May Mắn Gặp Anh

Chương 8




Đội

Lão Hàn [Sao các người tỉnh bơ vậy, đợi cô ta hồi sinh kêu đồng bọn tới đánh sao?]

Lão Tuyết [Quên mất, nhờ Đại thần dẫn đường!]

Băng Nhiên [... Sao lại là bản cô nương?]

Lão Tuyết [Vì người là Đại thần]

Thiên Hy Linh cười trừ, đành dẫn đám người đi trốn. Nói là đi trốn thì cũng không phải, giống đi chọc người ta tới tức điên mới đúng. Nghe đòn Túy Băng là nguyên lão trong một bang phái, thế là cô ta kêu người đi đuổi giết năm người họ khắp nơi. Cơ mà năm người cứ thấy là lại đi trốn, trốn xong thì lên kênh Thế giới khiêu khích đám người, làm cho kênh Thế giới có một hôm gà bay chó sủa.

Chơi một lúc cảm thấy nhàm chán, thế là Thiên Hy Linh nói bốn tên Lão kia mua bùa định thân cao cấp, bản thân cũng góp thêm một ít, lúc đầu thì bốn tên kia không chịu, nói là không có tiền, nhưng bị cô nói lý và đe dọa rồi thì cũng phải đồng ý. Tám chuyện một lúc, đợi đám người Túy Băng tới cũng không quá lâu, vừa thấy họ liền ra chiêu hạ mấy tên, sau đó thì dùng bùa định thân cao cấp định thân hết đám người.

Đội

Băng Nhiên [Hôm nay chơi vậy đủ rồi, ta thoát đây]

Lão Gian [Không mấy Đại thần kết bạn với chúng tôi đi]

Lão Tuyết [Đúng lắm]

Lão Tuyết [Đôi khi chúng ta lại có cơ hội chơi chung như hôm nay]

Thiên Hy Linh thở dài, vào phần bạn bè, gửi cho đám người lời mới kết bạn rồi thoát đội luôn.

Tay bấm vào phần nhiệm vụ, thấy hôm nay có một nhiệm vụ cô chưa từng thấy, đó là đánh quái cấp cao. Mở vào phần chi tiết đọc thử cô mới biết, chỉ những người chơi nào điểm kinh nghiệm trên 30000 mới được cung cấp nhiệm vụ này, mà cô thì vừa lúc đủ 30000 điểm. Chắc là do khi nãy đánh quái nhỏ giữa đường với đánh đám người của Túy Băng kia nên tăng thêm được một ít.

Thiên Hy Linh nhấp vào nhiệm vụ, ngay lúc đó màn hình chuyển qua giao diện bản đồ, lúc này bản đồ hiện lên vài hình tròn, mà trong hình tròn là ảnh đại diện của từng con quái cấp cao. Giây sau đó, bản đồ duy chuyển đến một vùng trên bản đồ, cũng có hình tròn và ảnh đại diện của một con quái, nhưng đặc biệt hình tròn này có cho thêm hiệu ứng nổi. Có vẻ là dấu hiệu nhận biết của con quái mà phần nhiệm vụ đề cập.

Nghĩ tới cảnh phải chạy bộ qua bên kia khiến Thiên Hy Linh khiếp người, vội tìm xem gần chỗ con quái có nơi nào dịch chuyển qua được không.

Trong Thần Ma Đại Chiến, nếu muốn dịch chuyển tới nơi nào đó thì nơi dịch chuyển cần phải có trụ dịch chuyển.

Mắt liếc quanh bản đồ, rất nhanh đã tìm ra một trụ dịch chuyển gần cón quái cấp cao, nhanh tay lướt con chuột nhấp vào, ngay lập tức màn hình tối đen, khi xuất hiện lại đã thấy nhân vật của mình tới một nơi khác. Quản đường còn lại cũng không quá xa, chạy tầm 1-2 phút là đã nhìn thấy con quái kia rồi.

Khởi động ngón tay, Thiên Hy Linh vào trang vật tư, đổi lấy một thanh kiếm có vẻ xịn sò, sau đó thì sao… sau đó thì trực tiếp nhảy vào solo với con quái cấp cao kia. So với cô, con quái chỉ có level 65, nhưng những chiêu của nó khiến Thiên Hy Linh nhảy dựng. Con quái thuộc hệ băng, có khả năng đóng băng nhân vật, mà cứ cách 5 phút là nhân vật của Thiên Hy Linh một lần. Cô dùng đan Hồi Máu trước khi con quái kịp đánh tới, nhanh tay nhanh mắt dùng lông vũ Tấn Hạn. Cái lông vũ này trước đây mua để đi vực, cơ mà chưa dùng tới, bây giờ lôi ra dùng là hợp lý nhất.

Sau khi nhân vật được buff lên gấp mấy lần, Thiên Hy Linh dùng thêm đạo cụ khác hỗ trợ khiến con quái không thể ra chiêu mà chỉ có thể chịu đòn. 15 phút trôi qua, nó bị đánh cho cột máu rớt liên tục, cuối cùng chỉ còn lại 20% máu, nhanh chóng bị Thiên Hy Linh hạ gục.

Con quái ngã xuống, từ từ tan biến khỏi màn hình, tiếp sau là một cái rương xuất hiện, điều khiển nhân vật đi tới, bấm vào chiếc rương, nắp rương mở ra, màn hình hiện lên phần thưởng trong rương.

[500 EX*]

[400 vàng]

[5 Hồi Máu đan]



[5 Hồi Sinh đan]

[Dạ Linh kiếm]

[2 Hoa Băng Thiên Sơn]

[2 Hoa Hỏa Thiên Sơn]

*EX: experience points - điểm kinh nghiệm

“Chà, tới 500 điểm kinh nghiệm, còn có cả Dạ Linh kiếm nữa!” Bình thường đánh ở phó bản chỉ có 200 điểm kinh nghiệm. Còn Dạ Linh kiếm cô đã có một cây, nhưng đem bán cũng được, Dạ Linh kiếm không quá hiếm, nhưng bán ra sẽ khá được giá.

Riêng về hoa Băng Thiên Sơn và Hỏa Thiên Sơn thì cô chưa gặp lần nào, nhưng cất trước rồi tính, vật này cô chưa từng thấy, lại rơi ra lúc này, theo logic chắc chắn sẽ có giá trị.

Dịch chuyển đến một nơi khác trên bản đồ, lúc này thấy chat mật có chấm đỏ, cô bấm vào, là tin nhắn của Họa Thư gửi đến.

Mật

Thư Thư [Thiên Phàm rủ chúng ta đi phó bản cùng, cậu đi không]

Băng Nhiên [Các cậu đang ở đâu]

Thư Thư [Sơn Vạn Tủy (40,180)]

Băng Nhiên [Tớ qua liền]

Thoát khỏi chat mật, cô dịch chuyển tới Sơn Vạn Tủy, tìm tọa độ của Họa Thư đưa rồi đi tới. Vừa tới nơi, Thiên Hy Linh nhìn thấy ba người đang đứng đợi.

Ủa khoan, tại sao lại là ba người?

Đi tới thêm một chút, Thiên Hy Linh mới phát hiện người thứ ba là Đắc Uy. Cô sốc tới mức không cử động được. Trong đầu cô bây giờ chỉ có một câu hỏi.

Tại sao tên này lại ở đây?

Thiên Phàm có vẻ thấy cô tới, nhưng lại không thấy nhân vật của cô cử động hay nhắn tin ở chat cận.

Cận

Khinh Dạ [Này nhóc, đứng đó làm gì? Qua đây nhanh]

Đắc Uy [Băng Nhiên là em gái mà cậu nói]

Khinh Dạ [Ừ, không biết à?]

Nghe thấy mấy tiếng tinh tinh phát ra, Thiên Hy Linh dần lấy lại bình tĩnh.

Cận

Băng Nhiên [Sao anh quen Đắc Uy?]

Khinh Dạ [Đắc Uy là Doãn Mặc, nhóc cũng không biết à]

“Cái gì?” Thiên Hy Linh bị làm cho kinh ngạc, nói ra thành lời

Cận

Băng Nhiên [Anh nói cái tên cướp đồ của em là Doãn Mặc?]

Khinh Dạ [Cướp gì?]

Thư Thư [Em đã nói rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ kinh ngạc cho xem]

Thư Thư [Trước đây hai người từng có thù oán với nhau.]

Khinh Dạ [Ra là vậy?]

Khinh Dạ [Thôi thì hai người cố chấp nhận sự thật đi]

Băng Nhiên [Không thể nào, em không đánh với ba người nữa!]



Khinh Dạ [Ơ con nhóc này]

Đắc Uy [Tôi xin lỗi]

Sau tin nhắn đó của Doãn Mặc, ba người không thể nói thêm được gì. Doãn Mặc xin lỗi người ta, ôi con mẹ nó, thật sự quá khó tin! Thiên Hy Linh là người phản ứng lại nhanh nhất, vội nhắn.

Cận

Băng Nhiên [Vậy thì sao chứ? Anh thì cướp đồ của tôi, người của anh còn vô cơ đánh tôi. Xin lỗi là xong à!]

Đắc Uy [Tôi có thể đền bù]

Đắc Uy [10 đan dược tăng kinh nghiệm và 5000 vàng]

Không khí lại chìm vào im lặng. Tên này giàu quá đáng, tưởng có tiền là hay sao.

Cận

Băng Nhiên [Ha, tưởng vậy là ngon sao? Được, chuyển qua đi!]

Khinh Dạ [...]

Thư Thư [...]

Tưởng như nào, liêm sỉ của Thiên Hy Linh vứt cho chó ăn rồi à!

Nhắn xong tin, nhanh chóng cô nhận được 10 đan dược tăng kinh nghiệm và 5000 vàng. Với cô những thứ này có thể bỏ tiền ra mua, cơ mà không cần bỏ mà vẫn có thì sướng hơn nhiều.

Cận

Băng Nhiên [Vậy thì Túy Băng kia là nhỏ nào?]

Đắc Uy [Là Kết Băng]

Băng Nhiên [Biết ngay mà.]

Khinh Dạ [Cũng chỉ có Kết Băng mới chịu được cái tính của cậu ta]

Thư Thư [Chúng ta nên lập đội nói chuyện, chứ tám kiểu này người khác đi qua xem được thì không ổn]

Khinh Dạ [Cũng đúng]

Thiên Phàm thoát khỏi chát cận, vào giao diện tổ đội, lập một đội rồi mới đám người kia vào.

Đội

Băng Nhiên [Chúng ta sẽ đánh phó bản nào?]

Khinh Dạ [Phó bản 70]

Băng Nhiên [Anh từng chơi qua chưa]

Khinh Dạ [Chưa]

Băng Nhiên [Thế có đánh nổi không đấy?]

Khinh Dạ [Sơn sơn hữu lão hổ, xứ xứ hữu cường nhân*]

Băng Nhiên [Tục ngữ đồ đó]

Đắc Uy [Phó bản 70 có 2 con boss lớn ở phía cuối, mọi người nên chuẩn bị nhiều đan Hồi Máu một tí]

Băng Nhiên [Cái gì chứ nói tới đan dược thì bản tiểu thư đây đầy túi]

*Sơn sơn hữu lão hổ, xứ xứ hữu cường nhân: núi nào cũng có hổ, vùng nào cũng có nhân tài

Bàn chuyện với nhau vài lời, vì Thiên Phàm là trưởng đội nên anh đi trước, kích hoạt phó bản. Vừa kích hoạt đã thấy mấy con quái hiện ra. Bốn người bốn hướng cứ thế mà giết, máu xuống thì dùng đan dược, đánh mệt thì dùng đạo cụ hỗ trợ, đôi lúc lại nhắn tin tám chuyện rồi quay lại đánh. Họa Thư dạo này có vào game luyện tay nên đã đánh tốt hơn nhiều, Thiên Phàm thì cũng không tệ. Riêng về Doãn Mặc, bây giờ cô mới tận mắt thấy kỹ thuật chơi game của anh,... nhìn rất ra gì, chỉ không với 3 chiêu đã đánh ngã một con quái. Mà một con quái cấp thấp ở đây cũng đã gần ngang level của họ rồi, chỉ chưa đầy 3 chiêu đã chết là quá ghê gớm rồi đấy!

Quái ở phó bản này đặc biệt nhiều, phải qua hơn 15 phút mới đánh xong hết. Đánh xong quái nhỏ thì đánh hai quái lớn, bốn người chia ra hai đội, mỗi đội đánh một con quái, Thiên Hy Linh, Họa thư một đội, Thiên Phàm và Doãn Mặc một đội.



Hai con quái boss ở cuối khá khó đánh, Thiên Hy Linh dù nhanh nhẹn né chiêu nhưng đôi khi cũng bị đánh cho thang máu tuột gần hết. Trong một số phó bản không thể dùng bùa định thân, chỉ có thể dùng chú định thân của nhân vật, nhưng chú định thân có thời gian quá ngắn, chỉ khoảng 20 giây là cùng. Thở ra thở vào một lúc, đành dùng đạo cụ đánh quái cho đỡ mệt, có Họa Thư ở bên cùng đánh nên nhanh chóng con quái cũng chết. Họ nhận thưởng phó bản rồi chia đều cho nhau.



Đám người chơi game đến đêm muộn mới ngủ, hôm sau là thứ 7 nên cả bọn dậy rất trễ. Người dậy sớm nhất là Họa Thư, đi ra với một bộ đồ đã thay, đầu tóc gọn gàng tiến xuống lầu. Họa Thư như thói quen mở cửa tủ lạnh, nhìn vào bên trong, tủ lạnh chỉ có vài đồ linh tinh như trai nước lọc, hai ba quả táo, và nước sốt ăn kèm, không có gì để ăn sáng. Nhớ tới tuần này, họ chưa đi mua đồ ăn, bây giờ lại là cuối tuần, tủ lạnh không có gì cũng đúng.

Họa Thư thở dài ngán ngẩm, thế thì hôm nay phải đi mua thôi, còn không ngày mai và cả tuần sau phải nhịn đói mất. Nghĩ như vậy, Họa Thư chạy lên lầu, kêu từng người một thức dậy, đợi họ đánh răng thay đồ hơn nữa tiếng mới xong. Trong lúc đợi, Họa Thư có soạn ra những thứ cần mua, một danh sách đồ ăn được liệt kê tới 2 trang giấy.

“Mọi người xong rồi à, vậy thì đi siêu thị thôi!” Nhìn thấy ba người xuống, Họa Thư nói to.

Thiên Phàm ngáp ngắn ngáp dài “Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi cơ à? Nhanh vậy đã hết”

Họa Thư giải thích “Chúng ta chỉ có thể mua cho cả tuần, nếu mua hơn đồ ăn sẽ hư”

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Thiên Hy Linh mở lời, đi thẳng ra cửa, ba người nhìn thấy cũng đi theo, đi đến nơi để xe.

“Đi xe ai?” Thiên Hy Linh quay đầu hỏi

“Lấy xe anh được không?” Họa Thư tiến tới hỏi Thiên Phàm

Thiên Phàm tìm chìa khóa trong túi quần, khẽ gật đầu như đồng ý. Đám người ngồi vào, Thiên Phàm làm tài xế, đưa cả đám đến siêu thị duy nhất trên hòn đảo này.

Vào trước cửa siêu thị, Doãn Mặc lấy một chiếc xe để hàng, đi vào trong, Họa Thư cầm danh sách đồ ăn nên mua, nói “Trước tiên, chúng ta qua quầy thịt, hải sản.”

Nhìn trên bản hướng dẫn treo ở trên, bốn người cùng nhau đi qua quầy thịt và hải sản.

“Mua thịt bò, thịt gà, thịt heo và cả tôm. Hai anh lựa cái nào mới ra cho tươi.” Họa Thư chỉ thị Thiên Phàm và Doãn Mặc. Còn bản thân và Thiên Hy Linh qua hàng cá, lấy vài con nhìn ngon bỏ vào xe đẩy hàng.

Sau đó họ qua quầy rau củ “Nấm, cà rốt, rau sa lát, chanh và thêm vài củ khoai nữa"

Mua rau củ xong thì phải mua thêm trái cây, biết là vậy, khi lấy xong rau củ họ liền đi qua quầy trái cây. Trong chớp mắt, xe đẩy hàng đã được chất đầy.

Thiên Phàm nhìn núi đồ trên xe, quay đầu nhìn hai thân ảnh đi phía trước, rồi lại nhìn Doãn Mặc. Doãn Mặc cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, quay người nhún vai. Bốn người dạo quanh ở siêu thị một lúc, rồi mới quay trở lại xe.

Cất đồ phía sau xe, họ bàn nhau chọn nhà hàng ăn trưa “Chúng ta đi ăn nhà hàng gì đây?” Thiên Phàm mở lời trước.

Cầm điện thoại lướt vài vòng, Thiên Hy Linh đáp “Em thấy có một nhà hàng tên Angel, xem đánh giá cũng không tệ.”

Họa Thư tiến tới xem điện thoại của Thiên Hy Linh “À, nhà hàng này tớ từng ăn rồi. Đồ ăn rất được!”

“Vậy chúng ta đi ăn nhà hàng đó đi, gửi địa chỉ qua anh" Thiên Phàm cầm điện thoại, vào phần tin nhắn của Thiên Hy Linh đợi cô gửi địa chỉ tới.

Sau khi lấy được địa chỉ của nhà hàng Angel, họ nhanh chóng đi theo chỉ dẫn, nhanh chóng đến địa chỉ. Bên ngoài của nhà hàng rất được, có thể ngồi bên trong và ngồi ngoài trời. Vì thời tiết hôm nay khá mát, bốn người quyết định ra bên ngoài ngồi ăn. Món ăn ở đây cũng đa dạng, từ Âu sang Á đều có đủ.

Đám người họ gọi tổng cộng bảy món cùng ăn, 1 món khai vị, 3 món chính, 1 món ăn kèm và 1 món tráng miệng. Trong thời gian đợi món ra, bốn người nói chuyện đôi ba câu, mà chủ đề nói chuyện toàn là về game và game!

Bạn có hiểu cảm giác bốn con người nghiện game ở chung với nhau sẽ ra sao không? Nó giống như trong đời sống của họ chỉ có game, người khác nghe thấy đảm bảo sẽ không hiểu họ nói cái gì!