May Mắn Gặp Anh

Chương 5




Doãn Mặc đặt bao thuốc xuống bàn bên cạnh, từ đâu lấy ra một chai nước đưa cho Thiên Hy Linh. Ánh mắt cô hiện lên tia ngỡ ngàng nhưng rồi tươi cười nhận lấy chai nước.

“Em có muốn về trước không?” Doãn Mặc hỏi.

Thiên Hy Linh uống một ngụm nước, lắc đầu “Không cần đâu, chân em đã ổn hơn rồi.”

Doãn Mặc nhìn xuống bàn chân bị quấn băng, nghe thấy câu trả lời khẳng định cũng không nói thêm gì nữa. Không khí rơi vào sự im lặng và ngại ngùng, Thiên Hy Linh chớp mắt vài cái như suy nghĩ cái gì, tay với lấy chiếc cặp, từ bên trong lấy ra một hộp bánh quy. Thiên Hy Linh ho khan, lúng túng đặt hộp bánh quy vào tay Doãn Mặc.

“Cái này cho anh, quà cảm ơn…”

Doãn Mặc bị hành động của cô cho đơ người tại chỗ. Thiên Hy Linh nhìn còn tưởng anh không thích, với tay định đòi lại hộp bánh, nhưng ngay lúc đó Doãn Mặc lại chặn tay cô lại “Cảm ơn!”

Đang định mở lời, một cô gái đột nhiên chạy tới ôm chầm lấy Doãn Mặc, Thiên Hy Linh và anh đồng thời mở to mắt.

“Anh Doãn Mặc, em về rồi!” Giọng nói trong trẻo, kết hợp thêm sự ngọt ngào bên trong của cô gái vang lên.

Ngay lúc đó, đầu Thiên Hy Linh hiện lên 2 chữ ‘Kết Băng’ và những ký ức về cô gái này.

“Kết Băng, mau bỏ ra!” Doãn Mặc trầm giọng, mạnh tay gỡ cánh tay của Kết Băng ra khỏi cơ thể mình.

Kết Băng miệng mếu máo kêu than “Sao anh vẫn còn lạnh lùng với em vậy? Đã hơn 1 năm em không gặp anh Doãn Mặc, em thật sự nhớ anh lắm đấy!”

Thiên Hy Linh ho khan vài tiếng gây sự chú ý “Mới về sao cậu không ở nhà?”

Kết Băng tươi cười nhìn Thiên Hy Linh “Do tớ nhớ anh Doãn Mặc, cơ mà sao hai người lại ở đây?”

“Chân tớ bị thương, Doãn Mặc đưa vào giúp anh tớ” Chỉ xuống bàn chân, Thiên Hy Linh ra vẻ tội nghiệp “Với cả, mai mốt nhớ vào thì nhớ lịch sự một chút. Đây là phòng y tế chứ không phải nhà cậu!” Câu sau Thiên Hy Linh không ngại ngùng trở mặt lạnh.

Lí do cô phản ứng thế này cũng có nguyên do. Kết Băng bề ngoài xinh xắn, dễ thương, nhưng ít ai biết con ả này chính là một bạch liên hoa hàng thật giá thật. Trước đây Thiên Hy Linh từng chơi khá thân với Kết Băng, nhưng rồi cô ta lừa Thiên Hy Linh, may lúc đó kịp thời phát hiện, Kết Băng không xin lỗi còn cố ý đẩy ngã Thiên Hy Linh xuống cầu thang, còn giả vờ là vô tình trượt tay. Mà ở trường học, Kết Băng thường đi chung với Doãn Mặc, hình như trong trường nói hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, còn nói cô ả là hôn thê của anh. Tới bây giờ Kết Băng mới xuất hiện là vì khi trước cô được nhà trường cử đi làm học sinh giao lưu ở trường khác một thời gian, nghe nói còn cùng gia đình ở đó du lịch nữa.

“Tớ xin lỗi, chỉ là vui quá nên quên mất!” Diễn xuất như được lv max, giọng điệu, khuôn mặt, đôi mắt thay đổi lập tức.

Thiên Hy Linh đen mặt. Cô dị ứng nhất là những kiểu con gái hở một chút là dùng nước mắt, cứ muốn biến mình thành kẻ đáng thương như này. Doãn Mặc chắc cũng bị cô ta ‘dắt mũi' rồi! Mới nghĩ tới đó, bỗng cô thấy khó chịu trong lòng.

“Kết Băng, bây giờ là giờ học, em mau về ký túc xá đi" Doãn Mặc bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Thiên Hy Linh.

“Không sao, em sẽ qua phòng nghỉ đợi anh!” Kết Băng lắc đầu không chịu.

Thiên Hy Linh thấy phiền phức, lấy từ trong cặp ra chiếc điện thoại, tay bấm bấm như đang nhắn tin cho ai đó “Không cần đâu, cô có thể ngồi đây với Doãn Mặc một lát”

Kết Băng hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới có thể ở cùng Doãn Mặc, cô ta liền đồng ý. Phía Doãn Mặc có chút không tình nguyện, nhưng bị Thiên Hy Linh chặn miệng nên không có cách nào mở lời.



Không khí lại đột nhiên quỷ dị, Thiên Hy Linh ngồi bên giường cầm điện thoại, Doãn Mặc ngồi bên bị Kết Băng quấn lấy, nữ bác sĩ lại vừa rời đi. Học sinh qua lại nhìn vào cũng cảm thấy không ra cái gì.

Từ bên ngoài xuất hiện đám người đi tới, mở miệng chào hỏi ba người bên trong, đột nhiên vây quanh Doãn Mặc và Kết Băng. Một người trong đó lên tiếng “Theo chỉ thị của phó hội trưởng hội học sinh, chúng tôi mời cậu ra khỏi trường.” Kết Băng đen mặt, quay qua trừng mắt nhìn Thiên Hy Linh “Là cậu làm?”

“Không, là Họa Thư làm!”

“Họa Thư vốn thân với cô, cậu ta hiện tại còn là phó hội trưởng. Cậu bắt Họa Thư ra chỉ thị đúng không?” Trong lời nói có sự tức giận.

Thiên Hy Linh cười trừ, ánh mắt không thể hiện ra chút tức giận hay trêu chọc nào, nhưng cách nói chuyện của cô rất dễ khiến người khác khó chịu “Trường có quy định, Họa Thư cũng chỉ là làm theo thôi. Mời cậu đi cho!”

Kết Băng liếc nhìn Doãn Mặc, xin sự cầu cứu của anh nhưng vô nghĩa. Đám người của hội học sinh càng gay gắt khiến Kết Băng không thể không rời đi.

Thiên Hy Linh quay qua nhìn Doãn Mặc, chưa kịp nói, anh đã lên tiếng trước “Không sao, trường có quy định” Nghe anh nói vậy cô cũng hài lòng, chỉ gật đầu như đã hiểu. Chợt nhớ ra điều quan trọng, Thiên Hy Linh vội vàng nói “Vẫn còn một tiết nữa, anh không định học sao?”

“Tôi đợi anh em quay về.”

Thiên Hy Linh kịch liệt lắc đầu “Không sao, em có thể ở đây nghỉ ngơi, sẽ nhắn báo cho Thiên Phàm luôn”

Doãn Mặc vẫn do dự, nhưng nhìn vào ánh mắt khẳng định của cô thì anh đành đồng ý. Đi ra ngoài phòng y tế với trạng thái lo lắng không hiện trên mặt, Doãn Mặc còn định quay lại hỏi thêm cái gì đó lại thôi. Nhìn thấy bóng lưng dần đi xa, Thiên Hy Linh thở phào một hơi, cầm điện thoại nhắn tin cho Thiên Phàm một lúc rồi bỏ xuống, cơ thể mệt mỏi nằm xuống giường, đôi mắt vì buồn ngủ dần nhắm lại, hình ảnh mơ hồ dần đổi thành bóng tối.

Thiên Phàm nhận được tin nhắn của em gái, lòng đã đỡ lo hơn. Bước chân định chạy tới phía phòng ý tế giờ đã đi về lớp. Đi đến cửa phòng học, anh chào giáo viên một câu, tiến tới ngồi cạnh Doãn Mặc cũng vừa vào.

Thiên Phàm vỗ nhẹ tay Doãn Mặc, thấp giọng hỏi “Em gái tôi thế nào?”

Doãn Mặc ho nhẹ vài tiếng như lấy thanh “Uống thuốc và nghỉ vài hôm là ổn”

Thiên Phàm gật đầu “Tôi cảm ơn!”

Doãn Mặc đưa mắt nhìn như muốn nói “Không có gì"

Chuông tan học reo to, Thiên Phàm và Doãn Mặc vội chạy xuống phòng y tế, tình cờ gặp Họa Thư cũng ở đây, Thiên Hy Linh cũng đã tỉnh, đang định xách cặp đi tìm hai người. Thiên Phàm nhìn Thiên Hy Linh từ trên xuống dưới, ngoài bàn chân bị thương ra không có gì đáng ngại. Đột nhiên anh bước tới dành cặp của cô, cơ thể cúi thấp.

“Mau leo lên, anh cõng nhóc ra xe”

Thiên Hy Linh nhăn mặt “Không cần, em đi được mà!”

“Chân thế này mà đi kiểu gì? Leo lên đi!” Thiên Phàm thở dài, ánh mắt hiện lên tia vang xin liếc nhìn Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh chần chừ một lúc, cô phát hiện ra ánh mắt của anh, không ngoan cố nữa, cẩn thận leo lên lưng, cánh tay dè dặt ôm cổ Thiên Phàm. Thiên Phàm đứng dậy, đưa cặp nhờ Họa Thư cầm giúp, đôi chân anh từ từ di chuyển, chỉ sợ rằng người phía sau lưng sẽ khó chịu. Họa Thư và Doãn Mặc nhìn nhau 3 giây, tự động đi sau hai người.



Thiên Phàm và Doãn Mặc cùng lái xe về tới nhà cùng một lúc, bất ngờ trước cửa gặp Kết Băng đang ngồi đợi. Thấy bóng người họ, khuôn mặt u sầu lập tức trở nên vui vẻ, nhào vào lòng Doãn Mặc dưới ánh mắt của ba người. Thiên Hy Linh trên lưng Thiên Phàm, thái độ đầu tiên xuất hiện chính là chán ghét. Họa Thư thấy Thiên Hy Linh như vậy vội vàng đi lên mở cửa, để Thiên Phàm đưa cô vào trong. Doãn Mặc mặc kệ Kết Băng, đi vào, tất nhiên cô ta cũng theo sau lưng, tự nhiên đến bất ngờ.

“Ôi chao, khách quý không mời mà đến. Sao cậu lại ở đây?” Thiên Hy Linh vừa ổn định chỗ ngồi, mặt u ám, dùng giọng điệu cà khịa nói với Kết Băng.

“Em về khi nào vậy?” Thiên Phàm để cặp sang bên cạnh Thiên Hy Linh, quay đầu nhìn Kết Băng đứng cạnh Doãn Mặc.

Kết Băng tươi cười, làm lơ câu hỏi của Thiên Hy Linh, chỉ trả lời Thiên Phàm “Em vừa về trưa nay, chiều có qua trường nhưng tiếc là không gặp anh”

“Không nhất thiết phải gặp, anh tôi chứ có phải người tình của cô đâu!” Thiên Hy Linh với người lấy máy tính, không quên thêm đôi lời.

“Anh gọi người đưa em về kí túc xá” Doãn Mặc không để ý mấy, rút điện thoại từ trong túi.

Kết Băng nghe vậy thì phản ứng rất nhanh “Em chưa thuê kí túc xá của trường, kí túc xá trước đây đã trả. Em ở đây một đêm được không?”

“Không!” Chưa để Doãn Mặc đáp, Thiên Hy Linh đã trừng mắt nói trước.

Nếu để cô ta ở đây càng thêm mệt chứ không được lợi cái gì. Cứ một tí là ‘anh Doãn Mặc' một tí là anh anh em em. Nghe thôi đã buồn nôn, lời của bạch liên hoa không hợp với cô!

“Xin lỗi Kết Băng, nhưng trường có quy định không cho phép người khác ở lại qua đêm ở nhà, chỉ trừ cha mẹ” Họa Thư đứng bên cạnh Thiên Hy Linh, tao nhã nói một câu.

“Anh sẽ giúp em thuê một khách sạn gần trường.” Doãn Mặc thở dài, giọng nói kiên quyết khiến Kết Băng không thể nói thêm gì, chỉ có thể hừ lạnh liếc nhìn hai cô gái bên ghế sofa.



Cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện cảm của đối phương, Thiên Hy Linh cười nhếch mép, cố ý tới gần Doãn Mặc, nụ cười cô càng nham hiểm hơn, Kết Băng chưa kịp suy nghĩ cô đang làm gì, giây sau đã thấy Thiên Hy Linh ngã lên người Doãn Mặc. Kết Băng mở to mắt với vẻ khó tin, lửa giận bốc lên não, chạy tới đẩy Thiên Hy Linh ra, vô tình khiến cô ngã người xuống đất.

“Thiên Hy Linh! Cô làm cái quái gì vậy?” Kết Băng tức giận hét lớn.

Thiên Phàm giật mình chạy tới, gương mặt lộ ra vẻ không hài lòng, đỡ Thiên Hy Linh lên ghế “Linh Linh không cố ý, em ấy đang bị thương, đi lại khó khăn, em cần đẩy em ấy vậy không?”

Doãn Mặc đứng dậy sau lưng Kết Băng, bàn tay cầm chặt cánh tay cô ta, ánh mắt, khuôn mặt không để lộ cảm xúc, người khác nhìn vào càng khó đoán “Thiên Phàm, cậu đưa Thiên Hy Linh lên lầu trước đi!” nói với Thiên Phàm xong, anh quay qua nhìn Kết Băng “Đừng ồn ào nữa, bác Kim sẽ đưa em về, đang đợi ở ngoài.”

“Anh Doãn Mặc, anh như vậy là sao, rõ ràng cô ta cố ý…” quyến rũ anh cơ mà!

Kết Băng không dám nói tiếp, đi theo sau lưng Doãn Mặc ra khỏi nhà. Doãn Mặc tiễn Kết Băng ra xe, dặn dò cô vài điều rồi mới quay người vào trong.

Phía Thiên Phàm được Họa Thư giúp đỡ, nhanh chóng đã đặt Thiên Hy Linh xuống giường. Thở dài một hơi, anh đưa tay gõ đầu Thiên Hy Linh, cô ngơ người nhìn anh, khuôn mặt hiện rõ dấu ‘?’ to đùng.

“Nhóc vốn biết Kết Băng thích Doãn Mặc, sau đừng làm vậy nữa nghe không?”

Thiên Hy Linh đá ánh mặt xem thường nhìn Thiên Phàm, không muốn tốn hơi nên chỉ gật đầu hiểu rồi.

“Anh đã gọi cho cha mẹ rồi, mai họ sẽ tới thăm em. 3 ngày tiếp theo cứ ở nhà, anh sẽ nói cho giáo viên em sau!” Nói xong anh ra khỏi phòng, để lại Họa Thư ở cùng Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh nhờ Họa Thư lấy giúp máy tính trên bàn học, hai cô gái ở cùng nhau liền có chuyện để bàn tán.

“Khi nãy là cậu cố tình đúng không?” Họa Thư mang máy tính tới cho cô.

Thiên Hy Linh gật đầu xác nhận.

“Cậu thích Doãn Mặc?”

Thiên Hy Linh lắc đầu phủ nhận.

“Thế sao lại làm vậy?” Họa Thư hỏi tiếp.

Thiên Hy Linh im lặng một lúc mới đáp “Do tớ thấy ngứa mắt, muốn chọc giận cô ta thôi!”

Họa Thư bật cười trong bất lực. Cô bạn này của mình từ khi nào mà lại mưu mô như vậy?

Thiên Hy Linh như nhận ra được Họa Thư có điều bất thường “Chậc, cậu đừng nghĩ nhiều quá, tớ vẫn bình thường!”

Họa Thư cười trừ, nói thêm vài câu rồi cũng rời khỏi phòng.



Được riêng tư, Thiên Hy Linh mở máy tính, đăng nhập vào game. Màn hình tối đi, dần dần hiện ra nhân vật nữ của cô. Điều khiển nhân vật tới một nơi an toàn, cô mở bảng nhiệm vụ, đập vào mắt chính là nhiệm vụ Vựa Mộng Thanh, kích vào nhiệm vụ, hệ thống dịch chuyển cô tới trước một tòa tháp lớn.

“...Không phải đi vực sao, dịch chuyển tới cái tháp này làm gì. Công ty game muốn lừa người chơi!”

Thở ra thở vào 2-3 lần, cô chạy tới gặp NPC* đứng trước tòa tháp. Giao lưu nói chuyện đôi ba câu, NPC nhanh chóng đưa cô vào tầng đầu tiên.

*NPC: Viết tắt của Non Player Character – nhân vật do game điều khiển, có khả năng tương tác với người chơi. Thường đóng vai trò người bán hàng, cung cấp thông tin, trao nhiệm vụ…

Điều chỉnh lại tư thế, ngón tay thon thả của cô lướt trên bàn phím, bàn phím bị gõ mạnh kêu một cách mãnh liệt. Tầng 1 tương đối dễ chơi, chỉ trong nháy mắt đã hạ hết những con quái con tới quái boss.

Tầng 1

Tầng 2

Tầng 3

Tầng 4

Tầng 5

Tầng 6



Tầng …

Liên tục nhảy lên các tầng, càng về sau độ khó càng tăng, thời gian cũng kéo dài theo các tầng. Tầng 1 đánh 15 phút, thì tầng 2 phải gấp đôi như vậy. Được 1 tiếng trôi qua, sau bao nỗ lực cô cũng đánh tới tầng 10.

Thoát khỏi Vựa Mộng Thanh, cô mở kênh Thế giới xem thử có chuyện thị phi nào không.

Thế giới

Tôi Nè [Tôi vừa thấy Đại thần Băng Nhiên ra từ Vực Mộng Thanh, hình như Đại thần đang đi vực]

Vừa mở ra đã thấy bản thân trên đó.

Thế giới

Băng Nhiên [Ta cảm thấy mình đang bị theo dõi!]

Lão Gian [Băng Nhiên nói đúng, các người đặt máy theo dõi trên người cô ấy à?]

Thất Thất [Băng Nhiên nói đúng, các người đặt máy theo dõi trên người cô ấy à?+1]

Lạc Vũ [Băng Nhiên nói đúng, các người đặt máy theo dõi trên người cô ấy à?+1]

Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Băng Nhiên nói đúng, các người đặt máy theo dõi trên người cô ấy à?+1111]

Lão Gian [Phá đám!]

Lão Kiệt [Tôi thấy Túy Băng đang tới gần phía Đại thần Băng Nhiên!]

Tin nhắn trò chuyện liên tục nhảy lên, ánh mắt Thiên Hy Linh vô tình chú ý tới tin nhắn của Lão Kiệt. Đóng kênh Thế giới, nhân vật có tên trên đầu là Túy Băng vừa lúc chạy tới, Túy Băng thấy cô liền ra chiêu, Thiên Hy Linh không hiểu chuyện gì, may cô phản ứng nhanh, kịp thời ra chiêu giết chết Túy Băng.

Thế giới

Băng Nhiên [Túy Băng là ai?]

Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Cô ấy là người của Đại thần Đắc Uy. Dạo này không thấy online, hình như vừa online lại]

Băng Nhiên [Lại một kẻ ngu tới nộp mạng!]

Nhắn xong tin, Kết Băng vừa hay hồi sinh, Băng Nhiên ra thêm một chiêu, rồi dán 5-6 cái bùa định thân cao cấp vào nhân vật Túy Băng. Thiên Hy Linh cười trừ, ánh mắt u ám luân Túy Băng tới khi bùa hết thời gian. Chưa kịp để Túy Băng phản ứng, Thiên Hy Linh nhanh offline khiến cô ta tức điên lên kênh Thế giới chửi mắng.

Cô đăng xuất tài khoản, nhập thông tin của Họa Thư vào. Trước kia Họa Thư có cho cô thông tin tài khoản game Thần Ma Đại Chiến, nói là muốn nhờ cô lúc nào rảnh thì giúp tăng level. Điều khiển nhân vật đi xung quanh bản đồ, tình cờ lại đụng mặt Đắc Uy và Túy Băng đang đi chung. Thiên Hy Linh đứng hình mất 5 giây. Cái này là ý gì? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Định cứ thế bình yên đi qua vì nghĩ rằng hai người chẵn biết mình là ai đâu, nhưng ai ngờ Túy Băng lại ra chiêu, giết chết ngay tại chỗ. Máu chảy ngược về não, Thiên Hy Linh bỏ tiền túi nạp vào tài khoản của Họa Thư, mua vài đạo cụ xịn sò dán vào người Túy Băng, tiếp tục luân cô ta đên khi chán thì thôi, riêng về Đắc Uy đã bị cô dán bùa định thân cao cấp lên người nên tất không cản được.