May Mắn Gặp Anh

Chương 13




“Em nói ai kệ em. Không nói anh được rồi!” Thiên Hy Linh cao giọng cãi cố.

Thiên Phàm cười nhếch mép “Này nha, mày đừng nghĩ có cha mẹ chống lưng là thích làm gì làm!”

“Rồi sao, anh không có cha mẹ chống lưng nên ganh tị à?”

“Cái gì, anh mà thèm ganh tị với mày a. Mơ đi!”

“a$hygikdn@njdjd…”

“ọdhd0nhsud!njh*...”

Họa Thư bất lực thở dài ngao ngán. Quay đầu nhìn Trường Ninh “Kệ hai người đó đi, hai anh em đó khẩu chiến cả ngày ấy mà!”

Trường Ninh ‘ồ' lên tiếng ngạc nhiên, nhưng trong đôi mắt ấy còn có thêm một cảm xúc khác “Thú vị thật đấy!”

Họa Thư cười trừ. Cô bé này đúng là không như cô tưởng tượng, lạ thật! “Gần vào tiết tiếp theo rồi! Chị đi trước nha.”

Trường Ninh gật đầu, vẫy tay tạm biệt.

Họa Thư bước bước lớn tới gần, đẩy Thiên Hy Linh và Thiên Phàm ra xa, tay che miệng Thiên Hy Linh “Vậy em đi trước nha. Doãn Mặc, nhờ anh đưa Thiên Phàm về!”

Thiên Hy Linh cố gắng gỡ tay Họa Thư ra những không được, chỉ đành mắng Thiên Phàm bằng hành động tay chân.

Họa Thư khổ sở chặn hết hành động của cô lại, mau chóng kéo cô lên lớp. Thiên Hy Linh đặt mông lên ghế, khó khăn hít thở thật sâu mới có thể bình tĩnh lại đôi chút.

Trường Lạc từ ngoài đi vào, thấy vẻ mặt của Thiên Hy Linh có chút tệ, đi tới hỏi thăm “Cậu sao thế?”

Thiên Hy Linh nhìn thấy Trường Lạc đi tới, lắc đầu tỏ ý không có gì. Sau đó xoay người lên trên, lấy vài cây bút để trên bàn.

Trường Lạc khó hiểu nhìn sang Họa Thư, ý hỏi ‘Có chuyện gì” Họa Thư gãi đầu, suy nghĩ một lát mới trả lời “Hết sức trả lời!”

Trường Lạc dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu cho qua, về lại chỗ ngồi của mình. Tiếng chuông cũng vừa reo, Họa Thư như cũ đi lên lấy bài kiểm tra ra trước cho giáo viên.



Theo như cũ, cả lớp im lặng tập chung làm bài trong vòng 60 phút. Sau đó là giờ nghỉ trưa. Thiên Hy Linh và Hoạ Thư theo thói quen đi tới phía sau trường học, quả nhiên đã thấy Thiên Phàm, Doãn Mặc ngồi ăn ở đó.

Thiên Hy Linh cúi người để hộp đồ ăn xuống, lấy thêm một chiếc khăn trải xuống mặt cỏ, sau mới cùng Hoạ Thư ngồi xuống.

Thứ tiếp theo hai người lấy ra là bịch bánh cá. Thiên Hy Linh hồn nhiên mở bịch bánh, đưa ra trước mời anh trai và Doãn Mặc.

“Ăn thử đi, ngon lắm!”

Nghe xong, mặt hai người lập tức biến đổi. Hoạ Thư tinh mắt nhìn ra, nhìn liền hiểu. Cô chặn hành động của Thiên Hy Linh, đẩy bịch bánh ra khỏi tầm nhìn của hai người, lấy hộp cơm đồ ăn thay thế vị trí “Cái này em tự làm, mọi người thử đi!”

Mặt Thiên Phàm và Doãn Mặc vẫn không đổi sắc, Hoạ Thư đành quay qua, liếc mắt nhắc nhở Thiên Hy Linh. Thiên Hy Linh không hiểu chuyện gì, khuôn mặt ngây ngô khiến Hoạ Thư không khỏi bất lực.

“Thật ra bánh cá cũng được thôi, không phải quá ngon!”

Thiên Hy Linh mặt hiện lên dấu ‘?’ to đùng “Rõ ràng là… Um!”

Hoạ thư nhanh tay nhét một miếng trứng cuộn vào miệng cô, làm động tác bặm môi, thầm nhắc nhở Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh có vẻ lần này hiểu ý, sau khi nuốt hết miếng trứng, nói “Đúng thật, hơi ngọt!”

Hoạ Thư khẽ quay đầu nhìn Thiên Phàm và Doãn Mặc, quả nhiên có chút thay đổi. Hoạ Thư giờ đây mới có thể nở nụ cười ‘tai qua nạn khỏi’

“Em làm à, đúng là ngon thật!” Thiên Phàm lấy một miếng trứng bỏ vào miệng, khen Hoạ Thư.

“Bạn em nấu mà, phải ngon chứ!” Thiên Hy Linh tự hào hất tóc.

Thiên Phàm khựng lại “Tiểu Linh, nghe nói trước đây em làm bánh cho Doãn Mặc, em biết từ khi nào vậy? Tại sao không cho anh?”

Thiên Hy Linh định bỏ cơm vào vào miệng, nghe hỏi thì chậm để miếng cơm xuống, cười trừ “À thì… lên mạng thôi. Với…”

“Với sao? Này, anh nói nhóc nghe cho rõ nè, lo học hành đi, đừng có ý gì đấy!” Thiên Phàm khẽ lườm cô.

Thiên Hy cúi đầu, liếc mắt lên trên, tránh né cái lườm của anh hết cỡ. Không phải Thiên Phàm học dở hơn cô à!

“Lo ăn đi!” Doãn Mặc lấy miếng bánh nhét vào miệng, chặn lời tiếp theo phun ra từ miệng Thiên Phàm.

Thiên Phàm trừng mắt, cắn một miệng, lấy một miếng ra khỏi miệng, tay chỉ từ Thiên Hy Linh sang Doãn Mặc, ánh mắt cảnh cáo thấy rõ.

“Ra là các cậu cũng ở đây à?”

Một giọng nói ấm áp, quen thuộc vang tới từ sau lưng. Thiên Hy Linh, Họa Thư ngạc nhiên quay đầu, đồng thanh nói “Trường Lạc!”

Theo sau Trường Lạc cũng là người quen. Em gái tên Trường Ninh.

“Và cả Trường Ninh nữa. Sao hai người lại tới đây!”

Cô gái Trường Ninh đứng sau lưng anh trai mình, nghe giọng Thiên Hy Linh chuyền đến tai, vui vẻ thò cái đầu nhỏ nhắn ra “Em chào mọi người, không ngờ lại gặp ở đây. Em và anh trai tới nghỉ ngơi, ăn trưa.”

“Vậy em và Trường Lạc có muốn ngồi cùng không?” Thiên Hy Linh lịch sự hỏi.

Trường Lạc cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của Trường Ninh, thở dài, khẽ lắc. Sau anh quay qua nhìn cô, nở nụ cười tựa như ánh mắt trời, nhỏ nhẹ trả lời “Cảm ơn cậu, nhưng thế thì phiền lắm. Tớ và Trường Ninh cũng đã ăn xong rồi, đang định đi dạo!”

Trường Ninh mặt nghệt ra “Ơ… anh” Trường Lạc làm động tác im lặng, Trường Ninh liền biểu hiện ra ánh mắt u buồn, gục đầu xuống, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Không phiền đâu. Ăn càng đông càng vui mà!” Thiên Hy Linh thấy vậy liền không nở để hai người rời đi.

“Dạ không sao, thật sự là em và anh trai đã ăn rồi. Em đang muốn đưa anh hai đi tham quan trường một vòng.” Trường Ninh bước tới, đứng song song cùng Trường Lạc. Đáng yêu giải thích.

Hoạ Thư nhẹ mỉm “Vậy à, thế chị nghĩ em nên đưa anh trai đến khu viên Bạch Hồng. Có thể anh trai em sẽ thích đấy”

Khu viên Bạch Hồng giống như nơi nghỉ ngơi, uống trà, đọc sách hay ngắm hoa. Đa phần những người thích tới đó rất ít, đa phần là giáo viên hoặc học sinh tao nhã, mọc sách,... Trường Lạc là kiểu thư sinh, còn rất thích đọc sách và yên tĩnh, khu viên Bạch Hồng chắc chắn là dành cho cậu.

“Chị Hoạ Thư tinh tế thật, em cũng định đưa anh trai tới đó. Nếu không có gì nữa, em xin đi trước nha!” Trường Ninh cúi người cảm ơn, nói xong liền kéo Trường Lạc chạy đi.

“Chà, cô bé này dễ thương thật đấy. Trước đây không nhận ra!” Thiên Hy Linh ôm mặt, diễn lại biểu cảm đáng yêu của Trường Ninh.

“Phì… đúng là đáng yêu thật!” Hoạ Thư nhìn biểu cảm kia cũng phải phì cười.

Thiên Hy Linh, Hoạ Thư nói chuyện một lúc, khi quay qua đã cảm nhận được da đầu tê buốt.

“Cái đó… chúng em chỉ là…!”

“Anh trai của tôi ơi, chỉ là bạn bè giao lưu thôi. Hai anh cần nhìn… nhìn…” Câu sau, Thiên Hy Linh thật sự không biết phải nói như nào.

Cả hai không đáp, vừa bỏ đồ ăn vào miệng, vừa hất mắt lạnh nhìn Hoạ Thư, Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh chớp mắt ra hiệu cho cô bạn, ý bảo ‘ăn nhanh rồi chạy.’ Hoạ Thư chắc chắn hiểu ý. Nhét hết đồ ăn vào miệng với tốc độ nhanh nhất. Xong liền nói mấy câu tạm biệt, mang giày rồi chạy luôn.

Thiên Phàm và Doãn Mặc vẫn ăn yên ngồi lặng ở chỗ cũ, không mở miệng nói tiếng nào. Nhưng từ ánh mắt lạnh như băng có thể thấy, hai người đang cực kỳ không hài lòng.



Chạy khỏi cái nơi đầy sát khí ấy, hai cô gái mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi lạnh trên trán đã chạy dài xuống hai gò má. Thiên Hy Linh và Hoạ Thư vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, rửa mặt vài lần mới lấy lại tinh thần.

Dù có hoảng hốt thì cứ đẹp đã rồi tính. Thiên Hy Linh và Hoạ Thư đứng trước gương, chỉnh lại tóc tai bù xù, tô thêm ít son đỏ.

“Lúc nãy sợ chết khiếp tớ rồi! Hai người kia bị làm sao vậy?” Nhớ lại cảnh đó, Thiên Hy Linh vẫn còn rùng mình.

Hoạ Thư bắt chéo tay, đi song song “Tớ cũng không biết, nhưng lúc nãy đúng thật là sợ chết người. Về sau vẫn nên cẩn thận lời nói hơn tí!”

Thiên Hy Linh gật đầu tán thành.

Không khí rơi vào trầm tư, chỉ còn lại âm thanh vui đùa của học sinh và gió. Dù vậy, hai người không thấy ngượng, hai cô gái như đang thầm thần giao cách cảm. Trong đầu Thiên Hy Linh và Hoạ Thư là 1000 câu hỏi vì sao.

Đi tới đi lui một lúc cũng về tới lớp. Thiên Hy Linh, Hoạ Thư mệt mỏi úp mặt lên bàn. Một số học sinh thấy lạ, đi lại trước bàn thân thiện hỏi thăm.

“Hai cậu sao thế?” Nữ sinh tóc hồng ngồi lên bàn phía trên, quay mặt xuống hỏi.

Thiên Hy Linh nhún vai, thành thật trả lời “Bị người thân cảnh cáo!”

Nam sinh đứng cạnh tóc hồng, mặt nghệt ra khó hiểu. Hoạ Thư ngẩng đầu nói “Ý cậu ấy là bị Thiên Phàm và Doãn Mặc..” Hoạ Thư làm động tác cắt cổ. Nam nữ sinh kia liền hiểu ra.

“Tại sao vậy?”

Thiên Hy Linh nhún vai “Tớ không biết!”

“Dạo này thấy hai người họ cứ kỳ kỳ sao thì phải.” Hoạ Thư tiếp lời.

“Trước đây không phải nói, anh cậu rất chiều cậu sao? Còn Doãn Mặc… anh ấy không bao giờ làm những chuyện kiểu vậy.” Nam sinh gãi đầu thắc mắc.

“Thế mới nói, giờ mà nói cái gì không hợp ý, là mặt hai người như bị cướp vậy!” Thiên Hy Linh cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Hai người kia cười nhạt. Cúi thấp đầu nói nhỏ, cố ý chỉ cho bốn người họ nghe thấy.

“Gần đây hai cậu có tiếp xúc với ai khác không, ví dụ như một nam sinh nào đó!” Nữ sinh làm bộ mặt nguy hiểm hỏi.

Nam sinh tiếp lời “Gần đây thì có lẽ là Trường Lạc!”

Thiên Hy Linh và Hoạ Thư nhìn nhau, Hoạ Thư với tâm trạng hồi hộp trả lời “Khi nãy Linh Linh lấy bánh của Trường Lạc ra, Thiên Phàm và Doãn Mặc đều có thái độ khó chịu!’

Thiên Hy Linh chống nạnh “Và khi Trường Lạc tới cùng Trường Ninh, hai người đó cũng…” Thiên Hy Linh trừng mắt ngạc nhiên “Không lẽ là do Trường Lạc thật?”

“Bốp… thế là đúng rồi.” Nam sinh phấn khích vỗ tay mạnh phụ hoạ.

Tóc hồng đánh nhẹ vào vai nam sinh, ý nói phải nói nhỏ lại. Sau cô mới tiếp lời “Có thể là hai người đang ghen.”

Nghe tới đây, mặt Thiên Hy Linh và Hoạ Thư bắt đầu thay đổi liên tục, nhìn rất buồn cười.

Nữ sinh nói tiếp “Có thể là anh Thiên Phàm thích Hoạ Thư, Doãn Mặc thích Thiên Hy Linh. Khi thấy hai cậu thân thiết với Trường lạc như vậy, chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác bực tức, ghen tuông!”

“Cậu nói đúng ý tớ!” Nam sinh đưa ngón cái khen thưởng.

Thiên Hy Linh và Hoạ Thư không đáp, mặt hai người vẫn là biểu cảm không hiểu, hay nói đúng hơn là thông tin bất ngờ vừa rồi chưa kịp ‘chạy’ hết trong đầu. Nữ sinh thấy hai người không có phản ứng, quơ quơ cánh tay trước mặt, liên tục gọi tên hai người. Lúc lâu sau, hai cô gái cũng lấy được ý thức.

Hoạ Thư chống cằm “Hai cậu nghĩ nhiều rồi, chuyện như vậy không thể nào được đâu!”

Thiên Hy linh gật đầu tán thành ý kiến “Doãn Mặc và tớ vốn không thân, sao có thể thích tớ được chứ!”

Nữ sinh nhếch mép cười “Theo tớ thấy, tin đồn Doãn Mặc bế cậu vào phòng ý vẫn còn đấy. Nam thần Doãn Mặc nổi tiếng khó gần, lạnh lùng. Kết Băng dù là thanh mai trúc mã của anh ấy nhưng vẫn chưa lần nào được như vậy!”

Lần này thật sự là Thiên Hy Linh không thể cãi lại, cẩn thận xem xét thì đúng là như vậy. Nhưng cái loại kiểu Doãn Mặc thích mình thì vẫn rất khó để tin.

Thấy Thiên Hy Linh không nói gì, nữ sinh nói tiếp “Đúng thật chuyện này rất khó tin, nhưng mà sự thật. Còn về Thiên Phàm thích Hoạ Thư…”

“Khụ… Gần vào lớp rồi, hai cậu về chỗ trước đi!”

‘Reng reng reng…’ Hoạ Thư vừa dứt câu, chuông vào lớp đã kêu lớn ngoài hành lang. Nam nữ sinh đành về chỗ ngồi của mình trong sự tiếc nuối. Thiên Hy Linh quay mặt nhìn Hoạ Thư, thấy mặt cô hiện lên sắc hồng, liền hiểu ra có chuyện gì.

“Này, mặt cậu sao đỏ thế? Đừng nói là cậu cũng thích anh trai tớ nha!”

Hoạ Thư tí nữa thì đứng tim, khẽ quay đầu nhìn cô “Không… cậu đừng nghĩ bậy… hoàn t-toàn không có”

“Thế cậu làm sao mà nói cũng không thành câu thế? Mặt còn đỏ nữa kìa!”

Hoạ Thư ngại ngùng ôm lấy mặt,sắc đỏ càng hiện lên rõ hơn trên khuôn mặt nhỏ ấy“Thật sự không phải như vậy…!”

Nhìn tâm trạng của cô bạn, trong lòng Thiên Hy Linh càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, nhưng cô không tiếp tục chọc Hoạ Thư. Nhún vai, chỉnh lại tư thế ngồi. Đúng lúc này Trường Lạc cũng bước vào, hai cô gái chào hỏi vài câu rồi quay lên soạn sách vở ra sẵn.



Thiên Phàm như thường lệ đưa cả đám về nhà. Thiên Hy Linh và Hoạ Thư sợ cả hai nhắc đến chuyện cũ nên vội chạy lên phòng. Ngược lại, Thiên Phàm và Doãn Mặc đã quên mất chuyện khi trưa, đứng ở phòng khách không hiểu chuyện gì. Hai thằng con trai nhìn nhau mấy cái, chậm đi lên phòng tắm rửa, thay quần áo, khi bước xuống đã thấy hai cô gái tâm trạng lo âu chuẩn bị đồ ăn tối.

Thiên Phàm và Doãn tự có ý thức, đi xuống phụ Thiên Hy Linh và Hoạ Thư chuẩn bị. Nhưng lạ ở đây, hai cô gái không cho họ đụng vào bất cứ cái gì, một hai bắt Thiên Phàm và Doãn Mặc ngồi xuống.

Được hơn 30 phút đồ ăn đã nấu xong, những món thơm ngon lần lượt được dọn lên trên bàn. Thiên Hy Linh chu đáo bới cho mỗi người một chén cơm. Xong liền nở một nụ cười ngây ngô.

“Mau, ăn đi!”

Thiên Phàm nhướng mày, nghi ngờ lấy một miếng thức ăn, ngửi trong lo lắng. Hoạ Thư thấy vậy, nhẹ nhàng nói “Không bỏ độc đâu”

Nghe cô nói vậy, Thiên Phàm mới yên tâm bỏ đồ ăn vầo miệng “Đúng thật không độc!”

“Độc gì chứ, sao chúng em có thể bỏ độc được!” Thiên Hy Linh ra vẻ vô tội.

Thiên Phàm cười không ra tiếng “Em vui là được!”

Nhìn hai người con trai trước mặt từ từ ăn từng món với biểu cảm bình thường, Thiên Hy Linh và Hoạ Thư mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa.

Ăn xong, hai cô gái cũng dành rửa chén, để Thiên Phàm và Doãn Mặc trong bộ dạng không hiểu chuyện gì ra ngồi ở sofa. Nói là không hiểu chuyện gì, nhưng hai người vẫn rất biết hưởng thụ. Vừa đặt mông xuống chiếc sofa dài, liền mang ra hai cái máy tính đăng nhập vào game.

Ở trong, Thiên Hy Linh và Hoạ Thư cũng tăng tốc rửa chén đũa, rửa một ít trái cây rồi đem ra. Hai cô gái thấy Thiên Phàm và Doãn Mặc đã vào game, cúi người lấy điện thoại và máy tính, vào chơi cùng.

Vì hôm nay chủ yếu làm bài thi, những tiết sau đều là tự học hoặc được nghỉ, không có bài tập nên không cần lo. Ngày hôm qua cô và Hoạ Thư không online, nên vừa vào đã thấy một đống thông báo hiện lên màn hình.

Một số người chơi thấy Thiên Hy Linh và Hoạ Thư xuất hiện liền lên kênh Thế giới gào to.

Thế giới

Thất Thất [Tôi vừa thấy Đại thần Băng Nhiên xuất hiện ở núi Cẩm Nhan!]

Lạc Vũ [Đã lâu lắm rồi chưa thấy Đại thần xuất hiện!]

Băng Nhiên [Ta mới chưa online 1 ngày, lâu gì mà lâu chứ!]

Xem Kịch [Đại thần không biết đấy thôi! Một ngày không gặp giống như cả một ngàn năm rồi!]

Băng Nhiên […]

Lão Tuyết [Băng Nhiên à, mau rep tin nhắn của ta!]

Thiên Hy Linh chuyển qua giao diện tin nhắn mật, liền thấy hơn bốn mươi tin nhắn đến từ bốn tên Lão kia. Trong đó, Lão Tuyết là người nhắn nhiều nhất.