May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 92: May mắn của anh, Hạnh phúc của em




Không nằm ngoài dự đoán, tác phẩm của Nhạ Nhạ dành được giải nhất. Hơn nữa số điểm bầu chọn còn vượt xa đối thủ đứng thứ hai. Thiết kế của cậu cực kì có hồn, lại phù hợp với tiêu chuẩn, mọi sự đều cực kì giao thoa, ban giám khảo và người xem đều đánh giá cao.

Giây phút Hạ Chi Nhạ đứng trên bục nhận giải thưởng danh dự nhất, trong mắt cậu lấp lánh sáng ngời. Trạch Đường Xuyên ngồi bên dưới kháng đài nhìn người con trai toả sáng ở trên sân khấu. Giây phút ấy dường như trong mắt cả hai chỉ có đối phương mà thôi.

Nhạ Nhạ đứng trên bục cao, nhìn mọi người đang ngưỡng mộ, vỗ tay chào đón mình. Cậu bất tri bất giác mỉm cười, trong mắt cậu lúc này đã nhìn thấy thân ảnh của Trạch Đường Xuyên và bé con. Bé con mỉm cười vỗ vỗ tay, Trạch Đường Xuyên cho cậu nụ cười tươi rực rỡ cổ vũ hết mình.

Nhạ Nhạ biết chính anh là người cho cậu động lực mạnh mẽ để đứng đây, nếu không có anh và bé con chắc chắn cậu sẽ không làm được những điều tốt đẹp và đạt được thành quả như thế này.

Sân khấu sáng rực, kháng đài đen tối. Cả hai trái tim mạnh mẽ kết nối với nhau. Trong bóng tối, anh chính là nguồn cảm hứng cũng như ánh sáng dẫn đường em đi. Cảm ơn anh Trạch Đường Xuyên.

Trong ánh sáng rực rỡ nơi đây, nụ cười của em chính là thứ tươi đẹp nhất mà anh có thể thấy được. Anh sẽ không bao giờ đánh mất nó, anh sẽ mãi mãi trân trọng nó như trái tim đang đập mãnh liệt của mình.

“Nào, cụng ly nào. Chúng ta phải chúc mừng cho Nhạ Nhạ nhà chúng ta.”

Nhạ Nhạ dành được giải nhất tất nhiên phải làm một bữa tiệc chúc mừng hoành tráng chứ sao nữa. Chỉ mới có hơi men trong người, Thẩm Hiểu Phong như được giải phóng, liên tục khuấy động bàn tiệc.

Nhạ Nhạ mỉm cười nhìn anh trai của mình như xiếc khỉ trên bàn, cậu không uống rượu, chỉ cụng ly với mọi người bằng ít nước trái cây.

Nhưng mà bé con A Bảo lại cực kì thích ông bác hướng ngoại này của mình. Thẩm Hiểu Phong đòi cụng là bé con sẽ đưa bình sữa cụng vào ly của hắn. Nhìn thế nào cũng ra dáng.

Thẩm Hiểu Phong còn tự hào mình đào tạo được một tiểu quỷ thích rượu nữa cơ. Điều này khiến Trạch Đường Xuyên liếc hắn ta muốn cháy máy. Con hắn sau này mà học được thói hư tật xấu gì, chắc chắn là do tên này chứ không trật đi đâu được.



Trạch Đường Xuyên mang bao tay lột tôm cho Nhạ Nhạ. Anh đã rèn giũa thói quen này thường xuyên, biết Nhạ Nhạ ngày xưa từng hóc xương cá nên đối với mấy loại cá nhiều xương hay giáp xác anh đều nhặt rất kĩ cho cậu.

Bố mẹ Thẩm ngồi ở bên cạnh thấy con trai mình ăn từng miếng tôm ngon lành thì hài lòng gật đầu. Mẹ Thẩm còn bĩu môi, cảm thán con trai mình đúng là biết chọn người, như ông chồng của mình thì khô khan thôi rồi.

A Bảo thấy ba lớn bóc tôm cho ba nhỏ cũng bắt chước gắp một ít tôm trong chén của mình sang cho hai ba.

“Ba … ăn… ăn…”

“Ôi. A Bảo ngoan quá.”

Bé con cười toe toét lộ mấy cái răng sữa. Quả thực bé con đã được dạy dỗ trong môi trường rất tốt. Chỉ cần ba ba làm gương, bé sẽ làm theo hành động như thế.

“Nào, A Bảo cho bác ba miếng tôm đi.”

Thẩm Hiểu Phong thấy bé con chỉ cho hai ba mình liền bắt đầu ghen tị, anh lập tức đưa bát lại gần A Bảo, chờ đứa cháu ngoan của mình bỏ tôm vào.

Nhưng trong bát của A Bảo lúc này chỉ có một miếng tôm cuối cùng, bé hết nhìn hắn lại nhìn sang hai ba, cuối cùng nhịn đau bỏ con tôm vào bát của Thẩm Hiểu Phong.

“Ya.. ăn…”

Trương Chu ngồi bên thấy vậy liền ở dưới bàn đạp mạnh vào chân của Thẩm Hiểu Phong, sau đó nhét toàn bộ tôm mình mới lột bỏ vào chén của hắn.

“Anh ăn đi, từng tuổi này rồi còn bắt nạt con nít nữa.”

“Hì hì… hì hì….”

Thẩm Hiểu Phong thấy Trương Chu gắp tôm cho mình thì bắt đầu cười hì hì thoả mãn, cũng trả lại con tôm nõn cho A Bảo.

“Nào, bác có người gắp tôm cho rồi, trả cho A Bảo nè.”

“Ta ta ta…”



Trương Chu bên cạnh cố nén cười, mắc cỡ mắng hắn đồ con nít. Bố Thẩm mẹ Thẩm cũng cười cười bất lực với Hiểu Phong. Trước kia, hai người lo nhất chính là đứa con trai này. Lúc nào cũng sống trôi trôi dạt dạt bất định, không một định hướng cụ thể nào cả.

Nay có người quản, có người để trao trái tim cho trọn vẹn cũng tốt. Hai ông bà rất hài lòng.

Cuộc thi kết thúc, danh tiếng của Nhạ Nhạ và Hoàn Thiên cũng theo đó mà như thuyền lên theo nước. Đơn hàng cứ phải nói là tới không kịp thở, thậm chí video cậu đứng giảng ở viện triển lãm cũng nhanh chóng viral, khiến rất nhiều bên tìm tới.

Thậm chí còn có giáo sư trường kiến trúc tìm cậu trợ giảng mấy buổi. Nhưng Hạ Chi Nhạ đều từ chối. Cậu hiểu năng lực bản thân tới đâu, có thể làm gì, không thể làm gì. Môi trường đại học cần nhiều kiến thức lắm, cậu vẫn cần trau dồi bổ sung thêm. Huống chi, công việc ở Hoàn Thiên đang rất nhiều, cậu phải giải quyết hết đã.

Lúc này, Nhạ Nhạ ngồi bên cửa sổ, chăm chút cho từng trang vẽ của mình. Cậu không vẽ thiết kết nội thất như mọi lần mà lần này, cậu hoạ một bức tranh bé con đang ngồi vẽ tranh trên sàn.

Bé con trải đầy bút màu ra đất, ngồi trong lòng ba lớn vẽ từng mảng to to trên giấy. Thi thoảng lại chỉ chỉ vào từng mảng màu không rõ hình dạng, nói với Trạch Đường Xuyên cái gì đấy như là giảng giải cho hắn hiểu vậy.

Trạch Đường Xuyên ôm con vào lòng, gật gù theo từng lời nói của con mà không biết là có hiểu hay không.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào khung cảnh ấm áp đó, Nhạ Nhạ vừa cười cừa nhanh tay phác hoạ tất cả lại. Nơi ánh mắt của cậu đong đầy hạnh phúc.

Trạch Đường Xuyên như cảm nhận được sự nóng bỏng trong ánh mắt của cậu cũng ngẩn đầu lên nhìn. Dù cả hai không nói gì cả nhưng sự hạnh phúc trong đáy mắt nhau là thứ không thể dối trá được.

Gam màu trong bức tranh cực kì tươi sáng. Ánh mắt trong trẻo vui sướng của bé con hay ánh mắt nhẹ nhàng cưng chiều của Trạch Đường Xuyên đều được hoạ lại rất kĩ. Thậm chí, Nhạ Nhạ còn tự vẽ bản thân mình ngồi bên cửa sổ, cho đầy đủ thành viên trong gia đình.

Bức tranh được treo chính diện trong phòng khách. Bất kì ai từng nhìn thấy cũng phải khen một câu cực kì đẹp, cực kì có hồn.

Ba thành viên trong gia đình nho nhỏ hoà hợp với nhau một cách kì lạ, sự ấm áp lan toả như thiêu đốt tâm can người nhìn.

Trạch Đường Xuyên lúc nào cũng phải ngắm bức tranh này một lát sau đó mới ngủ được.

Nhưng hôm nay lại có người thức ngắm chung với anh rồi. Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên ngồi trên ghế sô pha, đầu tựa vào nhau, nhìn ngắm bức tranh hoạ lại bản thân hai người.

“Anh thích bức tranh lắm sao? Đêm nào em cũng thấy anh ngắm nghía đủ cả.”



Trạch Đường Xuyên không nói gì, chỉ trân quý nắm từng ngón tay của cậu, sau đó hôn lên từng đầu ngón tay một cách thành kính.

Hắn không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này của mình ra sao, chỉ cảm thấy cực kì may mắn khi có Nhạ Nhạ trong đời.

Cuối cùng mọi câu nói đều thốt ra thành lời yêu.

“Anh yêu em. Anh cảm ơn em.”

Dưới ánh đèn vàng nhẹ, Nhạ Nhạ chớp chớp đôi mắt nghe lời yêu của anh. Không có kích động, chỉ có cảm giác như chìm sâu vào trong mật ngọt. Cậu đặt nụ hôn của mình lên môi anh.

“Em cũng yêu anh. Cảm ơn anh đến bên em nhé.”

Chúng ta đến với nhau bằng một bản hợp đồng lạnh lùng nhưng đến phút cuối lại có thể nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại, cho nhau những gì ngọt ngào ấm áp nhất thế gian.

Em gọi anh là hạnh phúc nhỏ của em, hạnh phúc mà suốt mấy mươi năm em hằn mong muốn nhưng không có được.

Anh gọi em là may mắn của riêng anh, may mắn xoá nhoà những năm tháng anh tự coi mình là điềm gở.

Quãng đường còn dài, nguyện bạc đầu bên nhau.

...HOÀN CHÍNH VĂN...