Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 3: Nụ Hôn Vị Biển




Hoắc Kỳ Xuyên mở mui xe, bên cạnh là cô gái xa lạ vừa gặp ở quán bar. Gió đêm mát mẻ thổi nhẹ, làm mái tóc cô bay bồng bềnh, ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt cô, làm nổi bật nét tươi tắn và rạng rỡ.

Cô ngả người ra sau, hai tay dang rộng như muốn ôm lấy cả bầu trời.

- Thật tuyệt vời! - Cô hét lên vui sướng, tiếng cười giòn tan của cô vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Hoắc Kỳ Xuyên ngồi sau tay lái, dường bị cũng tâm trạng háo hức của cô gái xa lạ lây nhiễm mà nhoẻn miệng thích thú.

Họ lái xe qua những con đường đêm lung linh ánh đèn, những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh sáng. Cảm giác tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, lan tỏa khắp cơ thể họ. Hoắc Kỳ Xuyên tăng tốc, gió thổi mạnh hơn, làm cho mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc ấy.

Một lát sau, Hoắc Kỳ Xuyên dừng xe trước đoạn đường vắng, hướng ra phía bờ biển đang dập dìu từng cơn sóng nhỏ êm dịu. Cả hai dựa lưng vào thành xe, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt. Gió biển mát lạnh thổi qua, mang theo hương vị mặn mà của đại dương.

Hoắc Kỳ Xuyên lấy ra hai chai bia họ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Anh thành thạo mở nắp đưa về phía cô trước, rồi cũng tự mở cho mình. Cả hai cùng nâng chai bia, chạm nhẹ vào nhau. Anh khẽ nhoẻn miệng cười:

- Tôi cứ tưởng cô lại muốn cùng tôi cướp cửa hàng tiện lợi.

Cô nheo mắt nhìn anh, ý vị khó lường:

- Tôi không muốn tối nay thay vì ngắm biển thì lại phải chạy trốn khỏi cảnh sát. Tôi biết rõ kiểu gì họ cũng tính vào chi phiếu của anh thôi, Hoắc tổng.

Anh sững người:

- Hóa ra cô đã biết tôi là ai từ lâu.

- Mặt anh đầy rẫy trên báo chí. Còn tôi thì sẽ không bỏ qua bất cứ người đàn ông đẹp trai nào.

Cô chạm miệng chai của mình vào cổ chai của Hoắc Kỳ Xuyên, nở nụ cười bí ẩn khiến anh không thể rời mắt. Hương vị mát lạnh của bia đang bị áp đảo bởi sức nóng từ người cô gái này.



- Nếu vậy liệu tôi…

Vào lúc Hoắc Kỳ Xuyên muốn mở lời hỏi tên thì bị cô bất chợt cắt ngang. Mắt cô hướng thẳng về phía ánh trăng tròn chiếu rọi xuống mặt biển, tạo nên những ánh sáng lấp lánh như hàng nghìn viên kim cương đang nhảy múa trên sóng nước.

- Anh có thích biển không?

- Tôi không thích mùi hương vị mặn của nó, nhưng tiếng sóng biển thì không tệ.

- Vậy sao? Tôi lại rất thích.

Anh quay hẳn người sang phía cô, tò mò hỏi:

- Cô thích điều gì ở biển?

- Cái tôi thích chính là đứng từ xa có thể thấy được toàn bộ mặt biển, chúng ta có thể dễ dàng đoán được liệu biển có động hay không. Nhưng lại không dễ biết được sâu bên trong có những tác động gì. Biển, vừa bình yên vừa dữ dội, vừa dễ đoán cũng vừa bí ẩn.

Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, tâm trạng bắt đầu trôi theo từng lời cô nói. Anh cảm nhận sự yên bình mà từ trước đến giờ bản thân dường như đã đánh mất.

- Nhằm lúc, áp lực của nước khiến tôi khó thở nhưng cũng làm tôi thấy thư giãn khỏi những áp lực khác.

Cô quay sang, nhìn sâu vào mắt anh, chai bia trong tay cả hai đã cạn dần tới đáy.

- Anh có muốn thử cảm giác khó thở khác không?

- Ý cô là gì?



Không đợi Hoắc Kỳ Xuyên kịp hiểu rõ, cô đã kéo mạnh cổ áo anh xuống, bất thình lình chiếm lấy đôi môi mỏng. Anh trợn tròn mắt, cả người cứng đờ trước sự mềm mại của đối phương. Vào giây phút này, mùi hương của cô càng nồng nàn quanh đầu mũi khiến anh đánh mất đi sự kiểm soát lí trí của bản thân mà anh vô cùng tự hào.

Hoắc Kỳ Xuyên đổi khách thành chủ. Anh tiến sát lại gần cô thêm một bước, bàn tay cũng vòng qua eo nhỏ. Anh cảm nhận được hương vị ngọt ngào của bia còn vương lại trên môi cô, hòa quyện với mùi hương tự nhiên của cô. Anh ôm cô thật chặt, kéo cô sát vào mình, cảm nhận nhịp tim cô đập nhanh trong lồng ngực.

Tay cô vòng qua cổ Hoắc Kỳ Xuyên, kéo anh gần hơn, đôi môi họ hòa quyện vào nhau trong một nụ hôn sâu đầy cảm xúc. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, như nhịp điệu cho hai tâm hồn xa lạ đang dần hòa quyện vào nhau.

Và đúng như lời cô nói, hai người chẳng buông nhau ra nổi một khắc nào. Họ tham lam hơi thở của nhau đến mức từng nhịp dường như đang đứt quãng từ ngắn đến dài.

Thời điểm Hoắc Kỳ Xuyên mút mạnh môi cô lần cuối, cô đã yếu ớt dựa vào lòng ngực anh mà cố lấy lại dưỡng khí. Nếu không phải được anh vòng tay đỡ lấy, có lẽ cô đã ngã quỵ xuống đất lúc nào chẳng hay.

- Cô trông rất hài lòng đi.

Hoắc Kỳ Xuyên một tay ôm cô, một tay sờ lên miệng mình, khẽ hít một hơi sâu khi chạm trúng chỗ bị cô làm chảy máu. Cô không muốn mình thảm bại, nên hừ nhẹ một tiếng.

- Cũng tạm thôi.

Bị chọc trúng điểm khiêu khích, Hoắc Kỳ Xuyên nâng mặt cô lên, trên môi nở nụ cười nguy hiểm:

- Tôi không ngại thử lại lần nữa đâu.

Ngay khi môi cả hai sắp lần nữa tìm đến nhau, điện thoại trong túi xách cô reo vang.

- Đến giờ rồi, tôi phải về đây. Tạm biệt ngài, Hoắc tổng.

Hoắc Kỳ Xuyên không kịp níu giữ cô lại thì đã thấy cô chạy nhanh về phía chiếc xe vừa đậu lại gần đó. Gió biển thổi tới bên cạnh anh, hiện tại chợt trở nên lạnh lẽo.