Nguyệt nhìn tấm gỗ trên tường, lại quay đầu liếc nhìn Vân Húc, khóe miệng đối phương nhẹ nhàng giương lên, dáng dấp cùng nàng đối diện có vẻ đặc biệt tin cậy. Trong lòng Thu Vũ Nguyệt lỡ mấy nhịp, cảm giác mình gặp trắc trở rồi



Khi Bạch Xảo Kỳ không biết từ đâu nhận được tin tức xuất hiện, Thu Vũ Nguyệt chú ý tới tiểu gia hỏa nàng nắm tâm cơ quả thực buồn cười đến cực điểm. Đều có mấy phần đáng yêu. Tay của Vân Húc giả bộ nắm lấy Thu Vũ Nguyệt rút lui ở sau lưng cô tránh né đối phương, mãi đến tận Bạch Xảo Kỳ đi tới phía sau cô đem Vân Húc níu ra ngoài. Thu Vũ Nguyệt có chút ngạc nhiên nếu như mình hiện tại đứng ở phía đối lập Vân Húc đối với nàng không tốt, đối phương sẽ là biểu hiện gì. Nhưng nghĩ đến lúc trước khi đem Vân Húc vứt ở bên lề đường, Vân Húc chỉ là dáng vẻ cậy mạnh không khóc, liền không chuẩn bị thử nghiệm

Bởi vì có người có thể dựa vào và ỷ lại, Vân Húc mới có thể hơi động một chút, Nhưng nếu như mất đi người như vậy, Vân Húc cũng sẽ ngoan ngoãn tự mình gian nan sống tiếp. Nàng là tiểu hài tử thiếu tình yêu rất điển hình. Ủy khuất và tùy hứng của nàng, vốn cũng không có người nuông chiều. Cho nên Thu Vũ Nguyệt lúc trước đối với nàng không tốt, mắng nàng lại bắt nạt nàng, Vân Húc cũng chỉ là nhìn ra không làm sao bị thương. Bởi vì đứa nhỏ không có ai cưng chìu, không dám ở trước bất cứ người nào kiêu căng

Bạch Xảo Kỳ là loại hình không giống. Tiểu thư đại gia kiêu ngạo đắc ý, từ nhỏ đã là giàu có, giống như nàng. Được trong nhà sủng lớn, muốn cái gì sẽ có cái đó. Bạch gia rất có tiền. Và Thu gia lại không quá giống. Thu Vũ Nguyệt nhà là có tiền có thế, Thu Vũ Nguyệt từ nhỏ đã là ngậm muỗng vàng sinh ra. Cô yêu thích dằn vặt người khác cũng là bởi vì nguyên nhân gia đình, trải nghiệm cảm giác mới mẻ

Bạch Xảo Kỳ, thì là tiểu công chúa từ nhỏ đã hạnh phúc. Công chúa lạnh như băng, đối với người chính mình không thích đều là mặt lạnh. Lần trước Bạch Xảo Kỳ cùng cô gặp mặt đụng phải Vân Húc, ở trước mặt lạnh lùng, sau đó thì là cười nhạo cô lại có đồ chơi mới. Thu Vũ Nguyệt không trả lời, nàng thì khuếch đại nói Nguyệt ngươi gặp trắc trở rồi ngươi gặp trắc trở rồi

Vân Húc cúi đầu, nàng có một ít sợ sệt Thu Vũ Nguyệt lại đột nhiên hất tay của nàng ra, thì thận trọng nắm lấy đối phương, Vân Húc chỉ nắm lấy một điểm nhỏ. Suy nghĩ nếu như Thu Vũ Nguyệt buông tay, nàng sẽ không lộ ra khổ sở như vậy. Thu Vũ Nguyệt chú ý tới nàng căng thẳng, thật lòng đem tay dời lên, nắm chặt cả móng vuốt nhỏ. Vân Húc lầm bầm một câu, có chút cao hứng đem đầu dựa ở trên bả vai Thu Vũ Nguyệt

Bạch Xảo Kỳ khinh thường trừng Vân Húc một chút, nhìn Thu Vũ Nguyệt. "Nguyệt, ngươi làm sao hiện tại bụng đói ăn quàng rồi." Nàng khinh thường nhìn, chỉ cảm thấy cả người Vân Húc đều đặc biệt chán ghét, dối trá lại giả tâm giả ý. Vốn là lần đầu tiên nhìn thấy, cảm thấy đối phương ngoan ngoãn đáng yêu, khuôn mặt đẹp đẽ Thu Vũ Nguyệt sẽ thích, còn cao hứng cho đối phương, cho rằng Thu Vũ Nguyệt vốn là muốn xác định xuống rồi, kết quả bây giờ còn dáng vẻ dối trá như thế. Nàng chẳng lẽ không biết Thu Vũ Nguyệt ghét nhất loại dáng dấp buồn nôn bề ngoài tiểu bạch thỏ sau lưng rắn độc này sao?

Thu Vũ Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Xảo Kỳ không tiếp tục trả lời, ôm lấy Vân Húc lên xe. Thời điểm lên xe Thu Vũ Nguyệt thì đưa tay ra hiệu Vân Húc giao ra điện thoại. Vân Húc tội nghiệp đưa tay, Thu Vũ Nguyệt phát hiện quả nhiên là nàng chủ động cùng Bạch Xảo Kỳ khiêu khích. Giống như vai nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết luyến ái thanh xuân lúc trước, được tiện nghi thì ra vẻ

Vân Húc có chút lo lắng mím mím môi, sợ Thu Vũ Nguyệt trong nháy mắt lấy đi cái tốt đối với nàng. Nàng thận trọng nhìn Thu Vũ Nguyệt, theo tình thăm dò hơi nhích gần một chút. Nàng lấy lòng kề sát ở trên bả vai của Thu Vũ Nguyệt, hôn lấy tất cả của Thu Vũ Nguyệt. Có vẻ hơi lấy lòng trợn mắt lên đi nhìn Thu Vũ Nguyệt, lộ ra dáng dấp ngoan ngoãn của tiểu sủng vật



"Sau này, không cho phép lén lút trò chuyện với cô ấy. Ngươi là chó của ta, không phải tình nhân" Thu Vũ Nguyệt có chút không kiên nhẫn chỉ trỏ vòng cổ trên cổ của Vân Húc. Vẻ mặt của Vân Húc trong nháy mắt có chút khổ sở và chua xót, nhưng Thu Vũ Nguyệt không có đặc biệt để ý

Vân Húc theo bản năng mà buông lỏng ra tay ôm cô, yên lặng ngồi thẳng thân thể, để cái mông bị đánh sưng lên kia chạm vào trên nệm xe. Quả nhiên rất đau. Nàng cúi đầu, tay nắm lấy vạt áo, cảm giác ủ rũ và hậm hực kéo tới phía nàng. Nàng thống khổ trợn mắt lên, khổ sở nhắm chặt mắt lại

Thu Vũ Nguyệt sủng nàng một ngày, cũng không ngờ tới Vân Húc dễ dàng như vậy thì khổ sở. Chỉ có thể cương quyết kéo qua cánh tay của nàng. Vân Húc kìm nén nhìn cô, trong chớp mắt lại muốn khóc. Trong đôi mắt ướt nhẹp, lại bao hàm nước mắt

Thu Vũ Nguyệt đem Vân Húc ôm vào trong lồng ngực, để nàng trực tiếp ngồi ở trên chân của mình. Vân Húc ghé vào trong lòng cô, lỗ tai có chút đỏ lên. Thân thể nàng có chút run cầm cập, thì được Thu Vũ Nguyệt giam cầm chặt ở trong lòng

"Ta không thích cô ấy, đừng ghen mù quáng" Vân Húc nhẹ nhàng gật gù. Nàng cũng không phải tình nhân, nào có tư cách ghen. Nàng chỉ là tiểu cẩu mà thôi. Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, thận trọng nhìn Thu Vũ Nguyệt, lấy lòng nở nụ cười. Nàng còn không có tư cách tức giận với Thu Vũ Nguyệt. Thu Vũ Nguyệt chính là ba mẹ áo cơm của nàng, nàng còn chưa xứng nổi nóng với đối phương. Hơn nữa cũng là chủ nhân của nàng, tất cả của nàng

Thu Vũ Nguyệt ở trên mông nàng nhẹ nhàng vỗ một bạt tay. "Muốn làm tình nhân ta?" Nói chuyện, có chút dịu dàng ôm lấy Vân Húc, thậm chí có chút thân mật hôn chóp mũi của nàng

Vân Húc ngẩng đầu ba ba nhìn cô, "Muốn làm người yêu chị"

Yêu và tình hai chữ này có cái gì khác biệt đâu. Một là độc chiếm, một là một trong muôn vàn. Vân Húc đòi hỏi rất nhiều, có thể là bởi vì có được rất ít



Thu Vũ Nguyệt không có cam kết nàng cái gì, chỉ là khẽ ừ một tiếng. "Hiện tại ta chỉ có một mình sủng vật ngươi. Ta không tùy ý tìm người yêu tình nhân, sau này đừng ủy khuất"

Vân Húc yên lặng ừ một tiếng. Ý tứ kia, là nàng và Thu Vũ Nguyệt thân cận nhất rồi. Làm một cái sủng vật nhỏ, cũng tốt thôi, Là nàng lòng tham không đáy. Thu Vũ Nguyệt người như vậy, luôn nên là muốn môn đăng hộ đối. Chỉ là Vân Húc từ từ cúi đầu, nhìn trái tim của chính mình rớt vào đáy cốc sâu thẫm

Người đời này cuối cùng nàng muốn đi yêu, đối với cô lấy lòng, cũng đừng không đáng kể. Thu Vũ Nguyệt, chị không biết, em thích chị, rất lâu...Em thích một cái nghỉ hè, lại một cái nghỉ hè, em thích chị mười mấy năm a

Buổi tối khi trở về, Thu Vũ Nguyệt khó có được đối với nàng khá hơn một chút, ôm nàng ngủ. Vân Húc cuộn ở trong lồng ngực Thu Vũ Nguyệt, thân mật hôn gò má của cô một cái. Cũng ngủ rồi

Vân Húc đợi đến sau khi Thu Vũ Nguyệt ngủ chỉ là âm thầm trừng mắt nhìn, nhìn Thu Vũ Nguyệt đã không có ôm nàng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Nàng hơi di chuyển vị trí, hơi hướng về địa phương ấm áp trong chăn cọ cọ. Thu Vũ Nguyệt luôn sẽ không bởi vì nàng chiếm một chút chăn thì đánh độc nàng đâu