Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 102




Ngân miễn cưỡng cười "Thật sự là người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa lãnh đạm... Bất quá... Có chút ý tứ!" Ngón tay vuốt ve máu tươi cô lưu lại. A... Xem ra cần phải đi tắt trở về rồi.

Trên đường về nhà, Tiêu Tiêu ở rầu rĩ không vui, não cô quá loạn, không có lấy khế ước trở lại, vậy thì nói cô còn có thể sẽ bị người đàn ông kia câu thúc, nên làm cái gì? Sờ lên cổ. Máu giống như khô, đáng chết! Hiên Viên Liệt, hỗn đản! Trong lòng gầm thét, tỏ rõ cô đến cỡ nào không cam tâm.

Mở cửa ra, phòng khách, Ngân nằm trên ghế sofa ngủ say lấy. Tiêu Tiêu cũng không có mở đèn bởi vì sẽ đánh thức người khác. Nên trực tiếp trở về phòng, cô lại đi tới cạnh ghế sa lon, ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm Ngân mặt. Ngân ăn mặc hôm nay mua áo ngủ. Trên đầu đội mũ, chỉ lấy kính mắt xuống. Cái mũ của người đàn ông có gì sao? Thật đúng là ngủ cũng mang theo.

Theo dõi anh ngủ, cô không khỏi nghĩ đến người mặt nạ thần bí đêm nay cứu mình, luôn cảm thấy khí chất lười biếng rất giống Ngân, thế nhưng... Không đúng, Ngân không phải ở đây ngủ sao. Thế nào lại là anh đây... A.

Đứng lên, cô hướng gian phòng của mình đi đến.

Tiêu Tiêu chân trước vừa đi, Ngân trên ghế sofa mở đồng tử màu xám ra, nhếch miệng lên một đường cong, hơn nửa đêm theo dõi anh, không sợ anh đột nhiên tỉnh lại phạm tội a. A... Nụ cười thông đồng, thật sự là một người phụ nữ phòng bị cực kém.

Trung quốc ban đêm, cũng không yên tĩnh. Mà tại Hàn Quốc cũng nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Phòng bệnh màu trắng,người phụ nữ trên giường nữ, chung quanh máy móc đang không ngừng vang lên, Lâm Âm Nhi chậm rãi mở hai con ngươi ra: "Tôi, tôi không có chết?"

"Âm Nhi, con tỉnh rồi hả?"

"Cha! Cha!" Nhìn thấy mặt cha cô mới cảm giác đến mình khả năng thật còn sống.

"Bảo bối, con cuối cùng tỉnh, may mắn mà có người phát hiện con chỉ là bị sốc cũng không có thật tử vong. May mắn, không phải vậy thân thể con đều bị chúng ta hoả táng rồi." Nói ra người này, hai con ngươi Lâm Hổ hiện lên kính nể.

"Người này? Ai vậy?" Cô nhớ kỹ ngày đó trong phòng, bị Mộ Tiêu Tiêu bắn một phát, coi là sẽ đến địa ngục, thế nhưng là lại còn còn sống. Cô còn sống!

"Ngoan, con trước dưỡng tốt thân thể, chờ thân thể con tốt, cha lại cùng con nói." Lâm Hổ đứng lên, sờ lên đầu con gái.

"Ừm, cha... Này, anh Liệt đâu?"

"Hiên Viên Liệt? Đừng nhắc lại anh ta, cũng là anh ta kém chút hại chết con, tranh thủ thời gian ngủ đi, thân thể con còn cần nghỉ ngơi thật tốt." Lâm Hổ đi ra phòng bệnh.

Cửa bệnh phòng, thở dài một hơi. Con gái đột nhiên bị mang theo trở về, tay bị đao đâm rách, thân thể cũng trúng đạn, chỉ bất quá viên đạn chếch đi một chút xíu, cho nên bảo vệ một cái mạng. Bất quá... Đến cùng là ai hạ thủ? Ngẫm lại đại khái cũng chỉ có Hiên Viên Liệt đi! Tốt một thiếu chủ Hiên Viên gia. Vị hôn thê đều có thể ra tay, Âm Nhi đáng thương.

Ai... Trước đó có một người phụ nữ tới hỏi thăm qua ông là không phái người đi giết Hiên Viên Liệt, tuy nhiên khi đó ông cực lực phủ nhận, thế nhưng những người kia xác thực ông mệnh lệnh phái đi ra. Bây giờ suy nghĩ, đoán chừng người phụ nữ này cũng là Hiên Viên Liệt phái tới, Hiên Viên Liệt khả năng đã sớm hoài nghi Bá Hổ Lâm gia bọn họ, cho nên mới xuống tay với Âm Nhi. Ai... Rõ ràng Ngũ Đại Gia Tộc còn có bốn gia tộc có thể lựa chọn, vì lựa chọn gì chọn Hiên Viên gia tộc khó đối phó nhất đ? Phải biết Hiên Viên Liệt Đế Quốc Hắc Dạ thế nhưng là cực khó đối phó đó.

Thở dài một hơi, cùng người bí mật mưu kế nhiều năm cùng Hiên Viên gia mới khiến cho con gái cùng Hiên Viên Liệt quan hệ thông gia, ý đồ gả tiến Hiên Viên gia làm nằm vùng. Chỉ là đáng tiếc con gái quá mức mềm yếu rồi.

"Người thần bí gửi thư tới nói, chuyện Lâm Âm Nhi còn sống, cần phải giữ bí mật trước." Thủ hạ truyền lời đến.

Lâm Hổ gật đầu: "Biết rồi." Âm Nhi thật là vô tội, tuy nhiên bọn họ mưu kế gả Âm Nhi vào Hiên Viên gia làm nằm vùng, nhưng Âm Nhi xác thực không biết rõ tình hình. Chỉ là không nghĩ tới không biết rõ tình hình cũng sẽ tai họa bất ngờ.

Sáng sớm.

Trong nhà Mộ Tiêu Tiêu, Các lão là tranh thủ thời gian phủi mông một cái trở về, cùng hội Trương đại nhân thực sự đè nén rất, ông vẫn là có bao xa tránh bao xa đi.

"Mẹ, rời giường, rời giường rồi."

Thế nhưng là Tiêu Tiêu nhắm mắt lại như cũ.

"Mẹ..." Mộ Miêu Miêu nhìn chằm chằm mẹ, mặt mẹ làm sao đỏ như vậy? So mặt sưng phù lúc thức dậy còn đỏ... A, trên cổ mẹ còn có một dấu răng! Nhất thời một loại dự cảm không tốt xông lên đầu. Mẹ bị cái gì kỳ quái cắn rồi? Tay nhỏ sờ đến trên trán mẹ, thật nóng!

Lập tức chạy đến gian phòng, nhanh như chớp chuyển vào nhà bếp từ trong tủ lạnh ôm ra một đống đá lạnh, mà lại bởi vì tay trái đeo băng mà đi một bước rơi một khối, từ nhà bếp đi đến phòng khách trong tay cũng chỉ còn lại có mấy khối đá rồi.

"Bé mèo Kitty, cháu đang làm cái gì?" Ngân từ trên ghế salon chống đỡ đứng người dậy, ánh mắt mông lung nhìn Mộ Miêu Miêu.

"Mẹ cháu giống như phát sốt rồi."

"Phát sốt rồi hả? A, con mèo dạng này không được..." Ngân đứng lên.

"A? Không được? Vì cái gì? Phát sốt không phải hẳn là chườm đá lạnh sao?"

"Thế nhưng là dùng đá khối sẽ trực tiếp để mự cháu chết cóng trên giường. Tiểu Miêu, cháu muốn cho mẹ cháu nhanh tốt lên sao?" Ngân mỉm cười nói.

Mộ Miêu Miêu đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy rất tốt... Này cháu hiện tại ở lại, chú cam đoan buổi chiều mẹ cháu ngủ một giấc tỉnh tuyệt đối hạ sốt."

"Thật sao?" Miêu Miêu bán tín bán nghi nháy mắt.

"Đương nhiên. Chú sẽ lừa cháu sao?"

"Thế nhưng là vì cái gì muốn cháu về phòng ở lại."

"Không chỉ có muốn ở lại, hơn nữa còn muốn khóa trái cửa, bởi vì phương pháp để mẹ cháu hạ sốt là đặc biệt bí mật." Khóe miệng Ngân cười lừa dối.

Miêu Miêu nháy mắt to: "A! Chẳng lẽ cũng là phương pháp bí truyền trong truyền thuyết, không thể để người ngoài biết sao?!" Nhớ tới tình tiết bên trong phim truyền hình, bé khẳng định nói.

Ngân cười: "Đúng, Tiểu Miêu thật thông minh, trở về ở lại đi, nhớ kỹ khóa cửa nha."

"Chú Ngân, chú sẽ không gạt cháu đi."

"Đương nhiên. Buổi tối làm ăn ngon cho cháu." Ngân liên tục mang lừa gạt Miêu Miêu trở về trong căn phòng nhỏ, sau đó khóa trái cửa.

Cuốn tay áo, dùng cái chậu lấy một chậu nước ấm, đẩy cửa đi vào gian phòng Mộ Tiêu Tiêu.

Trên giường lớn, gò má cô đỏ bừng, trong lúc ngủ mơ cũng nhíu mày, có thể thấy được cô hiện tại khó chịu đến cỡ nào, miệng mở rộng dùng miệng hô hấp.

Ngồi ở mép giường, Ngân lấy tay nhẹ nhàng sờ lên trán của cô: "Lại là sốt cao, tối hôm qua cô không trả hết nợ tỉnh dậy." nói qua, mu bàn tay của anh hài lòng đụng chạm đến trên gương mặt của cô.

"Ừm..." Cô khó chịu kêu rên một tiếng, lông mày nhăn cùng nhau, miệng lớn miệng lớn thở. Nóng quá, đầu đau quá, đầu choáng. Ở o giấc ngủ cũng giãy dụa. Thế nhưng ánh mắt lại một chút cũng không mở ra được. Thân thể cũng không có một chút khí lực.