Phòng khách xa hoa, nội thất làm bằng gỗ lim, được chạm khắc tinh tế. Kim đồng hồ lúc này đã điểm 12h, tiếng chuông ngân nga vang lên.
Trình Tuyết nằm ngủ ở trên sô pha lúc này mới giật mình tỉnh dậy, khoát tay lên trán, thế nhưng lại cảm thấy một trận mồ hôi lạnh.
Nàng vừa mới rồi không phải đang còn xem tivi sao, làm sao lại có thể ngủ quên ở đây được chứ?
Trình Tuyết ngồi dậy, tiện tay cầm tờ giấy lau mồ hỏi trên trán, bộ phim truyền hình nàng xem sớm đã kết thúc, nhìn lên đồng hồ thấy rõ ràng đã 12h khuya.
Trong người truyền đến từng trận đau nhức mệt mỏi, nàng nghĩ có lẽ mình đã bị cảm lạnh. Tắt tivi, phòng khách nhất thời lại một mảnh yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ của nàng.
Trình Tuyết chống thân mình đứng dậy đi lên tầng. Nàng ở dưới tầng ngủ trễ như vậy không trở về phòng, Lý Thiên Hạo cũng không có phát hiện vợ mình không ở trong phòng ngủ sao?
Nghĩ đến đó, nhất thời trong lòng lại dâng lên một trận đau xót. Mới ngắn ngủi có mấy tháng, bọn họ hơn 10 năm tình cảm vợ chồng tựa như gió tuyết, lạnh như băng, hít thở không thông.
Lý Thiên Hạo gần đây đối với nàng ngày càng thờ ơ, nàng mấy năm nay vì Lý gia bọn họ vô cùng tận tâm, trừ bỏ việc sinh cho họ một đứa con trai nối dõi...
Hiện tại mình không còn trẻ, nam nhân này ở bên ngoài tìm một cô gái trẻ, trừ bỏ tuổi xuân phơi phới còn có thể sinh con trai cho hắn, có phải như vậy không?
Trình Tuyết đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, càng nghĩ càng cảm nhận sâu sắc được việc này có bao nhiêu phần sự thật.
Nàng dựa người vào cửa phòng, chờ đợi áp lực cùng đau đớn qua đi.
Một lát sau, thần trí khôi phục lại bình thường, nàng mới mở cửa phòng đi vào.
Trong phòng thực sự im lặng, không cần bật đèn cũng có thể cảm nhận được trong phòng lúc này không có một bóng người.
Trình Tuyết xụi lơ ở trên giường, lúc này nàng thực sự rất mệt mỏi. Tinh thần bị buộc chặt cùng với ưu tư tích tụ làm cho thân thể này dễ dàng bị bệnh, bất tri bất giác ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
"Đinh" tiếng chuông điện thoại vang lên ở đầu giường nhắc nhở nàng có tin nhắn.
Trong bóng đêm, Trình Tuyết sờ soạng tay tìm điện thoại, mở khóa màn hình, tất cả mọi tin nhắn đều đến từ Tiểu Vũ.
"Trình tỷ, chị gần đây bận rộn nhiều việc sao?" Từ ngày đó phóng đãng ở trong xe, Trình Tuyết phát hiện mình bị chàng trai trẻ này dụ dỗ, quyết tâm muốn vãn hồi tình cảm với Lý Thiên Hạo, chính vì thế mới cắt đứt quan hệ với Tiểu Vũ.
Mãi cho đến hôm nay, Tiểu Vũ mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho nàng...
Lòng của nàng như bị cảm động, ngay cả thân thể cũng cảm thấy không lạnh băng như trước.
Tiếp theo, đều là tin nhắn hỏi nàng vì sao không có trả lời hắn, có phải đã đi ngủ rồi hay không. Cuối cùng, tin nhắn gửi đến là hai tiếng chúc ngủ ngon.
Cách nhắn tin này cho thấy sự quan tâm cùng lời nói bất an của chàng trai. Chỉ là giờ phút này, lo lắng cùng suy nghĩ về gia đình làm cho Trình Tuyết không rảnh bận tâm.
Trình Tuyết buông di động xuống, hít một hơi thật sâu. Tiểu Vũ, Lý Thiên Hạo không có con trai.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu lên rèm cửa, rọi vào khuôn mặt tiều tụy của nữ nhân ở trên giường.
Trình Tuyết khởi động thắt lưng, ý thức chậm rãi khôi phục, sau đó rời giường đi vệ sinh.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, thân thể bị cảm lạnh giường như đã thuyên giảm, không có tiếp tục đổ mồ hôi cùng mệt mỏi nữa.
Trình Tuyết lấy tay nhu nhu hai bên thái dương, chỉ là tật xấu đau đầu vẫn như trước không có giảm bớt.
Rửa mặt xong, Trình Tuyết xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Từ tầng hai đi xuống dọc cầu thang, tầng một vô cùng im ắng, dường như cả gia đình chỉ có một người.
Nàng trở về phòng cầm lấy điện thoại di động xem thời gian, đã là giữa trưa 12h rồi!
Tối hôm qua cơ thể mệt mỏi, nàng ngủ say mê man không để ý đến giờ giấc, nàng cười khổ lắc đầu. Càng khổ tâm là trong nhà có ba người, thế nhưng hai người kia không hề phát hiện nàng bị bệnh, đối với nàng thế nhưng không quan tâm.
Buông di động, xuống tầng chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay dì giúp việc xin phép nghỉ, nhà vệ sinh cần Trình Tuyết lau chùi lại một chút.
Trong nhà hầu như ngày nào cũng được quét dọn lau chùi, thế nên hôm nay không có việc gì nhiều, rửa chén, đem rác đi đổ.
Trình Tuyết không có khẩu vị, ăn qua bữa sáng đơn giản, bắt đầu dọn dẹp lại một chút
Qua nửa giờ, tầng một đã dọn xong, Trình Tuyết lên tầng hai bắt đầu quét dọn.
Phòng Lý Kiều, Trình Tuyết không có tiến vào, ở trong suy nghĩ của Trình Tuyết, ở tuổi này Lý Kiều sớm nên tự lập, đã lớn có thể tự dọn dẹp.
Cho nên, Trình Tuyết không một tia do dự liền bỏ qua phòng Lý Kiều. Tất cả chú ý của nàng bây giờ là thư phòng của Lý Thiên Hạo.
Vặn chốt cửa, may mắn là Lý Thiên Hạo không có khóa cửa. Kéo rèm cửa số sát đất ra, ánh mặt trời lập tức tràn ngập căn phòng, một cỗ hương thơm tao nhà lịch sự tỏa ra.
Trình Tuyết tâm tư phức tạp lập tức đánh giá căn phòng này xem có cái gì mà Lý Thiên Hạo thà ngốc ở trong này cũng không nguyện ý trở về phòng ngủ.
Đem bàn làm việc sửa soạn lại cho ngay ngắn, lau qua qua cái bàn, sau đó Trình Tuyết đi đến thu thập rác.
Cầm lấy góc thùng rác tính mang đi đổ. Vô ý lướt qua, Trình Tuyết liền sững người, nhìn trong thùng rác hiện ra cái khăn tay, ánh mắt từ nghi ngờ đến không thể tin nổi.
Người có kinh nghiệm đều biết, trong loại tình huống nào mới khiến một người nam nhân dùng qua nhiều khăn tay như thế...
Một đống khăn tay kia tựa hồ như nắm chặt tâm của Trình Tuyết, máu huyết như ngừng lưu thông, tay chân dần dần cứng ngắc, đáy lòng lạnh lẽo như băng.
"Phanh" cầm lấy thùng rác ném ra, Trình Tuyết đứng lên, vịn vách tường giống như chạy trốn ra khỏi thư phòng.
Chẳng lẽ Lý Thiên Hạo mang hồ ly tinh kia về nhà?...Không, sẽ không, bằng không sao nàng cái gì cũng không biết.
Hay là điều này nói lên, Lý Thiên Hạo nguyện ý tự mình giải quyết cũng không muốn chạm vào nàng?
Vô luận có đoán thế nào, Trình Tuyết cũng không thế chấp nhận nổi, vô luận Lý Thiên Hạo lựa chọn như thế nào, đều đã nói lên thất bại của nàng...
Trình Tuyết tựa người vào trên tường, suy nghĩ lộn xộn, trong lòng có dự cảm, dự cảm bản thân nàng đã bỏ sót lại cái gì đó...