Mê Hoặc Ánh Trăng Nhỏ

Chương 6: Chiều tối




Buổi sáng khai giảng xong nên chiều được nghỉ, rảnh rỗi tôi ngồi làm bánh, vì làm khá nhiều nên tôi đã mang sang cho bà một ít.

" Bà! ", Tôi bước vào cất tiếng gọi bà, trên tay còn đang cầm mấy chiếc bánh bao còn nóng nguyên.

Bọn trẻ vẫn như thường lệ chúng đang ở trong nhà bà chơi, tôi biết nên cũng mang dư ra khá nhiều bánh để có thể chia đủ cả cho các em. Nghe thấy tiếng gọi bọn trẻ trong nhà bà đồng loạt phi ra ngoài, chúng chạy nhào đến chỗ tôi, ôm lấy cả chân tôi.

" A! Chị Trúc Bạch, bà ơi chị Trúc Bạch đến rồi!! "

" Em chào chị ạ "

" Chị, chị em vừa đi học về là em qua nhà bà chơi đợi chị luôn á. Thấy em giỏi hong "

Tôi mỉm cười nhìn bốn đứa trẻ đang vây xung quanh lấy mình, tôi cúi xuống đưa tay bế một bé nhỏ nhất lên. Đứa bé vui vẻ ôm lấy tôi, nó còn nhẹ nhàng hôn vào má tôi một cái.

" Chị Trúc Bạch kẹo của em đâu ạ " Một cô bé gái đưa tay kéo nhẹ lấy phần áo của tôi hỏi

Tôi ngồi xuống, từ từ đưa đứa bé trên tay xuống, lấy mấy cái kẹo dẻo từ trong túi ra, " Đây, chị nhớ mà của em đây " ,tôi mỉm cười, xòe bàn tay ra, trong đó có năm sáu cái kẹo dẻo vị ổi

" Aa!! Em cảm ơn chị nhiều ạa, yêu chị Trúc Bạch nhất trên đời lun " Cô bé vui vẻ hét toáng cả lên, nhưng chỉ đưa tay lấy đúng một cái như lời hứa.

Đứa bé trai, em của cô bé cũng chỉ đưa tay lấy một cái, cậu bé vui vẻ cảm ơn tôi, " Em cảm ơn chị ạ, chị Trúc Bạch là số một!! "

Hai đứa trẻ còn lại cũng đồng loạt chỉ lấy một cái tuy trên tay tôi vẫn còn dư ra hẳn hai cái.

" Trúc Bạch đó hả con " bà bước từ trong nhà ra khẽ lên tiếng.

" Vâng ạ, con làm bánh bao mang sang cho bà với mấy em ăn thử "

" Cái con bé này, không phải mang cho bà vậy đâu cứ để mà ăn "

" Không sao ạ, con còn làm nhiều lắm ạ " Nói rồi tôi lại gãi gãi đầu, cười ngượng, " mà do là lần đầu con làm nên bánh không được đẹp lắm hì hì "

Bà nghe rồi lại bật cười, " Trời ạ, thật tình cái con bé này, đâu để bà xem nào, xem xem làm được dâu nhà ai chưa "

Bà đưa tay lấy một chiếc bánh bao lên ngắm nghía, chiếc bánh bao còn nóng hổi nhưng khá méo mó, bà lại tiếp tục bật cười nhìn chiếc bánh không mấy nguyên vẹn trên tay, " Thế này làm sao mà gả làm dâu cho nhà người ta được "

" Hay con về làm dâu nhà bà "

Nghe câu nói nửa đùa nửa thật của bà khiến tôi cũng bật cười theo. Nhìn lũ trẻ vậy mà đang ăn ngon lành cái bánhtrên tay, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc vô cùng đang len lỏi trong lòng. Tôi hồi hộp ngồi đợi câu nhận xét mùi vị chiếc bánh từ bà.

" Ừm, bên ngoài tuy không được đẹp mắt nhưng bánh ăn vừa vị lắm " Bà cất tiếng

Bọn trẻ thấy vậy cũng ồ ạt nói theo :

" Bánh bao ngon lắm chị ạ, em muốn ăn thêm 100 cái nữa luôn!! "

" Em cũng thế "

" Em nữa "

" Cả em nữa "

Tôi bật cười nhìn mấy đứa trẻ đang ngồi ăn ngon lành, tôi đưa tay xoa đầu lũ trẻ, mỉm cười đáp lại : " Ừm, mấy em cứ ăn đi chị còn nhiều lắm "

" Dạ!! "

Bỗng, bà đứng lên rải bước về phía phòng bếp bên trong, trở ra trên tay bà còn cầm một túi bánh quy còn thêm mấy quả táo. Bà nói, " Bữa bà thắp hương, nhà có cái bánh với mấy quả táo này bà cho con " vừa nói bà vừa đưa bịch bánh cùng hai quả táo to trên tay cho tôi.

Tôi vội xua tay, định từ chối thì bà lại nói tiếp, " Cái con bé này, cứ cầm lấy đi nãy bọn trẻ nó cũng ăn bánh này rồi, phần này là bà để dành cho con "

Tôi bất giác mỉm cười, vui vẻ đón lấy bịch bánh và hai quả táo trên tay bà, " Vâng, vậy con cảm ơn bà ạ ", bà vẫn vậy, có gì ngon là bà đều để lại cho tôi một phần.

" Con xem xem, về làm bữa kẻo muộn "

" Vâng, vậy con chào bà con về ạ "

" Em chào chị ạ "

" Bai bai chị Trúc Bạch "

" Chị về ạ, hôm sau đến chơi với bọn em nữa nhé ạa "

" Em chào chị "

" Chị chào mấy em nhé, bao giờ rảnh chị lại qua chơi với mấy em "

" Dạ!! "

"..."

6 giờ 47 phút

Lâm An từ ngoài bước vào, bà ngồi ngay trong nhà nghe thấy tiếng xe liền vội ra ngoài xem.

" Nay không bận việc gì hả con mà lại có thời gian qua nhà bà thế này "

" Không ạ, mới khai giảng sáng nay nên chiều con được nghỉ " Lâm An bước vào, anh đưa tay gỡ chiếc mũ xuống, cởi chiếc áo khoác rồi ngồi xuống chiếc ghế trông có vẻ mệt mỏi, " Chiều nay con hẹn mấy đứa bạn đi chơi bóng rổ ở sân vận động, tiện lúc về đi qua nhà bà lên con ghé vào chơi với bà một lát "

" Mồ hôi đổ đầm đìa cả mặt rồi kìa, có đói không? Bà lấy cho cái bánh bao mà ăn "

" Vậy cũng được ạ "

Bà đi vào bếp, hâm nóng lại mấy chiếc bánh bao rồi mang ra, đặt xuống, " Cái bánh bao này là của con bé nhà gần đây nó cho bà đấy, may còn thừa mấy cái "

Lâm An quay sang nhìn chiếc bánh bao có hình thù kì lạ, giơ chiếc bánh bao xoay đi xoay lại xem có chỗ nào bình thường không, anh bật cười, " Cái cô gái đó mà làm ra được chiếc bánh méo mó được như này thì cũng đáng nể thật đấy nhỉ "

" Cái thằng nhóc này, ăn đi ngon lắm đấy "

Bị bà mắng, Lâm An không những không buồn mà còn càng cười to hơn trước chiếc bánh hình thù kì lạ đấy, anh cố nhịn cười đáp lại, " Vâng, vâng con ăn bây giờ đây "

Bà nhìn anh ngồi cười mà cũng bất giác cười theo thằng cháu út nhà mình. Bà la anh giục anh ăn nhanh kẻo nguội, " Ăn đi, nhanh không nguội "

Lâm An từ từ đưa chiếc bánh lên miệng ăn thử, anh mỉm cười quay sang nhìn bà, " Bánh ngon lắm bà ạ "

" Bà bảo ngon mà con cứ chê đi "

Anh vẫn cười, " Vâng, vâng sau con không chê nữa cũng chỉ tại chiếc bánh nó cũng méo mó quá ", rồi Lâm An lại quay sang hỏi bà, " Bà không ăn sao ạ? "

" Không nãy bà ăn mấy cái rồi, giờ vẫn còn no đây này con cứ ăn đi "

Chợt, hai bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước cửa, chúng từ từ bước vào nhà rồi đồng loạt lên tiếng :

" Chúng con chào bà ạ!! "

Là hai đứa trẻ con nhà cô Liên.

Đứa em gái nhanh nhảu giơ túi đựng đồ ăn lên trước, cất tiếng : " Hì hì! Mẹ con bảo con mang mấy cái nem rán sang biếu bà đây ạ "

" Mấy đứa không chào anh hả? " Lâm An bấy giờ đứng lên tiến lại gần hai đứa trẻ, anh ngồi xuống cất giọng điệu trêu chọc hai đứa bé.

Đứa bé gái bất ngờ, " Ủa có cả anh Lâm An nữa ạ? "

Rồi cả hai đứa bé làm ra bộ mặt bướng bỉnh, chúng trêu chọc lại anh, " Lêu lêu!! Bọn em không chào anh đâu "

" Ơ? " Lâm An bật cười thắc mắc nhìn bọn trẻ

Nói xong chúng chạy một mạch vào phía trong nhà chỗ bà đang ngồi. Nhưng chỉ có đứa bé gái chạy được, còn đứa bé trai đã bị anh giữ chặt lại không chạy được.

" Chào anh đi rồi anh thả "

" Em không chào anh đâu, thả em ra, thả em ra!! " Đứa bé vùng vẫy nhưng bị anh giữ chặt, đứa bé bắt đầu mếu máo nhìn về phía bà cầu cứu, " Bà ơi!! Huhu anh Lâm An bắt nạt con "

" Ơ này? Em chơi ăn gian nhé ai lại chơi mách bà thế ", khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đưa tay bẹo một cái nhẹ vào chiếc má của đứa trẻ, vẫn tiếp tục trêu chọc không có ý định tha cho đứa trẻ.

" Cái thằng này thả em ra đi đừng trêu nó nữa ", Bà nhìn anh la

" Huhu! Bà ơi, cứu con, cứu con ", Đứa bé thấy bà la anh liền tiếp tục được đà ăn vạ.

" Được, được anh thả em ra đừng khóch lóc kêu la um sùm nữa ", Lâm An đứa tay nhẹ nhàng bịt miệng đứa trẻ lại vừa đủ để cho đứa bé hết kêu la

Anh từ từ thả lỏng tay ra, đứa bé theo đó mà thoát ra chạy một mạch đến chỗ bà không dám quay đầu như sợ bị anh bắt lại lần nữa.

Đứa bé trai sau khi đã đến được " vị trí an toàn" thì nó hất mặt quay lại chỗ anh, làm mặt xấu nó nói : " Em ghét anh Lâm An nhất trên đời ", nó còn đáo để nói thêm, " Ngoài cái vẻ bề ngoài đẹp trai ra thì còn lại anh cái gì cũng xấu hết!! "

" Ha ha. Gì chứ? " Lâm An bật cười với câu nói đánh giá anh của đứa trẻ nhỏ kháu khỉnh kia.

Rồi đứa bé dõng dạc, đứng khoanh tay, hất cằm lên trước anh, nói : " Anh Lâm An thì cũng đẹp thật đấy nhưng...Thua em! "

Lâm An tiến tới gần hơn, bắt chước bộ dạng khoanh tay của cậu bé, khóe miệng khẽ nhếch lên, " Nhóc con, em không đủ trình để so với anh đâu "

Cậu bé nghe xong liền đỏ cả mặt, nó khịt mũi, tiếp tục đấu khẩu với anh, " Anh đợi đấy mà xem! Sau này em nhất địnhsẽ đẹp trai hơn anh "

" Ha ha, được thôi " Lâm An trêu chọc, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu bé.

" Được rồi, Lâm An đừng trêu em nữa " Bà lên tiếng, rồi nhẹ nhàng quay sang xoa đầu hai đứa nhỏ, " Giờ cũng muộn rồi, mấy đứa về đi không muộn, nói với mẹ là bà cảm ơn nhé, cảm ơn cả hai đứa vì đã mang cho bà nữa. Còn Lâm An thì con cũng nên về luôn đi, muộn cả rồi "

" Vâng, vậy tiện đường để con đưa hai đứa nhỏ về luôn "

...

" Bột giặt omo hay tide, hay dùng arile nhỉ còn cả Lix, Comfort nữa. Aa!! Mình điên mất!! ", Tôi vò đầu bứt tóc khi không biết phải chọn bột giặt loại gì cho phù hợp, tôi không biết anh thích mùi gì cả...A! Hương cam chanh!! Đúng rồi chắc chắn là nó!! Tuyệt.

Tôi bỏ chiếc áo sơ mi xuống, phi một mạch ra khỏi nhà đến cửa hàng tiện lợi định bụng chọn một bột giặt gì đó có mùi cam chanh.

" Nước giặt này hắc quá, cái này thì không thơm, cái kia thì mùi cũng không giống. Mình chả tìm được cái nào có mùi hương giống như trên người anh ấy cả, làm sao đây? "

" Nước giặt khử mùi quần áo hương cam chanh 380ml? Tìm đi tìm lại cũng chẳng có cái nào mùi giống cả, có cái này là còn hơi giống một tí dù không giống lắm nhưng ít ra cũng có chút giống rồi, đành lấy tạm vậy " , Tôi lắc đầu bất lực, cứ ngỡ hương cam chanh trên người Lâm An sẽ rất dễ tìm bởi hương này khá phổ biến nhưng tôi đã lầm, thật sự là không có mùi nào giống trên người anh cả.

Mùi hương cam chanh trên người anh dịu nhẹ, trong trẻo và thanh mát, vị chua của chanh nhưng xen lẫn vào đó lại là một chút hương vị ngọt ngào của cam nó tươi mát và rực rỡ tựa nắng hè. Một mùi hương mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ đâu khác ngoài anh.

Chị nhân viên cầm lấy túi nước giặt, đưa vào máy check mã giá tiền rồi cất giọng : " Của em hết 55k nhé "

" Vâng em gửi với ạ "

Chị nhân viên lấy chiếc túi giấy rồi bỏ túi nước giặt vào cho tôi, chị nói : " Chị gửi, em thông cảm nhé từ giờ cửa hàng sẽ đổi sang dùng túi giấy thay cho túi ni lông để chung tay bảo vệ môi trường "

" À dạ không sao đâu chị, em rất vui khi thấy mọi người đều đang chung tay bảo vệ môi trường "

" Cảm ơn em, chúc quý khách một ngày tốt lành " Chị nhân viên cười vui vẻ, khẽ cúi đầu chào tạm biệt tôi.

Tôi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đang đi thì bỗng điện thoại phát ra một tiếng *ting* báo có tin nhắn đến. Tôi dừng lại lấy điện thoại ra khỏi túi nhưng chưa kịp xem tin nhắn thì đã lại có cuộc gọi đến như rất vội. Tôi bắt máy.

" Alo, alo? "

Đầu dây bên kia phát ra tiếng của Mộc Linh.

" Trúc Bạch! Trúc Bạch mày có nghe tao nói không? "

" Có, mà mày gọi tao chuyện gì thế? "

" Mày có rảnh không? Tao qua rước mày đi chơi "

" Bây giờ luôn á? Nhưng tao còn chưa kịp giặt áo cho Lâm An nữa "

" Trời ơi, giặt áo gì tầm này nữa!! Cô gái ngốc của tôi ơi, đi chơi đi có cả chủ nhân của chiếc áo đó nữa đấy "

" Hả? "

" 7 giờ 45 tao qua rước "

Đến đây, Linh đột ngột tắt máy không cho tôi có cơ hội trả lời, tôi còn chưa kịp định hình được câu nói lúc nãy của Mộc Linh, chủ nhân của chiếc áo ý nó là Lâm An sao?

...

______________________________________