May Mắn Gả Cho Người - Tiểu Bất Điểm Ái Cật Nhục

Chương 82




Phòng tắm tràn ngập hơi nước, trêи chóp mũi cô còn dính chút bọt nước, đôi má trắng nõn phiếm màu hồng nhạt như cánh hoa tường vi.

“Ông xã, anh mau mang quần áo vào cho em đi.”

Cố Miên chớp chớp mắt với Phó Dư. Khóe miệng cô cong lên, trông rất vui vẻ. Hiển nhiên là bị cư dân mạng mắng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của cô. Dù sao mấy kẻ mắng Phó Dư đều bị cô đáp trả đến không dám ngẩng đầu.

Phó Dư nghe Cố Miên làm nũng, mềm lòng vài phần. Miên Miên của hắn vì hắn từ bỏ hình tượng thục nữ. Đủ để chứng minh trong lòng cô hắn có phân lượng nhất định.

Trong lúc Phó Dư còn đang rối rắm, Cố Miên đã đẩy cửa phòng tắm, toàn thân trần trụi bước ra ngoài.

“Ông xã, anh lâu quá làm em phải tự ra.”

Cố Miên tự nhiên khom lưng tìm quần áo. Lúc cô cúi người, bờ ʍôиɠ trắng nõn vểnh cao trước mặt Phó Dư.

Đôi chân thôn dài hơi mở để lộ hoa phùng. Hoa huyệt ướt đẫm còn dính ɖâʍ thủy, khát vọng bị đàn ông hung hăng cắm vào.

“Sao lại không thấy nhỉ? Rõ ràng em đã đặt váy ở trong này mà.”

Cố Miên giả vờ nghi hoặc tìm kiếm, hai chân trong quá trình này càng mở rộng hơn.

“Ông xã, anh có nhìn thấy váy của em không?”

Cố Miên xoay người, hai luồng nhũ thịt trước ngực run run. Núm иɦũ ɦσα hồng nhạt cương cứng, khao khát Phó Dư hút duẫn.

Thấy thấy một màn này, thần sắc Phó Dư càng thêm u ám.

“Tôi ra ngoài một chuyến.”

Hắn mở cửa rời khỏi phòng.

Cố Miên nhìn bóng dáng hắn trợn mắt, tức giận đến dậm chân. Cô trắng trợn quyến rũ hắn như vậy mà hắn một chút cũng không thèm phối hợp là sao?

Nhưng nhìn Phó Dư trốn tránh như vậy, Cố Miên lại nhớ tới một đoạn thời gian trước, hắn cũng kháng cự làʍ ȶìиɦ với cô như vậy.

Chẳng lẽ hiểu lầm cái gì?

Phó Dư rời khỏi khách sạn đến một cửa hàng tiện lợi.

Nghĩ đến mấy ngày nay Cố Miên ăn que cây liên tục liền nhíu mày, hắn tất nhiên không đồng ý cô ăn loại thực phẩm rác rưởi đó.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của cô. Khóe miệng quéo một cái, vẫn là bước vào cửa hàng tiện lợi.

Hắn nhìn thành phần của mấy thứ đặt trêи kệ. Dù để cô ăn nhưng ít nhất cũng phải chọn loại có thành phần lành mạnh một chút.

Lúc này, ở quầy thu ngân có hai cô gái đang tám chuyện.

“Tiểu Lam, em nói Cố Miên rốt cuộc có thích ông xã cô ấy thật hay không, hay chỉ là diễn chúng người ta xem? Chị cứ cảm thấy như vậy. Chắc là kéo ông xã của mình đến lăng xê thôi.”

Lời nói của một nhân viên thu ngân truyền tới tai Phó Dư. Bàn tay lấy hàng của hắn rõ ràng dừng lại một chút.

“Em cảm thấy không phải. Phương tỷ chị không biết. Ảnh kia Cố Miên chụp có một chi tiết. Chắc là chị không phát hiện ra. Chi tiết này có thể chứng minh Cố Miên thật sự rất thích ông xã cô ấy.”

Tiểu Lam vẻ mặt thần bí nói.

Lúc này Phó Dư cũng chuyên chú lắng nghe.

“Em mau nói đi a, đó là chi tiết gì. Nói cho chị biết đi!”

Phương tỷ nhịn không nổi tò mò, sốt ruột hỏi Tiểu Lam.

“Trừ phi hôm nay trong tiệm có người coi tiền như rác giúp chúng ta đẩy mạnh tiêu thụ bia, nếu không em sẽ không nói đâu.”

Tiểu Lam cố ý không nói cho Phương tỷ.

“Sao em lại như thế chứ? Chỉ là không nói cho em chuyện bát quái của ảnh đế nào đó lần trước thôi mà em lại trả thù chị. Làm gì có người một lần mua 50 thùng bia chứ?”

Phương tỷ vừa dứt lời, một tấm thẻ liền đặt lên bàn thu ngân.

“Đem tất cả bia trong tiệm ra đây chuyển đến địa chỉ này, nhưng bây giờ tôi chưa cần gấp, các cô để ngày mai rồi chuyển cũng được.”

Phó Dư cuối đầu, hai người trước không thể nhìn rõ mặt hắn.

Phương tỷ lấy lại tinh thần nắm tay Tiểu Lam cười to nói: “Không ngờ thật sự có người coi tiền như rác, phi, là khách hàng ra tay rộng rãi. Em mau nói chị biết chi tiết đó là chi tiết gì đi."

"Ai nha, kỳ thật rất đơn giản. Chị cảm thấy đàn ông sau khi mặc quần áo vào, chỗ nào là chỗ quyến rũ nhất?”

“Hầu kết?”

“Đúng! Chính là hầu kết. Ảnh chụp hôm qua của Cố Miên phát rất rõ ràng. Cô ấy cố ý dùng tay che trước hầu kết ông xã cô ấy là vì không muốn cư dân mạng nhìn thấy hầu kết ông xã mình. Ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, chị cảm thấy cô ấy sẽ không yêu ông xã mình sao?”

Tiểu Lam phân tích làm Phương tỷ trợn mắt há hốc mồm.

Cô vừa mới nói xong, Phó Dư trong tay cầm que cay chọn lọc kỹ càng đến quầy thanh toán. Thanh toán hóa đơn que cay và bia xong, hắn lại lấy ra một xấp tiền mặt màu hồng nhạt dày cộm.

“Tiên sinh, anh đã trả đủ tiền rồi.”

Tiểu Lam vẻ mặt mộng bức.

“Tiền boa.”

Nói xong Phó Dư chỉ lấy que cay rồi rời khỏi cửa hàng.

Lúc đó ở khách sạn, Cố Miên vừa xoa mái tóc ướt nhẹp của mình vừa tiếp điện thoại của Chu Linh.

“Chu tỷ, em biết chị muốn mắng em, nhưng dù làm lại lần nữa em vẫn sẽ làm như vậy. Dựa vào cái gì mắng ông xã em. Anh ấy ưu tú nhau vậy lại tốt tính còn cứu rất nhiều người, là bạch y thiên sứ. Mấy tên anh hùng bàn phím đó không xứng nói ông xã em.”

Cố Miên nghĩ đến chuyện trêи mạng lại thấy tức giận.

“Chị đâu có mắng em. Chị chỉ muốn nói, Cố Miên em may mắn. Em có biết danh hiệu bây giờ của em trêи Weibo là gì không, là Hộ phu cuồng ma đó. Vừa mới debut một bộ phim còn chưa ra đã có fan hâm mộ. Fans đoàn mới thành lập đã hoạt động mạnh mẽ. Tất cả đều là fan của em và ông xã em. Ừm, còn có đồng nhân văn.”

Chu Linh vừa nói vừa gửi cho Cố Miên một bộ đồng nhân.

Cố Miên click mở, vừa nhìn đã bị sặc. Là một trang web 18+. Trang web này Cố Miên có biết, chính là trang web chính quy, đăng truyện cấm em bé xem. Đừng hỏi cô làm sao biết, cô sẽ không nói vì quyến rũ Phó Dư mà vào trang web đó bổ sung kiến thức đâu...

Mỹ nhân ốm yếu và bá đạo nữ vương của hắn ( 1v1 cao h )

Click mở Chương 1: .

Thiếu niên cả người trắng nõn quỳ trêи mặt đất, đầu lưỡi phấn nộn ɭϊếʍ láp hoa huyệt nữ vương…

Càng xem càng kϊƈɦ thích. Cố Miên xem đến gương mặt bạo hồng, truyện đồng nhân này thế nhưng giúp cô thực hiện mong ước bấy lâu nay.

“Cố Miên? Xem đồng nhân văn xem choáng váng?”

Chu Linh quát lớn một tiếng.

“Khụ khụ, một không cẩn thận xem đến mê mẩn. Chu tỷ, chị gửi cho em mấy cái diễn đàn nữa đi. Em muốn học hỏi!”

Cố Miên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi. Thật quá kϊƈɦ thích.

====

Bình luận trêи diễn đàn

Tiểu kịch trường:

Đêm khuya, Cố Miên ngồi trước máy tính gõ bùm bụp. Đang viết đến đoạn nữ vương và mỹ nhân ấy ấy như này như này thì một đạo âm phong thổi đến.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ‘ mỹ nhân ốm yếu ’ khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.

“Ông xã, em sai rồi.” Nữ vương bệ hạ cũng sợ ma quỷ nha.

“Không sao, tôi tha thứ cho em.” Ốm yếu mỹ nhân cười cười.

“Thật sự?”

“Làm hết mọi thứ em viết trong đó xong sẽ tha thứ cho em.”